Gả Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 3


2 tuần


Chương 3.

Chuyến đi săn mùa xuân càng ngày càng đến gần, ta không đến chỗ tiên sinh nữa mà mỗi ngày đều ở nhà chờ Cố Diên Chi.

Ngoài thư phòng, ta gõ cửa mấy lần, bên trong mới có tiếng đáp lại. Ta vừa đẩy cửa vào, Cố Diên Chi nhìn ta, ánh mắt lại rơi vào hộp thức ăn trên tay ta.

Ta cười tươi đi tới: "Là canh tướng quân thích uống nhất, tranh thủ uống lúc nóng đi."

Cố Diên Chi chống cằm nhìn ta không đáp, ta bưng bát đưa cho hắn: "Hay để ta đút tướng quân nhé?"

Cố Diên Chi thế mà lại liếc ta một cái, cầm lấy bát tự uống.

Ta ngồi đối diện, nhìn hắn chằm chằm, động tác uống canh của hắn rất đẹp, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quý khí.

"Nhìn đủ chưa?" Cố Diên Chi hỏi ta.

"Chưa." Ta lắc đầu, nói xong lại hối hận, đỏ mặt nhìn hắn. Hắn cúi đầu uống trà, thờ ơ nói: "Ta không phải là người tốt, ngươi không cần phải tốn công với ta."

Ta gật đầu: "Vậy thì, tướng quân để ta ở lại phủ hai năm, hai năm sau ta sẽ đi, được không?"

Cố Diên Chi khó hiểu nhìn ta.

Bởi vì hai năm sau, hai chuyện lớn ảnh hưởng đến vận mệnh của tướng quân sẽ không còn nữa, ta cũng có thể toàn thân trở ra.

"Ta đảm bảo, hai năm sau ta chắc chắn sẽ rời đi, chắc chắn sẽ không dây dưa với tướng quân."

Hắn hơi nhíu mày, giọng nói pha chút khó chịu: "Tùy ngươi."

Có được lời đảm bảo này của hắn, ta đã thấy yên tâm. Ít nhất trước khi ta hoàn thành mục tiêu, hắn sẽ không đuổi ta đi.

"Cảm ơn tướng quân, vậy ta đi đây!"

Như vậy ta không cần ngày nào cũng đi đưa canh nữa, đến lúc cần thì nhắc hắn là được. Cứ thế ta an tâm ở trong viện an dưỡng.

Nhưng qua mấy ngày an ổn,  hắn lại xuất hiện trước viện của ta mấy lần, ta ngạc nhiên bước tới chào hắn, lại hỏi: "Tướng quân, ngài tìm ta có chuyện gì?"

Hắn liếc ta một cái, khoanh tay kiêu ngạo nói: "Đây là nhà của ta, ta muốn đi dạo một vòng không được sao?"

"Oh, tất nhiên là được, vậy tướng quân đi thong thả." Ta mỉm cười tránh sang một bên nhường đường.

Hắn nhìn ta thật sâu rồi mất hứng phất tay áo bỏ đi.

Tỳ nữ tò mò hỏi: "Tướng quân sao lại có vẻ không vui nhỉ?"

"Có lẽ là vẫn chưa được phục chức, hắn vẫn còn đang buồn bực." Ta thở dài, đợi thêm vài ngày nữa là được.

Hôm sau đi dạo, ta lại gặp Cố Diên Chi, chạm mặt nhau, ta tiến lên hành lễ.

Cố Diên Chi ho nhẹ hai tiếng, cố ý nói chuyện với ta một lúc, giữa chừng lại ho thêm mấy lần.

"Tướng quân hình như bị bệnh rồi." Tỳ nữ đau lòng than.

"Vậy thì ngày mai ta sẽ nấu cho hắn một ít canh trừ cảm nhuận họng." Ta thở dài.

Trưa hôm sau, ta lại hầm canh mang đến cho Cố Diên Chi, tâm trạng hắn trông có vẻ rất tốt: "Canh này không tệ, ngày mai tiếp tục nấu đi."

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, không nhịn được tự uống một bát. Canh này cũng đâu có gì đặc biệt?

Về đến phòng, tỳ nữ trong phòng ta kinh ngạc nói: "Tướng quân chưa từng uống canh người khác đưa."

"Không thể nào, bọn Lục Dao không đưa sao?" Ta ngạc nhiên không kém.

Tỳ nữ che miệng cười bí ẩn, kéo ta trốn ở ngoài chính viện xem náo nhiệt, quả nhiên thấy Lục Dao xách hộp thức ăn đến chính viện nhưng ngay cả cửa viện cũng không vào được đã bị đuổi ra.

"Có lẽ tướng quân hôm nay có việc, không muốn bị quấy rầy?" Ta nhỏ giọng nói.

Lục Dao bị đuổi đi, vô cùng tức tối, lại kéo bầy oanh oanh yến yến đến tìm ta gây phiền phức. Bọn họ giả tạo tỷ tỷ muội muội một hồi, còn bỏ thuốc vào chén trà của ta. Ta đương nhiên không uống, ứng phó qua loa rồi đuổi hết mọi người đi.

Nhưng không ngờ, ta vẫn trúng kế của các nàng, hôm sau trên mặt ta nổi rất nhiều nốt đỏ, tra hỏi mới biết, các nàng không biết đã rắc thứ bột gì lên gối của ta, muốn khiến ta bị hủy dung nhan.

Ta tức giận cầm gối đi tìm các nàng, ấn mặt các nàng vào gối của ta chà chà một hồi: "Đám người biết điều, muốn hủy mặt ta, vậy thì cùng nhau hủy, ai cũng đừg mong thoát khỏi."

Trong viện vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết, giống như lần trước, các nàng tóc tai rũ rượi khóc lóc, muốn tìm tướng quân làm chủ cho các nàng.

Đánh xong, ta thì thoải mái rồi, nhưng Cố Diên Chi cũng bị kinh động.

Cảnh tượng ngày đầu vào phủ lại tái hiện, ta không dám đến gần Cố Diên Chi. Nhưng trong lòng vẫn hơi ấm ức, nếu hắn muốn đánh thì đánh, đuổi ta đi ta cũng không sợ. Dù sao, ta cũng phải trút được cơn tức này.

Cố Diên Chi lạnh lùng nói: "Theo quy củ mà làm, mỗi người sáu mươi roi, đánh xong đuổi ra khỏi phủ."

Hắn phất tay áo bỏ đi, thị vệ tiến lên, tóm hết bọn Lục Dao đi, chỉ để lại một mình ta.

Ta ngạc nhiên không thôi, không chỉ ta, bọn Lục Dao cũng rất kinh ngạc.

"Tướng quân, tướng quân sao không đánh ả ta?"

"Tướng quân thiên vị!"

"Tướng quân, ta biết sai rồi."

Cố Diên Chi đầu không ngoảnh lại, chỉ để mặc bọn Lục Dao ở đó khóc lóc.

Tỳ nữ của ta phấn khích nói: "Tướng quân đối xử với cô nương không giống với người khác."

Ta: "..." Bởi vì ta không làm gì sai thì sao phải sợ.
........

Buổi chiều có đại phu đến, xem mặt ta rồi để lại thuốc mỡ, dặn dò ta cách dùng.

Bọn Lục Dao thực sự bị đuổi đi, sau khi các nàng đi, cuộc sống của ta thoải mái hơn, không ai tìm ta gây phiền phức,  còn có đồ ăn ngon, vải may y phục cũng được phát nhiều hơn, tỳ nữ cười nói: "Cô nương không ra ngoài nên không biết, bên ngoài đều đồn tướng quân bị cô nương mê hoặc, vì cô nương mà đuổi hết một đám thiếp thất, chỉ độc sủng một mình cô nương."

Chỉ độc sủng mình ta? Nếu không phải ta da mặt dày, mấy ngày trước hắn đã đuổi ta đi rồi.

Buổi tối Cố Diên Chi về, đưa cho ta một phong bái thiếp: "Vương phu nhân tổ chức tiệc thưởng hoa, tỷ tỷ của nàng cũng sẽ tới."

"Thân phận của ta có thích hợp để đi không?"

Ta tuy đã thoát khỏi nô tịch nhưng vẫn là nữ nhi của tội thần, không được lên bàn.

Hắn thờ ơ nói không quan trọng.

Không ngờ, Cố Diên Chi lại cùng ta đến tiệc thưởng hoa của Vương phu nhân.

Hai người bọn ta vừa bước vào, tất cả mọi người đều tò mò đánh giá ta, Cố Diên Chi nhỏ giọng hỏi ta: "Sợ không?"

Tiệc của các quý phu nhân tiểu thư, trước kia ta theo mẫu thân ra ngoài đều đã gặp, ứng phó dễ dàng. Chỉ là thời thế thay đổi, thân phận của ta hiện tại đã trở nên khó xử.

"Tướng quân không sợ, ta có gì phải sợ." Ta cười nói.

Hắn khẽ cười khẩy, trầm giọng đáp: "Bọn họ sợ ta mới đúng."

Ta phì cười, nghĩ lại cũng đúng, hiện giờ Cố Diên Chi tiếng xấu đồn xa, là người mà ai ai cũng sợ hãi.

"Vậy thì tướng quân và ta đúng là người mà ai gặp cũng thấy ngượng ngùng."

Cố Diên Chi nhịn cười, quay người đi, ta tiễn hắn đi, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt lạnh lùng của tỷ tỷ, thấy ta nhìn nàng, nàng lại đổi sang khuôn mặt tươi cười tiến đến.

"Không ngờ, Cố Diên Chi không những vì muội mà đuổi hết hậu viện, còn đưa muội đến tiệc thưởng hoa, xem ra ta lo lắng thừa rồi."

Ta cười hỏi lại: "Tỷ tỷ lo lắng điều gì về ta?"

Sắc mặt nàng lạnh đi, lại cố nặn ra nụ cười: "Chỉ là, muội đừng quá đắc ý mà quên đi một chuyện, Cố Diên Chi vui buồn thất thường, hiện giờ hắn đối xử tốt với muội, biết đâu ngày mai sẽ trở mặt đánh giế.t muội."

"À, cảm ơn tỷ tỷ nhắc nhở." Ta nghiêng đầu, mặt tràn đầy hứng thú nhìn nàng: "Nhưng, sao tỷ tỷ lại biết Cố tướng quân vui buồn thất thường? Ta nhớ trước kia tỷ tỷ cũng không quen biết ngài ấy."

Sắc mặt tỷ tỷ cứng đờ, cười gượng: "Tiếng xấu đồn xa, kinh thành ai mà không biết?."

"Lời đồn kia sai rồi." ta cười sửa lại: "Tướng quân đối với ta rất dịu dàng."

Nụ cười trên mặt tỷ tỷ không thể duy trì được nữa, phất tay áo nói: "Dịu dàng thì thế nào, muội cũng chỉ là một tiểu thiếp, có bản lĩnh thì bảo hắn cưới muội đi, đắc ý cái gì?"

Nàng phất tay áo bỏ đi.

Nhìn bóng lưng tức giận của nàng, tâm trạng ta rất tốt, cười đi chào hỏi các phu nhân, mọi người muốn tránh ta nhưng lại ngại mất mặt, vì vậy thái độ đều không lạnh không nhạt.

Ta thì chẳng sao cả, chỉ chăm chú tán gẫu với Dương phu nhân.

Dương phu nhân là phu nhân của Dương đại nhân, thống lĩnh cấm vệ quân, vì chức quan đặc biệt, Dương phu nhân ít khi đi lại trong giới các quý phụ quyền thế. Hơn nữa, phu thê Dương đại nhân xuất thân đều rất thấp, không đi lại cũng có ý bị xa lánh.

Hôm nay ta có mục tiêu rõ ràng, bởi vì chuyến đi săn mùa xuân sắp tới, tất cả vệ binh đều do Dương đại nhân sắp xếp.

Kiếp trước sau khi xảy ra chuyện, lúc đó tại hiện trường chỉ có thánh thượng, tam hoàng tử và Dương đại nhân, mà Dương đại nhân không nói một lời nào giúp đỡ Tam hoàng tử.

Điều này mới dẫn đến Tam hoàng tử trong lúc hoảng loạn không lựa lời mà kéo Cố Diên Chi ra làm bia đỡ đạn.

Lần này ta cố ý làm tốt mối quan hệ với Dương phu nhân, vì vậy dựa vào trí nhớ và sự hiểu biết về nàng kiếp trước để lấy lòng nàng, nửa canh giờ sau, nàng đã không màng đến sự chênh lệch thân phận, thân thiết gọi ta là muội muội.

Trên đường về, ta chủ động nói với Cố Diên Chi chuyện ở tiệc: "Dương phu nhân nói ngày hai mươi hai tháng giêng sẽ có chuyến đi săn mùa xuân, gần đây đại nhân nhà nàng ấy rất bận."

Cố Diên Chi thờ ơ đáp: "Năm nay có đi săn mùa xuân, thánh thượng đã cho phép sớm hơn nửa tháng."

Thánh thượng không gọi hắn đi theo, Cố Diên Chi cũng không muốn đi, dù sao, cho dù bị giáng chức, nếu hắn muốn đi thì cũng có cách.

"Tướng quân có đi không?" Ta tỏ vẻ rất mong đợi: "Nghe nói trong núi Ngự Lan có gà lôi, ta rất muốn xem."

Cố Diên Chi có chút kinh ngạc nhìn ta.

Bởi vì lời nói này của ta vừa đột ngột vừa vượt quá giới hạn, là điều mà bình thường ta sẽ không nói nên hắn sẽ thấy kỳ lạ.

Ta giả vờ ngây thơ không biết, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn hắn.

"Vậy thì ta bảo người mang một con gà lôi về cho nàng." Cố Diên Chi nói.

Thôi, xem ra hắn vẫn không muốn đi, bây giờ chỉ có thể trông chờ vào Dương phu nhân.

May mắn thay, Dương phu nhân không làm ta thất vọng, cách mấy ngày sau, lệnh điều động đã được đưa đến phủ tướng quân, Dương thống lĩnh mời Cố Diên Chi phối hợp bảo vệ chuyến đi săn này.

Khi lệnh điều động được đưa đến, ta đang ở thư phòng của Cố Diên Chi, hắn cầm bức thư lặng lẽ nhìn ta: "Nàng đi lại với Dương phu nhân muốn để ta đi săn?"

Ta gật đầu: "Ta muốn tướng quân đích thân b.ắ.n cho ta một con gà lôi."

Cố Diên Chi nhìn ta chăm chú, hồi lâu không nói gì.

Ta thở phào nhẹ nhõm, có Cố Diên Chi ở đó, chuyện kiếp trước chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.

Chớp mắt đã đến ngày đi săn, Cố Diên Chi đi đến bãi săn trước một ngày, trước khi đi hắn không chào ta, ta cũng không để ý, ở phủ chờ tin tức của hắn.

Ta nhớ rõ, kiếp trước là ngày thứ hai của xuân săn xảy ra chuyện, sau khi xảy ra chuyện, thánh thượng liền lên đường hồi kinh.

Yên lặng chờ ba ngày, không có tin tức gì truyền về, ta thở phào nhẹ nhõm, cứ chờ như vậy nửa tháng, cuối cùng Cố Diên Chi cũng trở về, trên tay còn xách một con gà lôi.

Ta nần váy, vui vẻ chạy về phía hắn: "Tướng quân đã về."

Hắn dừng lại, đứng yên cười, hơi mở rộng cánh tay, ta xông tới chỉ vào con gà lôi trên tay hắn: "Tướng quân thật lợi hại, vậy mà thực sự bắt được một con gà lôi."

Hắn thu tay lại, nụ cười cũng nhạt dần: "Ngươi thích con gà này đến vậy sao?"

"Thích, đẹp, đẹp lắm." ta gọi Lưu quản sự: "Nhanh lên, đi xử lý đi, tối nay chúng ta ăn gà."

Vẻ mặt Cố Diên Chi kỳ lạ nhìn ta.

Ta quá vui mừng, căn bản không để ý đến biểu cảm của Cố Diên Chi.

Ta đã thay đổi tiến trình sự việc, nếu mọi chuyện thuận lợi, Cố Diên Chi hẳn sẽ sớm được phục chức.

Giải quyết xong chuyện còn lại, ta có thể an tâm rút lui rồi.

Quả nhiên, ba ngày sau, Cố Diên Chi được phục chức, thánh thượng đối xử với hắn lại y như trước.

Ngày đầu tiên hắn tan triều trở về, ta đích thân làm mấy món ăn chờ hắn, hắn nhìn ta: "Nàng xem ra còn vui hơn cả ta."

"Đương nhiên, tướng quân nhà ta được phục chức, là chuyện đáng mừng của thiên hạ." Ta cười nhìn hắn.

Cố Diên Chi uống một ngụm rượu, mặt hơi đỏ lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play