Muội Muội À, Thời Đại Thay Đổi Rồi

Chương 2


2 tuần


Khẩu súng lục có kiểu dáng độc đáo, hơi giống một bông hoa anh đào, nòng súng cong cong, bên trên có những vết nứt nhỏ, giữa các vết nứt cũng có những đường vân như hoa anh đào.

Súng lục ổ quay bằng bạc, quý tộc trong các loại súng, là lựa chọn hàng đầu để thể hiện.

Sắc mặt Tô Mân Yên thay đổi, nhanh chóng lùi lại một bước kéo dài khoảng cách.

Ngay sau đó, một luồng sáng vàng xuất hiện bao quanh cô ta, có lẽ Tô Mân Yên cảm thấy mình ổn lại rồi, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Chẳng lẽ chỉ có đại sư tỷ mới có pháp khí sao? Không biết là pháp khí của đại sư tỷ lợi hại, hay là Huyền Vũ Quang Mạc của ta lợi hại hơn.”

Tôi xoay khẩu súng trong không trung một vòng, thân súng màu bạc vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, tôi mỉm cười nhìn cô ta.

“Trước đó cô nói gì nhỉ, kết thúc rồi? Để ta dạy cô một câu mới.”

“Game Over.”

Giây tiếp theo, viên đạn Magnum cỡ nhỏ bắn ra từ nòng súng, lực giật mạnh đến mức khiến tay tôi tê dại.

Tôi không khỏi lắc lắc tay, may mà tố chất cơ thể của nguyên thân không quá yếu, bằng không cổ tay có lẽ đã gãy ngay khi bắn rồi.

“Đoàng!”

Viên đạn nhanh chóng rơi vào màn sáng, tạo ra một loạt tia lửa.

Tôi thích thú nhìn cảnh tượng công kích vật lý đối kháng ma pháp, viên đạn Magnum không làm tôi thất vọng, tiếng màn sáng vỡ vụn vang vọng khắp quảng trường, cuối cùng hóa thành những đốm sáng nhỏ.

Một chiếc khiên rơi khỏi người Tô Mân Yên, vỡ làm đôi khi chạm đất, sức công phá của viên đạn hoàn toàn dồn vào màn sáng, trên người cô ta cũng không bị thương gì, nhưng nhìn bộ dạng này, có vẻ như tâm lý đã bị tổn thương nặng nề.

Tôi nhướng mày nhìn cô ta, trên đài dưới đài im phăng phắc, dường như phải rất lâu sau mới có người lên tiếng.

“Cái... Cái đó là thứ gì vậy, ngay cả loại thần khí phòng ngự mà cũng có thể dễ dàng phá vỡ?”

“Còn “gem âu vờ” là gì, có phải thần chú không?”

Tô Mân Yên cuối cùng cũng hoàn hồn, thấy tôi vẫn chĩa súng lập tức ngồi bệt xuống đất, cả người run rẩy không ngừng, chợt quay sang nhìn sư tôn trên khán đài khóc lớn.

“Sư tôn cứu con, đại sư tỷ muốn gi*t con.”

“Chỉ là một trận tỷ thí thôi, thế mà đại sư tỷ lại muốn gi*t con, con không đấu nữa, con không đấu nữa!”

“Đại sư tỷ, muội luôn tôn kính tỷ, nếu Mân Yên có gì mạo phạm đến đại sư tỷ thì đều là do Mân Yên không biết lễ nghĩa, đại sư tỷ đừng gi*t muội, sư tôn, sư huynh, sư tỷ...”

Bạch Trạch trên khán đài giờ khắc này lại không nói gì, tôi nhìn về phía hắn, sư tôn áo trắng lạnh lùng nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, mắt cụp xuống khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc, giống như tâm trí hoàn toàn không ở đây.

Các đệ tử khác dưới đài lại bị chọc giận.

“Đại sư tỷ, tỷ đừng quá đáng, chỉ là một trận tỷ thí mà tỷ lại muốn lấy mạng sư muội, hành vi như vậy chẳng khác gì ma tộc!”

“Hỏa Quyết và Thiên Lôi của tiểu sư muội nhìn thì có vẻ lợi hại, nhưng chẳng phải không gây ra được chút uy hiếp nào cho tỷ sao, vậy mà tỷ lại ra tay muốn lấy mạng người ta, thật quá độc ác!”

“Tỷ thân là đại sư tỷ lại tranh cường háo thắng, nhường sư muội một chút thì có sao? Đây chẳng phải là trách nhiệm của tỷ sao?”

Ánh mắt Tô Mân Yên nhìn tôi lóe lên một tia xảo quyệt, cô ta nhỏ giọng nói với tôi: “Đại sư tỷ, tỷ xem, rốt cuộc tỷ cũng thua rồi.”

Tôi lắc đầu nhìn Tô Mân Yên, đổi hướng khẩu súng trong tay: “Bây giờ, còn ai muốn nói gì nữa không?”

Dưới đài lập tức im lặng.

Tôi xoay khẩu súng một vòng, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, ưu điểm lớn nhất của súng lục ổ quay là không dễ bị cướp cò.”

Lúc này Tô Mân Yên hoảng rồi, hai tay bấu chặt đất liên tục lùi lại, trông vô cùng chật vật.

“Vân sư tỷ, Hàn sư huynh, Quân sư huynh... Mọi người… sao mọi người không nói gì hết vậy? Cứu muội với, đại sư tỷ muốn gi*t muội ngay trên đài này.”

Tôi cất khẩu súng lục ổ quay đi, thay một khẩu súng khác: “Muội muội à, không dựa vào người khác được đâu, chỉ có tiền và súng mới mang lại cảm giác an toàn.”

Trong mắt Tô Mân Yên đầy sợ hãi, bàn tay dính đầy bụi đất chỉ vào tôi, run rẩy hỏi: “Tránh xa ta ra... Đây là... Đây là cái gì... Cút đi!”

“Cạch!”, tiếng lên đạn rõ ràng, tôi nâng thân súng nghiêng đầu nhìn tiểu sư muội.

“Súng săn.”

“Cô cũng có thể gọi nó là “bình phun”, có điều cô sắp biến thành ‘cái sàng’ rồi đấy.”

Súng săn loại 09 18.4 li, bên trong chứa bi thép, sau khi bắn sẽ tỏa ra theo hình nón về phía trước.

[Chị, chị, chị là chị gái duy nhất của em, chị quá ngầu, em rất thích chị, nhưng chị thật sự định bắn ch*t cô ta sao? Cốt truyện còn chưa xong mà!]

Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên, nghe có vẻ hơi hoảng hốt.

Tôi không để ý đến nó, giơ súng nhắm ước chừng về phía Tô Mân Yên, ưu điểm của súng săn là vua cận chiến, tỷ lệ trúng cực cao.

“Dạy cô một câu thần chú nhé.”

“You di da di da me, I hua la hua la you.”

“Đoàng!”

Súng nổ, lập tức ba giọng nói đồng thời vang lên.

[Ký chủ bình tĩnh!]

“Cứu ta, cứu ta!”

“Câu này cô có thể hiểu là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, ân oán đều như nhau*.”

*Dịch nghĩa: Nếu ai đó giúp đỡ bạn dù chỉ một chút, bạn cũng nên báo đáp họ một cách hậu hĩnh, như một dòng suối tuôn chảy để đáp lại một giọt nước. Cho dù đó là lòng tốt hay sự thù hận, bạn cũng nên đối xử với chúng một cách công bằng. Hãy báo đáp lòng tốt và trả thù cho sự thù hận. Điều này nhấn mạnh sự rõ ràng trong các mối quan hệ, không quên ơn nghĩa của người khác và cũng không dung thứ cho những tổn thương mà người khác gây ra.

Tiếng súng vang vọng khắp quảng trường, viên đạn cuốn theo một làn bụi bặm, bụi tan đi, Tô Mân Yên ngồi trên đất thở hổn hển, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt như bị thứ gì đó cứa qua để lại một vệt máu đỏ tươi.

Tôi nhìn cô ta, vừa khéo chạm phải ánh mắt của cô ta.

Tôi bĩu môi hỏi hệ thống: “Thống Tử, chuyện gì thế này? Cô ta cũng khó gi*t quá nhỉ?”

Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: [Cốt truyện liên quan đến Tô Mân Yên vẫn chưa kết thúc, hơn nữa cái hố linh căn vẫn chưa được lấp, tạm thời không thể lãnh cơm hộp.]

Tôi: “Hay vậy.”

“Lý do còn sống, là vì tác giả không cho ch*t?”

Hệ thống: [Đúng vậy.]

Tôi vỗ tay, bước đến trước mặt Tô Mân Yên rồi ngồi xuống, khẩu súng săn nằm ngang trước mặt cô ta, tôi lắc đầu, có chút tiếc nuối nói.

“Lần sau gặp lại người anh em “bình phun” của cô nha.”

Tô Mân Yên rõ ràng là bị dọa, tay nắm chặt những viên đá vụn dưới đất, cảnh giác nhìn tôi.

Còn không đợi động tác tiếp theo của tôi, những người khác đã rối rít vây quanh, Bạch Trạch trên khán đài cũng đi tới.

Tô Mân Yên dường như không cam lòng trừng mắt nhìn tôi, lập tức lại ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, gọi nhỏ về phía Bạch Trạch: “Sư tôn...”

Nhưng còn không đợi cô ta nói hết, Bạch Trạch đã ngắt lời cô ta: “Đưa xuống nghỉ ngơi chữa thương.”

Tô Mân Yên còn muốn lên lên tiếng, Bạch Trạch liếc nhìn đệ tử bên cạnh, các đệ tử dường như rùng mình một cái, gần như là kéo Tô Mân Yên rời đi.

Thấy mọi người rời đi, Bạch Trạch lại nhướng mắt nhìn tôi, đôi mắt đào hoa sinh ra đã đa tình: “Con theo ta.”

Tôi ngoan ngoãn đi theo sau Bạch Trạch, hai người nhất thời không nói gì.

“Rất thú vị phải không?” Bạch Trạch bỗng nói khẽ.

Tôi nhìn bóng lưng Bạch Trạch không trả lời hắn, hắn cũng không để ý lắm, quay đầu lau bụi trên mặt tôi, trong mắt chứa ý cười: “Hôm nay Kiều Kiều thật lợi hại.”

“Đây là Hồi Xuân Đan và Huyết Lạc Đan thượng hạng, có lợi cho việc hoạt lạc khí huyết, khôi phục linh lực.”

Mặt mày Bạch Trạch cong cong, tôi nhất thời hơi ngẩn người không nhận lấy, hệ thống lại khá kích động: [Ký chủ chị nhìn xem, đây rõ ràng là phải lòng chị mà, nhiệm vụ chinh phục này đơn giản chứ, quan tâm chị như vậy còn tặng đồ, đây chẳng phải là cho không sao?]

[Hơn nữa, em nói cho chị biết, hai loại đan dược này có thể coi là ngàn vàng khó cầu.]

Tôi không để ý đến hệ thống, nhận lấy đan dược trong tay Bạch Trạch đặt dưới ánh nắng xem, bề mặt đan dược có vân rõ ràng, tỏa ra mùi th/u/ốc thơm.

“Khôi phục linh lực con không biết, nếu chỉ tính hoạt huyết hóa ứ, mấy thứ này đều tặng hết cho sư tôn.”

Tôi trả lại đan dược trong tay rồi nhét cho Bạch Trạch một đống chai lọ.

“Đây là…?” Bạch Trạch hơi ngớ ra.

Tôi chớp chớp mắt: “Bản thay thế, rẻ mà tốt.”

Tác dụng của đan dược đó chẳng phải là hoạt lạc khí huyết sao, dầu Hồng Hoa, dầu Hoàng Đạo Ích mua trên Pinduoduo với giá 9.9 tệ miễn phí vận chuyển cũng có tác dụng tương tự, quan trọng là không đắt.

Bạch Trạch nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm, bàn tay thon dài trắng nõn xoa đầu tôi, cười như hồ ly.

“Chờ mong sau này Kiều Kiều mang đến cho ta thêm nhiều bất ngờ nữa.”

Chợt xoay người biến mất.

Tôi cảm khái: “Dịch chuyển tức thời trong thế giới ma pháp hay thật.”

Hệ thống cũng cảm khái, sau đó khó hiểu hỏi tôi: [Ký chủ, sao chị lại từ chối lòng tốt của Bạch Trạch? Thừa thắng xông lên hạ gục hắn không tốt sao? Rõ ràng hắn có ý với chị mà!]

Tôi vừa tung viên đá đang nghịch trên tay vừa đi về: “Thống Tử, với cái não yêu đương của cô, sau này đáng đi đào rau dại.”

“Hắn cho cô hai viên đan dược đã nghĩ hắn thích cô, cô phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa sao? Con gái đừng vì đàn ông tặng một bông hoa, mời một bữa ăn mà rung động tâm hồn thiếu nữ, như vậy quá mất giá, chẳng phải đây là điều hắn nên làm sao?”

“Hơn nữa, hắn thật sự là sư tôn lạnh lùng gì đó sao?”

Giọng hệ thống nghe có vẻ nghiêm túc, hỏi tôi: [Chẳng lẽ có gì không đúng sao?] 

Tôi khựng lại, nhớ lại vẻ mặt và câu nói cuối cùng của Bạch Trạch: “Tiếng cười và câu nói cuối cùng của hắn khá giống câu cửa miệng của phản diện.”

“Khà khà khà, mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây.”

Hệ thống: [...]

*

Cuộc sống ở thế giới tu tiên nhàm chán và tẻ nhạt. 

Trên rìa vách đá đặt một đống lu lớn, trưởng lão chỉ xuống dưới vách đá: “Dưới vách đá có nước, bất kể các con dùng cách gì, đổ đầy lu nước của mình thì nhiệm vụ hôm nay coi như hoàn thành.”

Đệ tử biết thủy quyết bấm linh quyết, chỉ chốc lát sau lu nước đã đầy một nửa, đệ tử ở một bên thở hồng hộc khôi phục linh lực.

Người không biết thủy quyết thì ngự kiếm bay xuống rồi lại bay lên, đổ nước trong thùng gỗ trên tay vào lu.

Mọi người thấy tôi không nhúc nhích, hả hê nhắc nhở: “Quên mất đại sư tỷ không biết thủy quyết, linh lực lại không đủ để ngự kiếm, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phạt đấy.”

Tôi lấy từ không gian hệ thống một cái ghế xếp mở ra, rồi lại ném ống bơm nước xuống rồi bật công tắc, máy bơm lập tức bắt đầu hoạt động, nước không ngừng được đưa lên. 

Tôi: “Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phạt đấy.”

Ngày hôm sau, trưởng lão chỉ vào biển nước mênh mông: “Giữa hồ đặt một lá cờ, tự nghĩ cách qua đó lấy lá cờ về.”

Mọi người rối rít ném một vật lên trên, quầng sáng rơi xuống mặt nước biến thành một chiếc thuyền nhỏ, mọi người nhanh chóng đứng lên, hai tay kết ấn trước ngực điều khiển chiếc thuyền.

Sau đó khiêu khích nhìn tôi. 

Tôi thả du thuyền xuống mặt nước, kéo động cơ, tiếng động cơ hoạt động hồng hộc như tiếng rên rỉ của quái vật, du thuyền nhanh chóng tiến về phía trước tạo nên một trận bọt nước, đệ tử đứng gần thậm chí còn lảo đảo.

Tôi vẫy tay về phía sau: “Cố lên, dũng cảm tranh hạng nhì nhá.”

Du thuyền vẫn là tiện nhất. 

*

Khoảng nửa tháng sau, Bạch Trạch bỗng gọi chúng tôi đến đại điện, giọng nói lạnh lùng: “Gần đây nơi giao nhau giữa nhân gian và ma giới dường như không được yên ổn, Kiều Kiều con thân là đại sư tỷ, hãy dẫn người đi kiểm tra một phen đi.”

Tôi biết, đây là sắp đi theo cốt truyện rồi. 

Trong nội dung nguyên tác, Tô Mân Yên sẽ gặp Ma Tôn trong chuyến đi này, nhưng hai người người ma khác đường, sau một phen lôi lôi kéo kéo, Tô Mân Yên trở về Thiên Linh Sơn, không lâu sau Ma Tôn sẽ cưỡng ép cướp đoạt, câu kết với nguyên chủ âm thầm phát động thú triều.

Tôi gật đầu đáp ứng.

Nơi giao nhau giữa nhân gian và ma giới nằm ở rừng Thương Khung, côn trùng ma thú nhiều không đếm xuể. 

Vừa vào rừng, Tô Mân Yên đưa cho mọi người một lọ linh dịch: “Trong rừng có nhiều côn trùng m/a thú, mọi người bôi một chút lên người để phòng ngừa đi.”

“Đây là linh dịch Cửu Khúc Ỷ La? Linh dịch thượng phẩm như vậy mà sư muội Mân Yên thật sự nỡ lấy ra!”

Tô Mân Yên cười ngây thơ: “Linh dịch tốt đến mấy cũng phải có người dùng chứ,” nói xong cô ta quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt khó xử.

“Chẳng qua...”

“Đừng nói nữa, ta hiểu rồi, ta không dùng.”

Tôi ngắt lời cô ta, mấy trò mèo này cô đã dùng bao nhiêu lần rồi?

Tôi xịt một ít thuốc chống côn trùng lên người, tặng một chai màu xanh lá cho mọi người.

“Six God, thương hiệu nổi tiếng quốc tế, đã thử và thấy rất hiệu quả.”

Càng đi sâu vào rừng, ma khí càng dày đặc, một mảng đen kịt lơ lửng trên trời như sợ người ta không biết nơi đó bất thường.

Quả nhiên, Tô Mân Yên chỉ vào đám mây đen trên trời: “Bên đó ma khí nặng nhất, chắc là có ma vật gì đó quấy phá, chúng ta mau qua đó đi.”

Tôi nhướng mày nhìn cô ta, cô gái trẻ, bình thường nói mấy lời này đều là nữ phụ ch*t đầu tiên đấy, sao cô không có chút bóng dáng nào của nữ chính vậy?

Tô Mân Yên không để ý đến vẻ mặt của tôi, một lòng dẫn mọi người chạy về phía đó.

Cũng không biết đã qua bao lâu, chúng tôi đến cửa một hang động, ma khí liên tục tuôn ra từ bên trong, như đang nói: Mọi người mau vào chơi đi.

Tô Mân Yên trông có vẻ nôn nóng như đang đáp lại: Vào liền đây.

Tôi thong thả đi theo sau mọi người.

[Sao lại ở đây chứ!] Giọng nói có phần kinh ngạc của hệ thống bỗng vang lên trong đầu tôi.

"Next." Tôi vừa đi vừa trả lời nó.

Hệ thống: [...]

[Lúc đến chị có chú ý thấy cách đó không xa có một nơi đen kịt như hố đen không? Đó là lối đi giữa ma giới và nhân gian, cực dễ xảy ra biến cố.]

[Đây là tình tiết Tô Mân Yên gặp Ma Tôn, nếu người ở đây xảy ra chuyện bất trắc gì, ví như chiến đấu, hoặc bỏ mạng, linh lực, ma khí, cùng oán khí sau khi ch*t nhất thời giao hòa, dễ tạo thành hỗn loạn không - thời gian.]

Tôi nhìn hang động tối om và đám người như đội mạo hiểm ngây thơ đằng trước: “Thế giới này sẽ giao thoa với thế giới ban đầu của tôi à?”

Hệ thống: [Có khả năng đó.]

“Mọi người mau nhìn xem, ở đây có rất nhiều bảo vật!”

Một tiếng hô kinh ngạc vang lên.

“Ngư Minh Tử, Tăng Huyết Đan, Dưỡng Nhan Đan... Phát tài rồi phát tài rồi!”

Tôi lườm hắn một cái, nào là dầu gan cá sáng mắt, bổ máu có A giao*, dưỡng nhan đan gì đó nữa... Có muốn tinh chất trong bộ sản phẩm nước hoa hồng và lotion luôn không?

*A giao: còn được gọi là cao/keo da lừa, được nấu bằng cách ninh nhừ da lừa lấy nước chiết xuất gelatin, thời gian nấu đến 3 ngày 3 đêm, được làm dưới dạng miếng keo hình chữ nhật, màu nâu đen, bóng, nhẵn và cứng. Khi trời nóng thì mềm, dẻo, trời khô thì giòn, dễ vỡ, trời ẩm thì hơi mềm.

“Đây không phải là thứ các ngươi nên động vào.”

Một giọng nói lạnh lùng thậm chí mang theo sát khí vang lên.

Trên tường in một cái bóng khổng lồ, nhìn có vẻ... giống một loài động vật nào đó?

Quả nhiên, một con hổ đen sọc trắng bước ra từ trong bóng tối, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, không giận tự uy.

"Đây... Đây là ma thú gì vậy!" Kẻ hơi nhát gan đã ôm đầu bật khóc.

Tôi khẽ cười, ma thú gì chứ, đây chẳng phải là M/a Tôn Huyền Ly đó sao?

Tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Tô Mân Yên trấn an các đệ tử khác rồi đứng dậy, vẫn một mặt quan tâm đi đến trước mặt Huyền Ly, cười dịu dàng: “Mèo lớn ngoan, đừng sợ.”

Tôi: “Giỏi dữ.”

Rốt cuộc ai mới là người nên sợ đây?

[Hết cách rồi, thiết lập mỹ nhân ngốc nghếch mà,] hệ thống cố gắng giải thích cho tôi, [Nhưng mà Huyền Ly vừa gặp đã yêu nữ chính, vậy thì không cần lo sẽ có chuyện bất trắc gì gây ra hỗn loạn không - thời gian nữa.]

Hệ thống vừa nói xong, một làn sương đen dày đặc lan ra, tôi phản ứng nhanh đeo mặt nạ phòng độc cho mình, Tô Mân Yên ở gần Huyền Ly nhất là người đầu tiên ngã xuống, các đệ tử khác vừa kịp phản ứng cũng trực tiếp hôn mê.

Tôi nói với hệ thống: “Nói không có gì bất trắc thì chắc chắn sẽ có chuyện bất trắc xảy ra.”

Huyền Ly dường như khẽ cười một tiếng: “Bệnh gì vậy, rốt cuộc ai mới là người nên sợ?”

Sau đó quay đầu nhìn tôi, đuôi hổ phía sau vẫy một cái, giọng điệu dường như mang theo sự kinh ngạc: “Nữ nhân, sao ngươi lại không ngã xuống?”

Tôi nhất thời cứng đờ tại chỗ: “Sao văn phong tổng tài bá đạo lại ở khắp nơi thế này?”

Huyền Ly có vẻ không hiểu lời tôi nói, nhưng hắn không quá để ý: “Không phải nhân loại các ngươi quan tâm đến đồng bọn nhất sao, chúng đã hít phải chướng khí, ngươi định... cứu chúng như thế nào đây?”

Tôi liếc nhìn đám người đang hôn mê dưới đất, nếu không phải hơi bận tâm đến vụ hỗn loạn không - thời gian kia, thì chị đây sẽ cho mày biết ngay cái gì gọi là mọi nỗi sợ đều bắt nguồn từ việc thiếu hỏa lực.

Nhất thời tôi cũng không dám trực tiếp lấy súng ống đạn dược ra.

Huyền Ly thấy tôi không nhúc nhích tưởng tôi sợ đến mức không dám cựa quậy, dường như rất khoái trá: “Chờ ch*t đi.”

Nói xong, đặt hai chân trước chồng lên nhau rồi nằm xuống, mắt hơi nheo lại, như thể đang xem màn giãy giụa cuối cùng của con mồi.

Tôi thở dài, quả nhiên, làm gì có chuyện tình yêu sét đánh tốt đẹp nào.

Tôi lấy từ không gian hệ thống ra một quả bóng màu xanh lá cây, một đầu bị tôi dùng dây kéo, ném đến trước mặt Huyền Ly.

Huyền Ly cười khẩy: “Dùng đá ném ta...”

Lời còn chưa dứt, Huyền Ly như không kiểm soát được mà chạy về phía quả bóng, cả con hổ nằm lăn ra đất không ngừng cào cấu, ánh mắt cũng trở nên trong veo.

Hệ thống vô cùng sốc: [Chị đã làm gì vậy, sao Huyền Ly lại như bị nghiện thế?]

Tôi khẽ cười đáp lại hệ thống: “Bóng bạc hà mèo, dù sao cũng là động vật họ mèo, thử xem sao.”

Tôi kéo cần câu trong tay đưa quả bóng trở lại, Huyền Ly dường như hoàn toàn không có sức kháng cự với thứ này, đi theo đến trước mặt tôi, còn dùng đầu cọ cọ vào tay đã chạm vào bóng bạc hà mèo của tôi, một vẻ mặt hổ dữ làm nũng.

Tôi thừa cơ sờ một cái, mềm mềm núc ních, lông xù, cảm giác thật tuyệt.

Huyền Ly càng chơi càng hăng, lật cái bụng mềm mại lên trên, đuôi hổ quấn quanh eo tôi, cái đầu lông xù không ngừng cọ vào lòng tôi.

Tôi vỗ vỗ mông hổ, ai nói không được sờ mông hổ, hôm nay đã sờ rồi đây.

Huyền Ly cứng người, tôi thậm chí còn cảm nhận rõ đuôi hổ quấn quanh eo tôi buông lỏng, con hổ bắt đầu biến đổi thành hình người.

Ngoài dự đoán của tôi, hình người của Huyền Ly mang đậm cảm giác thiếu niên.

Mái tóc đen lòa xòa trước trán, đuôi mắt sắc sảo, trong mắt lóe lên một tia sáng vàng cực nhạt, làn da trắng nõn lúc này lại hơi ửng đỏ.

Thân trên để trần, cơ bụng rõ ràng, cơ bắp của nó không quá cường tráng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức mạnh, những đặc điểm của hổ trên người vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đôi tai giấu dưới tóc khẽ động đậy, đuôi lại quấn quanh eo tôi.

"Tay ngươi sờ vào đâu vậy..." Huyền Ly nhìn tôi nghiến răng nghiến lợi.

“Cạch!”

Họng súng đen ngòm chĩa vào trán Huyền Ly, tôi nhìn nó không chút cảm xúc.

“Biến về đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play