Gả Cho Tiểu Tướng Quân

chương 6


2 tuần


Chương 6.

Không đi làm thương mại trên biển, ta và Lư tiên sinh chuẩn bị chuyển sang buôn trà và tơ lụa, vì vậy ta lại bận rộn, không ngừng đi xem cửa hàng, trước tết Đoan ngọ lại đi ngoại thành, đợi khi trở về thì đã qua tết Đoan ngọ.

"Thẩm cô nương, người đã về rồi." Lưu quản sự cười nói: "Còn tưởng người về vào ngày tết Đoan ngọ, tướng quân đợi người ăn cơm, đợi đến nửa đêm."

Ta sửng sốt, lau mồ hôi trên trán: "Đợi ta sao?"

Lưu quản sự đáp vâng.

"Là sơ suất của ta. Giờ tướng quân có trong phủ không?"

"Có ạ."

Ta về phòng thay y phục, lập tức mang theo lễ vật đi tìm Cố Diên Chi, đẩy cửa thư phòng ra, ta cười, vui vẻ nói: "Tướng quân, ta mang cho ngài..."

Lời nói sau đó không nói nữa, bởi vì ta phát hiện, người trong thư phòng không phải hắn, mà là Đới Tư Đồ.

Tim ta đập thình thịch, người ta chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.

Đới Tư Đồ là bạn từ thời thơ ấu của Cố Diên Chi, cũng là tình lang của Trang phi trước khi tiến cung, sau này Trang phi trở thành phi tần, chuyện của hai người họ cũng không còn nữa.

Sau đó, một mình Đới Tư Đồ du ngoạn khắp nơi, còn viết rất nhiều du ký, là người rất có uy tín trong dân gian.

Hắn ở bên ngoài nhiều năm, đột nhiên có một ngày trở về kinh thành. Sau khi hắn trở về, không ngừng qua lại với Cố Diên Chi, sau đó lại quen biết Tam hoàng tử.

Vì có hắn, Tam hoàng tử mới dám tạo phản.

Sau này bọn họ tạo phản thất bại, Đới Tư Đồ trước khi chế.t vẫn còn lẩm bẩm tên Trang phi, nói gì mà sống không thể ở bên nhau các loại lời vô nghĩa, lúc đó ta nghe thấy chỉ thấy vô cùng châm biếm.

Tam hoàng tử tạo phản, Cố Diên Chi bị liên lụy, còn có rất nhiều người chế.t oan, mà mục đích của kẻ xúi giục chỉ vì tình yêu, chỉ muốn nhân lúc còn sống gặp lại nữ nhân mình ái mộ.

Đới Tư Đồ thấy ta cũng sửng sốt không kém: "Ngươi chính là... Thẩm nhị cô nương?"

Ta gật đầu.

Đới Tư Đồ năm nay hẳn là hai mươi hai tuổi, bằng tuổi Cố Diên Chi, nhỏ hơn Trang phi hai tuổi, vì thường xuyên đi du ngoạn bên ngoài, làn da hơi đen nhưng dung mạo và phong độ không hề giảm sút.

Khó trách kiếp trước có người cợt nhả nói Đới Tư Đồ là một mỹ nam si tình.

"Mời ngồi." Đới Tư Đồ rất nhiệt tình: "Nghe nói Thẩm nhị cô nương làm ăn rất lớn, có một đôi tay có thể biến đá thành vàng, tại hạ vẫn luôn tò mò không biết là nữ tử như thế nào mới có thể có năng lực như vậy, hôm nay được gặp, quả thực khiến cho Đới mỗ mở rộng tầm mắt."

Ta cười cười: "Đới tiên sinh quá lời rồi."

Đới Tư Đồ rất ngạc nhiên: "Ngươi biết ta?"

Ta gật đầu: "Đới tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, ta cũng từng đọc qua du ký ngài viết."

Đới Tư Đồ nghe vậy càng nhiệt tình hơn, thậm chí đứng dậy ngồi một bên cùng ta, nhiệt tình cùng ta trò chuyện về chuyện làm ăn, ta trong lòng khẽ động, cười nói: "Tiên sinh đi nam về bắc, kiến thức rộng rãi, nếu làm ăn thì càng có ưu thế hơn ta."

Mắt Đới Tư Đồ sáng lên: "Ta đúng là có ý này. Những năm nay đi nhiều thấy nhiều, kiến thức cũng nhiều hơn, luôn cảm thấy đời người chắc chắn phải làm gì đó để lại cho hậu thế, nếu không, đến rồi đi như một cơn gió, mây khói qua mắt không để lại dấu vết, cũng là chuyện đáng tiếc."

"Ta cũng nghĩ như vậy, dù trong tay có tiền, tương lai nếu quốc gia gặp nạn, ra chút sức lực nhỏ bé cũng không tính là uổng phí một đời."

Hắn như gặp được tri âm, cùng ta nhất trí, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Thật ra, bây giờ Cố Diên Chi đã trở về triều làm quan, Tam hoàng tử cũng được hắn dạy bảo tốt hơn kiếp trước, ảnh hưởng của Đới Tư Đồ đã giảm đi rất nhiều rồi nhưng để phòng ngừa vạn nhất, ta vẫn nên để mắt đến hắn thì hơn.

Vì vậy, ta tìm cho hắn chút việc để làm, con người bận rộn lên, có mục tiêu theo đuổi mới thì tình cảm mới không còn là thứ duy nhất trong cuộc sống, hắn hẳn sẽ không xúi giục Tam hoàng tử tạo phản nữa.

Chúng ta đang nói chuyện vui vẻ, Cố Diên Chi trở về: "Các người quen nhau sao?"

"Diên Chi." Đới Tư Đồ rất vui mừng: "Nhà ngươi thế mà giấu một mỹ nhân tài sắc như nhị cô nương, ta và nàng ấy thật là hận không thể gặp nhau sớm hơn."

Cố Diên Chi kinh ngạc nhìn ta.

"Đới tiên sinh là người hóm hỉnh, kiến thức rộng rãi, nếu có thể cùng nhau làm ăn là may mắn của ta."

"Hôm nay ta mời khách, chúng ta đến Việt Phong lâu ăn cơm." Đới Tư Đồ cười nói: "Nhị cô nương chắc chắn phải nể mặt ta nhé."

Ta đương nhiên đồng ý với hắn.

Đới Tư Đồ lại nghĩ đến điều gì đó: "Diên Chi, ngươi có việc thì đi làm việc của ngươi đi, ta và nhị cô nương cùng nhau ăn cơm, đợi ngươi rảnh thì chúng ta lại nói chuyện."

Cố Diên Chi cau mày nhìn ta, buồn bực nói: "Ngươi muốn ăn cơm cùng hắn sao?"

Ta gật đầu.

Hắn có chút không vui.

Ta đứng dậy định đi, hắn lại gọi ta lại: "Trong tay cầm cái gì vậy?"

"Ồ, quà cho tướng quân, cái này đeo ở thắt lưng trang trí." Ta đưa cho hắn, hắn nhanh nhẹn nhận lấy, lại nhìn tay Đới Tư Đồ trống không, khóe miệng đắc ý cong lên.

Ta nhỏ giọng xin lỗi hắn: "Ngày tết Đoan ngọ ta không về kịp, để tướng quân đợi lâu, thật sự xin lỗi."

Hắn lại căng mặt, vội vàng nói: "Ai nói ta đợi ngươi, ta không có đợi gì hết."

"Ta còn có việc, ra ngoài trước." Hắn nói xong lại quay đầu nhìn Đới Tư Đồ: "Ta bảo người sắp xếp chỗ ở cho ngươi, ngươi không được ở chỗ ta."

Đới Tư Đồ lẩm bẩm: "Trước kia ta trở về đều ở trong phủ của ngươi, sao bây giờ lại không cho ta ở?"

Ta và Đới Tư Đồ nói chuyện cả buổi chiều, lập kế hoạch, buổi tối đến Việt Phong lâu ăn cơm, vừa ngồi xuống thì Cố Diên Chi đến.

Ta phát hiện, vật trang trí ta tặng hắn buổi trưa, lúc này đang ở trên thắt lưng hắn, rất hợp với bộ y phục mới hắn thay.

Đới Tư Đồ rất ngạc nhiên: "Không phải ngươi đi làm công vụ à? Còn chưa đi sao?"

"Tạm thời không đi nữa." Cố Diên Chi vuốt ve đồ trang trí trên thắt lưng, ngồi xuống bên cạnh ta, tầm mắt dừng trên hạt dẻ rang đường bên tay ta, ta cười nói: "Đới tiên sinh mua cho ta, tướng quân ăn chút không?"

Hắn cau mày: "Thích ăn hạt dẻ sao?"

Ta gật đầu.

Hắn thế mà không nói một tiếng đã cầm lấy gói giấy dầu, thong thả bóc hạt dẻ ăn, chớp mắt một cái đã ăn hết một gói hạt dẻ, ta kinh ngạc không thôi, hắn lại thản nhiên nói: "Ăn hết rồi, lát nữa ta mua cho nàng một gói."

"Ồ." Ta chỉ có thể gật đầu, đường đường là Cố Diên Chi lại cùng ta giành hạt dẻ ăn, nói ra cũng chẳng ai tin.

"Từ khi nào ngươi lại thích ăn hạt dẻ vậy?" Đới Tư Đồ khó hiểu nói: "Hồi nhỏ bảo ngươi ăn mà ngươi không ăn, chê phiền phức."

Cố Diên Chi liếc đối phương: "Người ta đều sẽ thay đổi."

Đới Tư Đồ cảm thấy kỳ quái nhìn hắn.

Ăn cơm xong, Cố Diên Chi dẫn ta đi mua mười gói hạt dẻ.

Sau ngày hôm đó, Cố Diên Chi thường ngày rất bận, không biết vì sao, đột nhiên rảnh rỗi.

Chỉ cần Đới Tư Đồ đến nhà, hắn chắc chắn sẽ về.

Ta cũng không có tâm tư để ý đến hắn, vẫn luôn bận rộn với việc kinh doanh ở kinh thành, trước kia chúng ta không mở cửa hàng ở kinh thành, bây giờ liên tiếp mở hai cửa hàng.

Một tiệm thuốc, một tiệm trà.

Thuốc là Đới Tư Đồ tìm mối quan hệ nên mới thuận lợi mở được, trong tay ta không có mối quan hệ như vậy, còn về trà, mở một cửa hàng chỉ là hình thức, chủ yếu cung cấp cho các thế gia trong kinh thành.

Ta bận đến chân không chạm đất, Đới Tư Đồ rất có năng lực, đặc biệt giỏi giao tiếp với mọi người, ba tấc lưỡi có thể nói thành tám thước chuyện, ta cũng rất bội phục hắn.

"Chỉ bán trà thôi thì không được, ý của ngài là còn phải thêm tơ sao? Đã khơi thông được mối quan hệ với các thế gia rồi?" Ta hỏi.

"Cái này thì có gì khó." Đới Tư Đồ cười nói: "Nếu nhị cô nương muốn làm Hoàng đế, ta cũng làm được."

"Tiên sinh tài giỏi." Ta chắp tay hành lễ, Lư tiên sinh cũng vô cùng khâm phục: "Mọi người đều ngưỡng mộ Đới tiên sinh, lão phu còn không tin, bây giờ xem ra, là lão phu có mắt như mù."

Ta cùng Đới Tư Đồ và Lư tiên sinh thương lượng, giữa năm đi Giang Nam một chuyến, tìm thương gia cung cấp tơ.

Trở về phủ tướng quân, ta nói chuyện đi Giang Nam cho Cố Diên Chi biết, hắn nhíu chặt mày: "Hắn và Lư tiên sinh không thể đi Giang Nam à, sao lại để nàng đi một chuyến?"

Ta đang bận tính sổ sách, nghe vậy dừng lại nhìn Cố Diên Chi: "Ta cũng vừa hỏi Đới tiên sinh, năng lực làm ăn của hắn cao hơn ta."

Cố Diên Chi ngồi đối diện ta, cầm một quyển sách mặt lạnh tanh không biết đang nghĩ gì, nửa ngày không lên tiếng.

Trước khi đi Giang Nam, đã xảy ra một chuyện lớn, Trang phi từ lãnh cung được thả ra.

Ta quan sát phản ứng của Đới Tư Đồ, hắn vẫn như thường ngày nhưng Trang phi lại không yên phận, vừa ra khỏi lãnh cung đã bắt đầu gây chuyện.

Có lúc ta nghĩ lại cũng thấy nên như vậy, lúc trước huynh muội bọn họ nương tựa vào nhau, nếu Trang phi không cay nghiệt một chút, bọn họ có lẽ không sống nổi.

"Mời ta vào cung?" Ta nhìn Lưu quản sự, cảm thấy kỳ lạ: "Nương nương có chuyện gì phân phó sao?"

Lưu quản sự nói nửa câu: "Đại khái là vì hôn sự của tướng quân."

Cố Diên Chi đi xử lý công vụ không có ở kinh thành, ta có lý do để nghi ngờ, Trang phi chính là nhân cơ hội này gọi ta vào cung.

Ta không thể từ chối đành thu dọn một phen chuẩn bị vào cung.

Trước khi vào cung, Đới Tư Đồ đột nhiên đến tìm ta, ấp úng không nói nên lời, cuối cùng vẫn phất tay áo bỏ đi.

Đây là lần thứ hai ta gặp Trang phi, lần đầu tiên là kiếp trước khi Ôn Khánh Hòa thăng chức Tể tướng, ta đã gặp nàng trong yến tiệc của hoàng hậu.

Yến tiệc lần đó ta rất ấn tượng, bởi vì nàng đã tạt rượu vào mặt Lương phi rồi bị Hoàng thượng quở trách.

Lúc đó ta đã rất kinh ngạc, Trang phi ở hậu cung thăng trầm mười mấy năm, đã vào lãnh cung hai lần, tại sao lại dễ dàng bị người khác chọc giận như vậy?

Lần đó ấn tượng của ta về Trang phi đều đến từ tính cách của nàng, còn về nhan sắc thì ta không có cảm nhận gì nhiều.

Nhưng hôm nay gặp lại, ta mới kinh ngạc trước nhan sắc của nàng, không hổ danh là người xuất thân hàn vi, chữ nghĩa không biết mấy mà từng được độc sủng hậu cung.

Gương mặt này, ngay cả nữ tử như ta nhìn cũng ngẩn ngơ.

Đúng vậy, có người đệ đệ tuấn tú như Cố Diên Chi thì tỷ tỷ sao có thể kém được.

Trang phi nói chuyện rất thẳng thắn, tốc độ nói cũng nhanh: "Bản cung muốn tìm cho Diên Chi một thê tử môn đăng hộ đối, ngươi không danh không phận ở trong phủ của hắn, hiện giờ đã không thích hợp nữa rồi."

"Như vậy, bản cung cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi hãy dọn khỏi phủ tướng quân, trước khi Diên Chi thành thân, ngươi không được qua lại với hắn, tránh làm hỏng chuyện hôn sự của hắn, ngươi đồng ý thì bản cung còn kính ngươi ba phần, ngươi không đồng ý, bản cung có đủ cách để xử ngươi."

Nàng mạnh tay đặt chén trà xuống, ánh mắt sắc bén nhìn ta.

"Nếu ngươi thích hắn, không buông bỏ được, bản cung cũng không phải không cho ngươi đường sống. Ngươi chờ ba năm, năm năm, hắn sinh được đích tử rồi, chờ nhi tử lớn một chút, đến lúc đó bản cung làm chủ nâng ngươi làm thiếp của hắn."

"Sao nào? Ngươi nói một câu đi, sao im lặng đứng đó?." Trang phi cau mày nói.

Ta có thể nói gì, chỉ có thể đồng ý.

"Dân nữ không dám trái ý nương nương, chỉ là rời khỏi tướng quân phủ, dân nữ phải đợi tướng quân trở về, bẩm báo với ngài ấy mới thỏa đáng." Ta đứng dậy, cung kính đáp.

Nàng phất tay: "Ngươi cứ việc rời đi, hắn sẽ không luyến tiếc ngươi đâu. Bản cung là người hiểu rõ đệ đệ nhất, từ nhỏ hắn đã rất lạnh nhạt, đối với ai cũng không có tình cảm gì."

"Ngươi cũng đừng có ôm hy vọng gì không nên có với hắn, thân phận các ngươi chênh lệch, hắn sẽ không thích ngươi đâu."

Ta vẫn đồng ý.

Trang phi nói xong những lời này liền sai người đưa ta đi.

Trở về phủ tướng quân, Đới Tư Đồ thế mà vẫn còn ở đó, vội vàng hỏi ta và Trang phi đã nói chuyện gì.

Ta kể lại lời của Trang phi cho hắn nghe, hắn lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Nàng ấy vẫn không thay đổi, vẫn thẳng thắn như vậy."

Ta dừng lại nhìn hắn, hắn gãi đầu, có chút gò bó: "Từ nhỏ ta đã thích nàng ấy, cảm thấy nàng ấy rất xinh đẹp và giỏi giang. Sau này lớn lên một chút, liền mơ ước được cưới nàng ấy."

Đới Tư Đồ thở dài: "Nhưng tạo hóa trêu ngươi, có người vì muốn nịnh bợ Hoàng thượng, đã đưa cho nàng ấy năm nghìn lượng để đưa nàng ấy vào cung, nàng ấy không suy nghĩ gì, liền đưa năm nghìn lượng cho Diên Chi, ngay ngày hôm đó đã theo người ta đi."

"Bấy nhiêu năm nay, ta vẫn luôn muốn từ biệt nàng ấy, mỗi lần trong mơ đều đuổi theo nàng ấy gọi tỷ tỷ, hỏi nàng ấy lúc đi tại sao không từ biệt ta, bấy nhiêu năm nay, nàng ấy có từng nhớ đến ta không."

Tình cảm thời thiếu niên đã trở thành chấp niệm của hắn, ta cũng khẽ thở dài.

"Ta thấy đối với nàng mà nói, tình yêu không bằng cái bánh bao lót dạ. Từ nhỏ ngài không lo ăn mặc, còn nương nương từ nhỏ đã phải lo cho cái bụng của hai tỷ muội, căn bản không có thời gian rảnh để cảm nhận chuyện tình yêu đôi lứa."

Đới Tư Đồ ngẩng đầu nhìn trời, hồi lâu sau hắn lau nước mắt, buồn bã nói: "Ngươi nói đúng, những năm nay ta quá cố chấp rồi, gặp nàng một lần thì sao, không nói đến chuyện nàng còn nhớ ta hay không, cho dù nhớ thì cũng làm được gì?"

"Trong cuộc đời nàng, có rất nhiều người cần để ý nhưng chắc chắn không có ta."

Ta đưa cho hắn một chiếc khăn tay, hắn xua tay: "Nói với ngươi ta thấy nhẹ lòng hơn nhiều nhưng đây là bí mật, ngươi không được nói cho người khác biết, kể cả Cố Diên Chi."

Ta "Suỵt." một tiếng: "Yên tâm, ta sẽ không nói với ai."

Đới Tư Đồ cười xoa đầu ta: "Thông minh lanh lợi, Diên Chi không thích ngươi, là do mắt hắn có vấn đề."

"Ta cũng thấy vậy, đôi mắt của hai tỷ đệ họ đều có vấn đề."

Chúng ta cùng nhau cười.

Đang cười, Cố Diên Chi trở về.

Đứng ở cửa, sắc mặt không vui nhìn chúng ta.

"Không phải ngươi muốn đi Giang Nam sao, sao còn chưa đi?" Cố Diên Chi đẩy Đới Tư Đồ ra, đứng giữa chúng ta.

"Ta phải đợi Dung Dung cùng đi." Đới Tư Đồ nói: "Nếu không ta đi rồi, một mình Dung Dung sẽ buồn lắm, nàng ấy lại không có người thân, không ai hỏi han ấm lạnh."

Sắc mặt Cố Diên Chi càng khó coi hơn: "Nàng ấy ở nhà ta, ta đương nhiên sẽ chăm sóc nàng ấy."

Đới Tư Đồ phản bác: "Ngươi chăm sóc sao? Ngươi mà cũng biết quan tâm người khác à, từ nhỏ ngươi đã không quan tâm ai."

Cố Diên Chi muốn nói gì đó, khóe miệng mấp máy mấy lần nhưng vẫn không phản bác được, bởi vì những gì Đới Tư Đồ nói là sự thật.

"Ngươi có thể đi rồi." Cố Diên Chi đuổi khách.

Ta thấy không khí không ổn, quyết định tránh đi: "Ừm, ta đi nấu cơm."

"Ta giúp ngươi." Đới Tư Đồ cũng chuồn mất.

Ta làm bốn món ăn, thức ăn vừa lên bàn, sắc mặt Cố Diên Chi càng khó coi hơn: "Sao lại toàn bỏ ớt thế?"

Cố Diên Chi bị thương, đại phu dặn không được ăn cay nhưng Đới Tư Đồ lại rất thích ăn cay.

"Đều là đồ ta thích ăn." Đới Tư Đồ cúi đầu ăn rất vui vẻ, Cố Diên Chi không động đũa, ta cẩn thận nói: "Ta đi nấu cho tướng quân một bát mì nhé?"

Khóe miệng hắn cong lên: "Được."

Ta đành đi nấu mì cho hắn, đang bận thì hắn xuất hiện ở cửa bếp: "Hôm nay Trang phi triệu nàng vào cung sao?"

"Đúng vậy, ta vốn định nói chuyện này với ngài." ta kể lại lời của Trang phi cho hắn nghe, hắn nhíu chặt mày: "Vậy là, nàng chuẩn bị dọn đi?"

"Vâng. Hẹn ước hai năm của ta và tướng quân cũng sắp đến rồi, dọn đi cũng vừa lúc."

Chờ bận rộn xong đợt này, ta định đi Tây Bắc một chuyến, tìm phụ mẫu ta.

"Ta vẫn chưa cảm ơn ngài." ta nhỏ giọng nói: "Chuyện ngài chăm sóc phụ mẫu ta, ta đều biết."

Hắn không nói gì.

Từ khi sống lại đến giờ, ta chưa từng hỏi thăm tình hình của phụ mẫu và ca ca, bởi vì ta biết, hiện tại bọn họ được Cố Diên Chi chăm sóc, không lo tới tính mạng, thậm chí còn không phải chịu khổ gì.

Kiếp trước, sau khi nhà ta xảy ra chuyện, ta nóng lòng như lửa đốt, vội vàng tìm đến Lư tiên sinh, mưu sĩ của cha ta, muốn nhờ ông cứu gia đình ta.

Lư tiên sinh nói ông cũng đã tìm người nhưng năng lực có hạn, không giúp được nhiều.

Vì vậy, ta liều mạng hỗ trợ Ôn Khánh Hòa, hy vọng hắn sớm thăng quan, có thể dựa vào chức vụ để cứu Thẩm gia ta.

Đến năm thứ hai, khi ta vất vả lắm mới nghe ngóng được tin tức về phụ thân, ca ca và mẫu thân ta thì mới biết, bọn họ không những không chịu khổ, mà còn sống rất tốt.

Ta vẫn luôn không hiểu, là ai đã âm thầm giúp đỡ bọn họ.

Mãi đến khi Cố Diên Chi xảy ra chuyện, ta mới từ miệng Lư tiên sinh biết được, người giúp chúng ta chính là Cố Diên Chi. Hắn không những giúp đỡ phụ mẫu ta, mà ngay cả việc đến giáo phường tư chuộc ta và tỷ tỷ, giúp Ôn Khánh Hòa trên quan trường, đều là hắn cố ý làm.

Hắn làm những điều này không có mục đích gì, mãi đến sau khi hắn chế.t, ta mới từ miệng cha ta biết được.

Nói cách khác, kiếp trước nếu không có Cố Diên Chi, cả nhà ta đều không thể sống sót, càng không thể có một ngày đoàn tụ.

Vì vậy, kiếp này ta phải báo ơn, dùng sự lương thiện tương tự để báo đáp hắn.

Người lương thiện ấm áp như hắn, không nên bị thế gian đối xử lạnh nhạt.

Bây giờ, hai chuyện ảnh hưởng tới vận mệnh của hắn đều không giống kiếp trước, ta cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở bên cạnh hắn nữa.

"Dung Dung." Đới Tư Đồ gắp thức ăn cho ta, còn rót rượu cho ta: "Đợi đến Giang Nam, ta sẽ đưa ngươi đi ăn đồ ngon ngắm cảnh đẹp."

Hắn thao thao bất tuyệt kể về chuyện ở Giang Nam.

Cũng không biết vì sao, tối nay hắn đặc biệt phấn khích, hơn nữa cứ một câu một tiếng Dung Dung, gọi đến nỗi ta nổi cả da gà.

Ta nghe mãi nghe mãi, bỗng nhiên liếc nhìn Cố Diên Chi, sắc mặt hắn xanh mét, đột nhiên gõ gõ bàn,

"Đới Tư Đồ, ngươi theo ta ra ngoài một chút."

Tiếng nói của Đới Tư Đồ đột ngột dừng lại: "Có thể đợi một chút không, ta còn có lời muốn nói với Dung Dung."

Cố Diên Chi đứng ở cửa không nhúc nhích.

Đới Tư Đồ cũng không dám không theo, cúi đầu đi theo sau Cố Diên Chi, một lúc sau Cố Diên Chi trở về, không thấy Đới Tư Đồ đâu.

"Hắn đâu rồi?" Ta hỏi.

"Hắn có việc gấp, phải đi xa vài ngày." Cố Diên Chi mặt không đổi sắc: "Nàng rất thích hắn sao?"

Ta sửng sốt, lắc đầu: "Không có, chỉ là bằng hữu cùng chung chí hướng. Tướng quân sao lại có nghi vấn như vậy?"

Biểu cảm của Cố Diên Chi nhẹ nhõm hơn: "Không có gì, thuận miệng hỏi thôi."

Ta cúi đầu ăn cơm, một lúc sau hắn đột nhiên lại nói: "Ta đã nói với Trang phi, ta cưới ai không cần tỷ ấy quản, sau này dù tỷ ấy muốn truyền nàng vào cung thì nàng cũng không cần để ý đến tỷ ấy."

"Ồ." Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Tướng quân muốn cưới ai?"

Hắn nhìn ta một cái, đột nhiên gõ đầu ta: "Ăn cơm."

Cách mấy ngày sau, ta tạm biệt Cố Diên Chi, cùng Lư tiên sinh đến Giang Nam.

Ta vừa ra khỏi kinh thành thì nhìn thấy Đới Tư Đồ đang ngồi xổm bên vệ đường: "Không phải ngài có chuyện bận đi xa mấy ngày rồi sao, sao lại ngồi xổm ở đây?"

Đới Tư Đồ oán trách nhìn ta: "Cố Diên Chi ghen nên đuổi ta đi."

Ta sửng sốt: "Hắn ghen?"

Đới Tư Đồ chọc vào trán ta: "Ngươi và hắn, một người thì nghĩ một đằng nói một nẻo, một người thì ngốc."

Tim ta đập thình thịch, Cố Diên Chi hắn... thích ta?

"Đi đi, đi sớm về sớm, về là có thể uống rượu mừng của hai người rồi." Đới Tư Đồ cười hì hì.

Ta quay đầu nhìn về hướng kinh thành, nhất thời cảm xúc hỗn loạn.

Một đường xuôi nam rất thuận lợi, sau khi tìm được một vài thương gia cung cấp tơ, chúng ta còn đi du ngoạn một phen, đến khi trở về đã là hai tháng sau.

Ở Giang Nam ta đã viết thư cho phụ mẫu, còn gửi kèm đồ vật, nói cuối năm ta sẽ về thăm bọn họ.

Đới Tư Đồ thuê một chiếc thuyền, thuyền đi không nhanh, phong cảnh dọc đường cũng không tệ, giữa đường chúng ta cập bờ xuống ăn cơm, đột nhiên nghe thấy có người đang kể chuyện về Lương vương.

"Tháng trước Lương vương và thế tử đều đã qua đời, bảy nhi tử còn lại của ông ta náo loạn không thôi, bây giờ Phong Lâm rất hỗn loạn, ngàn vạn lần đừng đến đó."

Ta sửng sốt, nghiêng tai lắng nghe.

Người kia nói: "Sao lại chế.t không rõ ràng như vậy, có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"

"Nghe nói là vì một vị thiếp thất họ Thẩm của Lương vương quyến rũ thế tử, bị Lương vương phát hiện." Người kể chuyện thở dài: "Phụ tử hai người chắc là đã đánh nhau một trận, cuối cùng đều mất mạng."

Người kể chuyện kể rất sinh động, nghe còn hấp dẫn hơn cả hí kịch.

"Tỷ tỷ ngươi à?" Đới Tư Đồ nhỏ giọng hỏi ta.

Ta cũng cảm thấy, thϊếp thất trong lời đồn kia, rất có thể chính là tỷ tỷ ta.

Ngày về kinh xuống thuyền, thời tiết không tệ, chúng ta tìm một tửu lâu ăn cơm, lúc ta ra ngoài rửa tay, có một bóng người vụt qua trước mặt, ta không nhìn rõ nhưng khi ta trở về, đột nhiên có người từ phía sau đánh vào đầu ta một gậy.

Sau đó, ta không biết gì nữa.

Khi ta bị nước lạnh tạt tỉnh đã là nửa đêm, mượn ánh trăng mờ mờ quan sát xung quanh, ta biết đây là nhà cũ của ta.

Trước khi cha ta thăng chức, cả nhà ta vẫn luôn sống ở đây, ta rất quen thuộc với nơi này.

Huống hồ, kiếp trước tỷ tỷ cũng cùng ta đồng quy vu tận ở đây.

Tỷ tỷ đứng trước mặt, cười mỉa: "Kiếp này không tính, chúng ta làm lại."

"Còn phải làm lại sao?" Ta dựa vào ghế, liếc nhìn nàng: "Làm lại một lần nữa, ngươi định chọn ai?"

Nàng cúi người tiến gần ta, ánh mắt gần như điên cuồng: "Cố Diên Chi! Ngươi không phải là dựa vào ký ức kiếp trước để giúp hắn, khiến hắn nhìn ngươi khác đi sao, ta cũng có thể."

"Cố Diên Chi cũng sẽ thích ta, cũng sẽ đối xử tốt với ta."

Ta cười: "Nếu vẫn không được thì sao, ngươi định đầu thai mấy lần? Hay là nói, ngươi chắc chắn ông trời sẽ cho ngươi cơ hội thứ ba sao?"

"Ngươi biết sự khác biệt giữa chúng ta ở đâu không?"

Nàng nheo mắt nhìn ta, ánh mắt lộ rõ sát ý, ta từng chữ từng chữ nói: "Ngươi bất kể đầu thai bao nhiêu lần, đều là vì bản thân mình, cướp Cố Diên Chi hoặc cướp Ôn Khánh Hòa, ngươi đều là vì bản thân mình."

"Không vì bản thân mình thì vì ngươi sao!" Tỷ tỷ thổi sáng que lửa: "Cùng chế.t đi, ta muốn chọn lại, ta muốn chọn lại, ta muốn chọn lại."

Nàng không ngừng lặp lại câu này, ném que lửa vào đống cỏ khô đã rưới dầu hỏa.

Ta nhắm mắt lại, nếu hôm nay thực sự chế.t, ta cũng không có gì hối tiếc, ta đã báo đáp ân tình của Cố Diên Chi, hắn chắc chắn sẽ giúp ta tiếp tục chăm sóc phụ mẫu và ca ca.

Lửa bùng lên, tỷ tỷ đột nhiên sợ hãi, nàng chạy ra ngoài, nàng kêu lên: "Tại sao ta phải chế.t, ngươi chế.t rồi ta có thể thay thế ngươi, ta không cần chế.t, ta không cần chế.t."

Nàng xông về phía cửa, đột nhiên lại lui về, từng bước từng bước lùi lại: "Tướng, tướng quân!"

"Tướng quân, ngài đến cứu ta đúng không? Ta biết ngài chắc chắn đã nhớ lại chuyện kiếp trước, ngài chắc chắn có tình cảm với ta."

Cố Diên Chi lạnh lùng liếc nàng một cái, quay người đi đến trước mặt ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời quên mất lời định nói.

Hắn cởi trói rồi nhanh chóng bế ngang ta lên, đi ra ngoài, lửa đốt cháy mái nhà, ngôi nhà ầm ầm sụp đổ, tỷ tỷ ở bên trong kêu cứu, giọng nói dần yếu ớt.

"Tướng quân." Ta nhìn Cố Diên Chi, như đang nằm mơ, không biết giấc mơ kiếp trước là thật, hay là khoảnh khắc này là thật.

"Ừm." Hắn gật đầu: "Có bị thương không?"

Ta lắc đầu nhưng khoảnh khắc tiếp theo vẫn ngất đi trong vòng tay hắn.

Khi tỉnh lại, Cố Diên Chi đang ngồi bên giường ta, đèn đuốc mờ ảo, hắn dựa vào ghế, tay nghịch món đồ trang sức ta tặng hắn.

Thấy ta tỉnh lại, hắn khàn giọng nói: "Khát không, muốn uống nước không?"

"Muốn." Ta gật đầu.

Hắn đỡ ta dậy uống nước, lại đỡ ta dựa vào đầu giường, khẽ nói: "Đại phu đã xem qua rồi, vết thương không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."

"Tướng quân làm sao biết ta ở đây?" Ta hỏi hắn.

"Ta đoán mò thôi." Hắn tùy tiện nói xong, tay vuốt tóc ta: "Chuyện ở Giang Nam đã xong chưa?"

Ta gật đầu.

"Sau này còn bận gì không? Có định đến Tây Bắc thăm phụ mẫu không?"

Ta vẫn gật đầu.

"Vậy ta đi cùng nàng, ta cũng muốn đi bái kiến bọn họ." Hắn trầm giọng nói.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, đang định mở miệng, Đới Tư Đồ đẩy cửa vào: "Dung Dung, ngươi bị thương thế nào? Đều tại ta bất cẩn, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."

"Không trách ngài được, nàng ta muốn phát điên thì sẽ luôn tìm cơ hội."

Đới Tư Đồ ngồi bên giường, nhìn ta rồi lại nhìn Cố Diên Chi: "Diên Chi vừa nói gì, đi Tây Bắc, con rể bái kiến nhạc phụ à?"

"Đừng nói bậy." Ta trừng mắt nhìn Đới Tư Đồ, hắn thật sự là ăn nói vô tội vạ.

"Ừm." Cố Diên Chi nhìn ta, khẽ nói: "Ta không chỉ bái kiến, còn muốn chính thức gặp Thẩm đại nhân cầu hôn."

Mặt ta ửng đỏ.

"Xem ra ta sắp được uống rượu mừng rồi, ta phải nghĩ xem nên tặng lễ vật gì mới được." Đới Tư Đồ mặt đầy vẻ ám muội chạy ra ngoài.

Không khí trong phòng lắng xuống, ta nhất thời không biết nói gì, Cố Diên Chi khẽ ho một tiếng, hỏi ta: "Hay là... tháng sau đi?"

"Hả?"

"Tháng sau đi cầu hôn, nàng thấy được không?"

Ta quay đầu đi không nhìn hắn, tim đập thình thịch, hắn nắm tay ta: "Khoảng thời gian này ta đã chuẩn bị không ít lễ vật, đợi khi nào nàng khỏe rồi, nàng đi xem có vừa ý không."

"Chuẩn bị gì?" Ta kinh ngạc nhìn hắn.

"Chuyện thành thân, còn có lễ vật bái kiến phụ mẫu nàng." Hắn khẽ nói.

"Chuẩn bị từ lâu rồi sao? Bắt đầu từ khi nào?"

Ánh mắt hắn nhấp nháy, nắm tay ta không buông, vành tai cũng dần đỏ lên.

Một lúc lâu sau, hắn buồn bã nói: "Lâu lắm rồi." Hắn dừng lại một chút rồi lại hỏi: "Nàng... có muốn đi xem không?"

Ta bật cười.

Xem chứ, tất nhiên là phải xem. Thành thân là chuyện đại sự cả đời, ta phải cẩn thận chuẩn bị mới được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play