Gả Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 4


2 tuần


Chương 4.

Cuối tháng hai, Cố Diên Chi bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân.

Tới giữa tháng ba kỳ thi bắt đầu, cả kinh thành dường như cũng yên tĩnh hẳn.

"Tiểu thư, nô tỳ vừa thấy tỷ tỷ người đặt tiệc rượu ở Xuân Ý Lâu vào cuối tháng, xem ra, Ôn tướng công tự tin lần thi này sẽ đỗ cao." Nha hoàn nói.

Ta đang uống trà, trong lòng không khỏi bật cười. Ôn Khánh Hòa đầu óc rỗng tuếch đừng nói gì tới Thám hoa, ngay cả Tiến sĩ hắn cũng không đỗ nổi đâu mà.

Kiếp trước hắn tại sao lại là thám hoa, đó là vì sau khi ta bái Lư tiên sinh làm thầy, ông ấy đã đoán trước mấy chục đề thi, ta làm bài còn Lư tiên sinh sửa bài, cuối cùng để Ôn Khánh Hòa học thuộc lòng toàn bộ.

May sao Lư tiên sinh đoán trúng nên Ôn Khánh Hòa mới thuận lợi đỗ Thám hoa.

Kiếp này không có ta và Lư tiên sinh, hắn không thể đỗ nổi.

Chỉ có tỷ tỷ ta thực sự cho rằng Ôn Khánh Hòa vừa có tài vừa có sắc, kiếp trước ta gả cho Ôn Khánh Hòa là may mắn của ta.

Cuối tháng ba bảng vàng được công bố, không ngoài dự đoán của ta, không có tên Ôn Khánh Hòa.

Hắn thì chẳng sao cả, vì hắn biết mình tài hoa tới đâu, nhưng tỷ tỷ không chịu được, nàng ta đã sớm chuẩn bị làm Thám hoa phu nhân, Tể tướng phu nhân rồi nhưng bây giờ mộng đẹp của nàng lại tan theo mây khói.

Nàng không phục, thế mà dám đánh trống kêu oan, tố cáo trong kỳ thi có người gian lận.

Chuyện này gây nên một phen chấn động, triều đình đã điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng tất nhiên không điều tra ra bất kỳ vấn đề gì, tỷ tỷ và Ôn Khánh Hòa đều bị giam vào Đại Lý Tự.

Hôm sau, tỷ tỷ nhờ người gửi thư đến, nàng muốn gặp ta.

Đây là lần đầu tiên ta vào ngục của Đại Lý Tự, tỷ tỷ tóc tai bù xù ngồi trên mặt đất, trên mặt ẩn hiện có vết thương.

Ôn Khánh Hòa ngồi xổm ở góc tường, trên mặt và cánh tay hắn toàn là vết cào cấu. Nhìn có chút thảm.

Xem ra ta đã bỏ lỡ một vở kịch phu thê cắn xé. Tiếc ghê ^^

"Thẩm Dung!" Tỷ tỷ nhìn thấy ta, tức giận xông tới, nếu không có song sắt ngăn cách, ta nghĩ nàng muốn bằm thây ta ngay lập tức: "Ta hỏi ngươi, tại sao lại không giống?"

Ta cau mày, vô tội hỏi lại: "Cái gì không giống?"

"Ngươi đừng ở đó giả vờ ngây thơ với ta, lần thưởng hoa trước ngươi tiếp cận Dương phu nhân, ta đã phát hiện ra, ngươi giống ta, đều đã sống lại." Tỷ tỷ muốn vươn tay đánh ta: "Tại sao Ôn Khánh Hòa không đỗ, kiếp trước hắn rõ ràng là Thám hoa, chắc chắn là ngươi đã động tay động chân."

Nhìn nàng, ta đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ. Năm ta năm tuổi, hai tỷ muội chơi trong phòng tổ mẫu, nàng làm vỡ bình hoa của tổ mẫu, sợ bị trách phạt, nàng liền nói là do ta làm vỡ.

Khi tổ mẫu đánh vào lòng bàn tay ta, nàng cũng tát ta một cái, nói ta nghịch ngợm, làm mất mặt Thẩm gia.

Nàng ta xưa nay luôn như vậy, chưa từng thay đổi, chuyện gì tốt thì là của nàng, gây họa liền lập tức đổ cho người khác.

Ta cười mỉa: "Ngươi tự ngẫm lại xem ngươi đang nói cái gì? Kỳ thi này là chuyện ta có thể động tay động chân được sao?"

"Vậy tại sao, tại sao?" Nàng gào lên.

"Muốn biết tại sao không? Vậy để ta nói cho ngươi biết, ta trời sinh mệnh phú quý, bất kể ta gả cho ai, người đó cũng sẽ thăng quan tiến chức." ta nhỏ giọng nói: "Vì vậy, kiếp trước Ôn Khánh Hòa có thể đỗ đạt, là vì hắn đã cưới ta, là ta giúp hắn đỗ bảng vàng, là ta phò tá hắn thăng quan tiến chức, là hắn may mắn gặp được ta, chứ không phải ta may mắn gả cho hắn."

"Kiếp này ngươi gả cho hắn, đương nhiên hắn không có số hưởng đó rồi."

Tỷ tỷ trừng mắt nhìn ta, trong đáy mắt tràn đầy ác ý.

Đột nhiên, Ôn Khánh Hòa ở góc phòng xông ra, nắm lấy song sắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm ta: "Ngươi... chúng ta có phải đã từng gặp nhau không? Ta nhìn ngươi rất quen..."

Ta nhìn chằm chằm Ôn Khánh Hòa, nhưng không nói gì mà quay người bỏ đi.

Tỷ tỷ và Ôn Khánh Hòa ở phía sau gọi ta, gọi một hồi rồi quay sang cãi nhau.

Đổ lỗi qua lại, oán trách đối phương.

Vài ngày sau, việc xử lý tỷ tỷ và Ôn Khánh Hòa đã được định đoạt, có người bảo lãnh cho họ, tỷ tỷ bị phạt ba mươi trượng, Ôn Khánh Hòa thif vĩnh viễn bị cấm thi.

Sau khi Ôn Khánh Hòa bị cấm thi, hắn không thèm giả vờ giả vịt nữa, ngày ngày ra ngoài uống rượu chơi bời với đám bạn xấu, về nhà thấy tỷ tỷ là tức giận. Thậm chí mặc nàng bị thương nặng, hắn vẫn tay  đ.ấm chân đá trút giận lên nàng.

Đêm đó, ta mơ một giấc mơ, trong mơ lại trở về Thẩm phủ, phụ thân tan triều về, ba huynh muội bọn ta vây quanh người ríu rít, mẫu thân ngồi một bên trìu mến cười nhìn chúng ta...

Mở mắt ra, ta đã lệ rơi đầy mặt.

...

Cố Diên Chi rất bận, ta đã mấy ngày không gặp hắn, hôm nay nha hoàn về báo với ta, nói Ôn Khánh Hòa bị bắt vào tù.

"Lại vào tù?" Ta kinh ngạc không thôi: "Vì chuyện gì?"

Nha hoàn nói: "Uống say gây chuyện ở Trầm Xuân Phường, vô tình đánh c.hết một kỹ nữ."

Ta thở dài, ở kiếp trước, lúc này Ôn Khánh Hòa đang xuân phong đắc ý, là tài tử xuất chúng trong mắt thế gian.

Kiếp này, hắn đã hoàn toàn sa vào vũng bùn, e rằng không còn cơ hội ngóc đầu dậy nữa.

Lại qua hai ngày, Cố Diên Chi đột nhiên tan triều sớm, hắn vừa về liền gọi ta đến thư phòng.

Đẩy cửa thư phòng ra, ta thấy tỷ tỷ cũng ngồi ở đó.

Hóa ra người bảo lãnh cho họ là Cố Diên Chi.

Tỷ tỷ nhìn thấy ta, nước mắt lập tức rơi xuống, trông vô cùng đáng thương: "Dung Nhi, tỷ phu của muội... tỷ hiện giờ không còn nơi nào để đi, chỉ có thể đến tìm muội và tướng quân."

Nàng nói xong, quỳ xuống trước mặt ta, khóc như mưa như gió: "Dung Dung, trên đời này, tỷ tỷ chỉ còn mình muội là người thân."

Tỷ tỷ khóc lóc thảm thiết, đương nhiên không phải thật sự cầu xin ta, mà là diễn cho Cố Diên Chi xem.

Kiếp trước, nàng ở Cố phủ sáu năm, nàng hẳn phải biết, Cố Diên Chi ăn mềm không ăn cứng.

Có lẽ, nàng còn biết Cố Diên Chi không có sức đề kháng với nước mắt của nữ nhân?

Ta biết điều này, vì ta đã dùng chiêu này với Cố Diên Chi nhiều lần rồi mà lần nào cũng thành công.

Ta nghĩ, một mỹ nhân như tỷ tỷ mà khóc, chắc chắn sẽ hiệu quả hơn ta.

Quả nhiên, Cố Diên Chi đau lòng nhíu mày nhìn ta, lại nói: "Thẩm Dung, giữ người lại hay không là do nàng quyết định."

Còn giả vờ hỏi ta, nếu không muốn giữ nàng, sao ngài lại đưa nàng về?

"Đây là nhà của tướng quân, đương nhiên do tướng quân quyết định." Ta nhẹ giọng đáp.

Tỷ tỷ ở nơi Cố Diên Chi không nhìn thấy, đắc ý cười một tiếng, nhỏ giọng nói bên tai ta: "Ta cược rằng, hắn sẽ giữ ta lại, muội muội, hắn cũng từng là phu quân của ta, hôm nay hắn thấy ta ở cửa liền đưa ta về."

Ta cau mày, đứng lên phất tay áo bỏ đi. "Thẩm Dung?" Cố Diên Chi gọi ta, ta dừng lại nói: "Ta không muốn giữ, tướng quân muốn giữ thì giữ đi."

Ta vừa dứt lời, liền nghe Cố Diên Chi nói: "Lưu Vũ, tiễn khách."

Ta sửng sốt, quay đầu kinh ngạc nhìn Cố Diên Chi, hắn thật sự chỉ hỏi ý kiến ta sao?

Tỷ tỷ hiển nhiên cũng kinh ngạc, hốt hoảng kêu lên một tiếng tướng quân, Cố Diên Chi căn bản không để ý đến nàng.

"Là ngươi." tỷ tỷ nhìn ta, ánh mắt độ nhiên trở nên hung dữ: "Từ nhỏ ngươi đã ghen tị với ta, không muốn thấy ta sống tốt, bây giờ vẫn như vậy, đồ tiện nhân này..."

Nàng tiến lên, giơ tay định đánh ta, ta còn chưa kịp hất nàng ra, nàng đã như diều đứt dây bay ra ngoài.

Cố Diên Chi mặt lạnh nhìn tỷ tỷ, quát: "Người đâu, ném nàng ta ra ngoài."

"Đừng, tướng quân không thể đối xử với ta như vậy, kiếp trước chúng ta là phu thê... Kiếp trước nàng ta gả cho Ôn Khánh Hòa, nàng ta căn bản không thích chàng, tướng quân." Tỷ tỷ gào thét.

Cố Diên Chi nhìn tỷ tỷ bị kéo đi xa, mày hơi nhíu lại: "Hắn nói ngươi gả cho Ôn Khánh Hòa?"

Ta lắc đầu: "Không thể nào, nàng ta điên rồi nên nói năng bậy bạ đấy."

Cố Diên Chi nhíu mày, vẫn không vui lắm.

Ta không dám dông dài, vội vàng bỏ chạy.

Sự lạnh lùng của Cố Diên Chi không dành cho ta, cảm giác... thật tốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play