Gả Cho Tiểu Tướng Quân

chương 5


2 tuần


Chương 5.

Ngăn chặn được nguy cơ thứ nhất, ta bắt đầu cân nhắc đến nguy cơ thứ hai của Cố Diên Chi, cũng là kiếp nạn lớn nhất mà hắn phải vượt qua.

Tỷ tỷ và cháu trai của hắn.

Kiếp trước, chính vì Trang phi và Tam hoàng tử, khiến hắn luôn u uất chán nản, cuối cùng còn bị Tam hoàng tử kéo lên con thuyền tạo phản, khiến hắn mất mạng.

Muốn Cố Diên Chi từ bỏ tỷ tỷ và cháu trai e là rất khó khăn. Cố Diên Chi từ nhỏ đã không còn mẫu thân, hắn được tỷ tỷ nuôi lớn, đối với hắn, ơn nuôi dưỡng của tỷ tỷ như trời như biển.

Nhưng dù là Tam hoàng tử hay Trang phi, đều không phải là nhân vật chính trong chuyện này. Ta vẫn đang chờ người đó xuất hiện.

Trước đó, ta phải chuẩn bị cho tương lai.

Vì vậy, ta lại đi tìm Lư tiên sinh.

Lư tiên sinh vốn là mưu sĩ của phụ thân ta, kiếp trước ta tìm được ông, cầu xin ông cho ta bái sư.

Kiếp này ta không bái sư, cũng không dùng thân phận Thẩm nhị tiểu thư tiếp cận ông ấy.

Bây giờ, ta không muốn giấu ông, tiên sinh thấy ta tháo mũ, liền cười nói: "Nhị tiểu thư vừa đến thì lão phu đã nhận ra, trên đời này nào có nam tử nào tuấn tú như vậy."

Ta xấu hổ vô cùng, lại nghĩ đến lời Cố Diên Chi nói hôm đó: "Cho nên, ta cải trang thành nam tử chính là tự lừa mình dối người."

Lư tiên sinh cười ha ha.

"Tiên sinh." ta ngượng ngùng nói: "Ta muốn làm kinh doanh."

Lư tiên sinh rất ngạc nhiên, cũng rất vui mừng, vội vàng hỏi ta muốn kinh doanh gì.

"Tơ lụa và trà." Ta nhỏ giọng nói: "Ta còn muốn tìm đường làm kinh doanh trên biển, cũng đã ưng ý mấy con thuyền nhưng hiện tại không có người dùng được mà ta lại không tiện ra mặt, cho nên..."

Lư tiên sinh lập tức đồng ý, nói ông ấy đồng ý ra mặt giúp ta.

Kiếp trước, ta nhớ rất rõ, vào giữa năm Hoàng thượng sẽ mở rộng thương mại trên biển, sau đó lại vì hải tặc ven biển quá nhiều nên lại đóng cửa con đường kinh doanh trên biển, thời gian không dài.

Nhưng một năm này là đủ rồi, kiếp trước những thương nhân nắm bắt được thời cơ này đều kiếm được bộn tiền.

Mà cả ta và Cố Diên Chi sau này đều cần bạc.

"Nhưng, ngươi có bạc không?"

"Mượn của tướng quân." Ta cười nói.

Lư tiên sinh dùng ngón tay chỉ chỉ vào ta: "Nhị tiểu thư càng ngày càng to gan, thế mà dám mượn tiền chỗ tướng quân."

Tối về, ta làm mấy món điểm tâm, lẳng lặng ngồi chờ Cố Diên Chi nhưng hắn mãi đến nửa đêm vẫn chưa về.

Ta ngồi trong phòng khách ngủ gật, mãi tới nửa đêm, đột nhiên có người khẽ vỗ vai ta: "Sao không về phòng ngủ?"

"Tướng quân về rồi." Ta nhét hết điểm tâm trên bàn cho hắn: "Đói bụng rồi chứ? Tướng quân ăn chút gì đã rồi ngủ."

Cố Diên Chi bất đắc dĩ phải cầm bốn hộp điểm tâm: "Đợi ta đến nửa đêm, chính là để tặng ta điểm tâm?"

Hắn ngồi xuống, vẻ mặt như đã sớm biết tỏng trong bụng ta, yên lặng chờ ta nói tiếp.

Ta rót trà cho hắn, lại đặt một miếng điểm tâm vào tay hắn vẻ mặt lấy lòng: "Tướng quân, cho ta mượn chút tiền."

Cố Diên Chi cười lên: "Biết ngay là ngươi không tốt bụng như vậy."

"Ta rất là có lòng luôn, mấy ngày nay không gặp tướng quân, tối nay gặp được ngài ta vui lắm đó."

"Chỉ biết nịnh nọt." Hắn hỏi: "Muốn bao nhiêu?"

Ta giơ một ngón tay: "Mười vạn lượng, thời hạn một năm, sang năm ta trả ngài trăm vạn lượng."

Cố Diên Chi hơi bất ngờ nhìn ta: "Ngươi làm ăn với ai, ta cho người đi thăm dò thử."

Ta sợ hắn không cho mượn, đi đến sau lưng hắn, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn: "Cùng Lư tiên sinh đi buôn trên biển, ta đã xem được thuyền rồi, chỉ chờ có bạc là thành." Ta cúi người nhìn hắn: "Tướng quân, vạn sự đã đủ, chỉ thiếu cơn gió đông của ngài."

Cố Diên Chi nhìn ta, ánh mắt ta lấp lánh vành tai nhanh chóng đỏ lên, hắn đứng dậy tránh tay ta, vừa đi vừa nói: "Lưu Vũ, đưa cho Thẩm nhị tiểu thư mười vạn lượng."

Mắt ta sáng lên: "Tướng quân thực sự cho ta mượn?"

Hắn lùi lại một bước, sợ ta như hổ như sói xông lên vậy: "Ừ, nếu không đủ thì tìm Lưu Vũ."

Hắn có chút lúng túng, ta không khỏi bật cười: "Cảm ơn tướng quân, tướng quân là người tốt nhất trên đời, ta chắc chắn sẽ báo đáp ngài."

Cố Diên Chi nhanh chóng biến mất trong sân.

Lưu Vũ cười tươi đưa cho ta ngân phiếu mười vạn lượng, nhỏ giọng nói: "Chỉ có cô nương mới có thể nói chuyện với tướng quân mà tướng quân lại không tức giận."

Ta cười, Cố Diên Chi cũng khá thú vị.

Mọi chuyện rất thuận lợi, ta và Lư tiên sinh bận rộn hẳn lên, thỉnh thoảng ta vẫn cải trang thành nam tử đi theo Lư tiên sinh ra ngoài đàm phán.

Mọi thứ đã sẵn sàng, giữa tháng sáu, Hoàng thượng hạ lệnh mở cửa biển đúng như dự đoán

Chúng ta đã chuẩn bị từ trước, chiêu mộ những thủy thủ giỏi nhất, mua được thuyền với giá thấp nhất, cũng là người đầu tiên căng buồm ra khơi.

Hai tháng sau khi thuyền trở về, chúng ta đã kiếm được gấp ba lần số vốn ban đầu.

Ta xách một đống hàng ngoại nhập đi tìm Cố Diên Chi.

"Những hàng ngoai địa này, ta cố ý giữ lại cho tướng quân." Ta bày từng món lên bàn của hắn: "Tướng quân dùng hay tặng người khác đều được."

Hắn nhìn ta: "Sao đen thế này, ngươi tự mình đi lái thuyền đấy à?"

Ta sờ mặt mình, lại tìm gương soi kỹ, đúng là đen đi tương đối

"Không sao, ta đen rồi cũng vẫn là mỹ nhân, đúng không?"

Cố Diên Chi nghịch cái hộp đựng thuốc ta mang đến, mũi khẽ ừ một tiếng.

Ta tiến lại gần, cười nói: "Tướng quân tối nay có rảnh không, ta muốn mời người ăn cơm."

Cố Diên Chi nhướng mày: "Kiếm được tiền rồi liền phô trương đấy à?"

"Mời tướng quân ăn cơm, còn cần phải phô trương sao? Ngài muốn ăn lúc nào, ta mời lúc đó."

Cố Diên Chi cong môi.

Ta đặt mấy bàn trong quán cơm, Cố Diên Chi vừa đến, Lư tiên sinh và những thương nhân kia đều đứng dậy, ta giới thiệu hắn với mọi người, đại thẩm nấu cơm thì thầm hỏi ta: "Cố tướng quân? Đấy không phải là trượng phu của ngươi sao?"

Ta vội bịt miệng bà: "Đừng nói bậy, tướng quân không phải trượng phu của ta."

Bà ấy không phục: "Đông gia, tướng quân là nam nhân tuấn tú thế này mà ngươi không rung động sao?"

"Ta không phải không thích hắn, là hắn không thích ta." Ta "Suỵt." một tiếng: "Ăn cơm đi, đừng nói nữa."

Bà ấy thương hại nhìn ta: "Đông gia, vậy ngươi dùng chút thủ đoạn của nữ nhân, đi quyến rũ tướng quân đi."

Cuối cùng cũng khiến đại thẩm không nhắc đến chuyện này nữa, ta uống một ngụm trà để trấn tĩnh. Vừa quay đầu lại, không biết từ lúc nào Cố Diên Chi đã ngồi xuống bên cạnh ta, hắn ngồi nghiêm chỉnh uống trà, trên mặt không biểu lộ gì nhưng vành tai lại đỏ.

"Tướng quân đến lúc nào vậy?" Khóe miệng ta giật giật.

Hắn liếc ta, cố ra vẻ trấn tĩnh: "Lâu rồi."

Ta che mặt, hận không thể tìm một cái khe đất chui xuống.

Phía sau, có người bật cười.

Ngày hôm sau, ta lặng lẽ thu dọn đồ đạc chuyển ra ngoài, vẫn nên tránh mặt một thời gian, quá xấu hổ rồi.

Mãi đến sau Tết ta mới về, tranh thủ trước khi đóng cửa biển bán hết thuyền, ta và Lư tiên sinh trở về kinh thành.

Trước khi về phủ tướng quân, ta đi lấy tiền tìm Cố Diên Chi: "Tướng quân, ta đến trả tiền."

Hắn ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ nhìn ta, ta cười đặt chiếc hộp gỗ đựng ngân phiếu trước mặt hắn:

"Mười vạn lượng ngài cho ta mượn cùng với tiền lãi ta trả ngài, đều ở đây."

Hắn lật xem: "Mười vạn lượng mà thành trăm vạn lượng?"

"Tướng quân không cần khách sáo, sau này còn nhiều chỗ cần dùng tiền, hơn nữa." ta ngồi xuống trước mặt hắn: "Ta làm ăn, còn phải dựa vào ngài rất nhiều, số tiền này, coi như là tiền góp vốn, chia hoa hồng cho ngài."

Nếu sau này hắn phò tá tam hoàng tử đoạt ngôi, trăm vạn lượng còn lâu mới đủ.

"Vậy thì ngươi phải mượn danh của ta vào, nếu không thì ngươi sẽ lỗ đấy." Cố Diên Chi cười lên, hắn rất ít khi cười, tới lúc này ta mới phát hiện hắn cười lên rất đẹp.

Ta nhất thời ngây người, Cố Diên Chi ho một tiếng, tầm mắt dừng trên y phục của ta, ta cúi đầu nhìn, mới phát hiện tay áo mình bị rách hai lỗ.

Ngượng chết mất.

Hắn nhướng mày: "Trong cung thưởng rất nhiều vải vóc may xiêm y cho nữ, cho ngươi đấy."

Ta rất ngạc nhiên: "Tướng quân sắp cưới thê sao? Sao trong cung lại đột nhiên thưởng vải vóc nữ tử cho ngài?"

Cố Diên Chi mặt đen lại, không để ý đến ta.

Đợi ta về phòng thì ngây người, tưởng chỉ có một ít vải vóc, không ngờ lại bày đầy cả một bàn, đủ hai ba mươi tấm, nha hoàn cười nói: "Lúc người không có ở đây thì tướng quân mang về đấy, lúc thì mang một tấm, lúc thì mang hai tấm."

"Tướng quân tự mình mang về?"

Nha hoàn gật đầu.

Sau này ta mới biết, những tấm vải này căn bản không phải trong cung ban cho hắn, mà là hắn chủ động lấy từ phủ Nội vụ, chỉ cần Giang Nam đưa đến vải vóc thịnh hành, hắn đều sẽ lấy một ít về.

Bây giờ người trong phủ Nội vụ thấy hắn đều tránh xa, ngay cả phi tần trong hậu cung cũng bắt đầu nhắc đến Cố Diên Chi, bởi vì hắn đều chọn những thứ tốt nhất để lấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play