Gả Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 2


2 tuần


Chương 2.

Cố Diên Chi lẳng lặng đứng đó nhìn ta, đôi mắt lộ ra s.át ý lạnh lùng.

Ta nhớ lại lời tỷ tỷ hình dung về hắn, lúc hắn không nói gì làm người ta sợ, mà hắn mở miệng, khiến người ta càng sợ  hãi hơn.

Tỷ tỷ nói, Cố Diên Chi là mãnh thú ăn tthịt không nhả xươngg. Lúc đầu nàng ta còn mơ mộng có thể được Cố Diên Chi để mắt đến nhưng sau này đã không dám nghĩ chuyện hoang đường đó nữa. Mỗi khi gặp Cố Diên Chi, tỷ tỷ ta chỉ muốn tránh xa, càng xa càng tốt.

Một sân người đang náo loạn, dưới ánh nhìn lạnh lùng của hắn đã trở nên im phăng phắc.

"Đánh nhau gây gổ, đánh sáu mươi roi, nếu tái phạm, đuổi ra ngoài hết." Cố Diên Chi không chút biểu tình nhìn ta một cái, rồi phất tay áo bỏ đi.

Bị đánh sáu mươi roi, suýt mất nửa cái mạng, ta nằm dài trên giường buồn chán liền lật sách ra xem.

"Quả không hổ là Thiết diện tướng quân, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào."

Ta đang mơ màng muốn ngủ, quản sự trong phủ đến báo nói tỷ tỷ ta đến thăm ta.

Nàng xách theo hai cân bánh, mặc một chiếc váy mới, mặt như hoa đào, má hồng rạng rỡ: "Phủ tướng quân nhiều quy củ, muội không thể như trước kia, muốn làm gì thì làm được. Muội xem, mới vào phủ đã đắc tội với nhiều người như vậy, sáu mươi roi này muội đáng phải chịu."

Tỷ tỷ rõ ràng biết Cố Diên Chi là người như thế nào, còn cố tình nói những lời này, chính là muốn chọc tức ta, ta lười để ý đến nàng ta.

"Trượng phu ta tuy nghèo một chút nhưng đối xử với ta rất tốt."

Ta không để ý đến nàng ta nhưng cũng không ngăn được tỷ tỷ khoe khoang: "Còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi mùa xuân, đến lúc đó ta chính là Thám hoa phu nhân, vừa nghĩ tới thôi đã thấy mong chờ."

"Chưa thi mà tỷ đã biết hắn sẽ thi đỗ Thám hoa sao?" Ta nhướng mày, hơi buồn cười nhìn tỷ tỷ.

Tỷ tỷ ta khựng lại, ánh mắt lóe lên một cái, sau đó nói:

"Đương nhiên, Khánh Hòa văn thao võ lược, đầy một bụng kinh luân, đừng nói gì Thám hoa, ngay cả Trạng nguyên cũng có thể."

Tỷ tỷ ta vẻ mặt tự tin, để lại hai cân bánh không đáng tiền, dương dương tự đắc rời đi.

Tỷ tỷ ta đúng là coi Ôn Khánh Hòa như bảo bối, không sao, ngày tháng tốt đẹp của tỷ tỷ ta sắp đến rồi.

Quá trình dưỡng thương rất nhàm chán, đếm từng ngày, ta bảo nha hoàn ra ngoài dò la tin tức về tỷ tỷ, nha hoàn về nói Ôn Khánh Hòa mua một kỹ nữ ở thanh lâu về nhà làm thiếp.

Tỷ tỷ ta khóc lóc om sòm, còn đánh người thiếp đó một trận.

Ta phì cười, mới chỉ bắt đầu thôi, tỷ tỷ ta đã không nhịn được rồi sao? Ôn Khánh Hòa người này trừ cái nghèo là thật, mọi thứ trên người hắn đều là giả.

Sau khi ta khỏi bệnh, ta dẫn nha hoàn ra phố, nhìn thấy tỷ tỷ, nàng ta đang cùng các phu nhân uống trà, ta nhìn thấy rõ một mảng bầm tím lớn trên cổ tay vô tình lộ ra của tỷ tỷ.

Ôn Khánh Hòa ra tay đánh nàng.

Kiếp trước Ôn Khánh Hòa cũng từng động tay với ta, lúc đầu ta sợ nên đều nhẫn nhịn, cho đến khi ta tìm được Lư tiên sinh, dần dần có thêm lòng tin, Ôn Khánh Hòa lại động tay, ta đã tát trả lại.

Sau vài lần, Ôn Khánh Hòa không dám ở trước mặt ta quát tháo nữa.

Thật ra, tỷ tỷ không phải là người có thể chịu thiệt nhưng bây giờ vì cái danh thám hoa phu nhân tương lai, nàng ta không thể không nhẫn nhịn.

"Cô nương, người mua vải là để may y phụccho tướng quân sao?" Nha hoàn hỏi ta.

Ta lắc đầu nói: "Ta tự may cho ta."

Nha hoàn nhìn ta một cái, lộ vẻ ngạc nhiên, vì ta mua loại vải cho nam tử mặc.

"Những người đó đều nghĩ cách để đến gần tướng quân, chỉ có người là ngoan ngoãn nhất, thế mà cũng không ra ngoài, tướng quân căn bản sẽ không nhớ đến người."

Ta không muốn tham dự kiểu náo nhiệt này, vì ta có cách tốt hơn.

Gần đến năm mới, ta thay bộ trường bào nam tử mới may, dán râu giả đội mũ, đi ra từ cửa hông phủ tướng quân.

Mua một vò rượu cùng hai cân thịt, ta dừng lại trước một căn nhà nhỏ cũ nát, gõ cửa, một ông lão râu trắng xuất hiện sau cánh cửa.

Ông lão đã bảy tám mươi tuổi, tóc bạc trắng xóa nếp nhăn chằng chịt nhưng đôi mắt lại rất sáng, ông ta đánh giá ta một vòng rồi nghi ngờ hỏi: "Ngươi tìm ai?"

Tiên sinh, cuối cùng ta cũng gặp lại người rồi.

Ta hành lễ với ông ta, nói ta là học trò của cha ta, biết ông ta đã trở về nên đến bái kiến ông ta.

Ta làm cho ông lão món thịt kho tàu ông thích nhất, quả nhiên tiên sinh ăn sạch, không ngừng khen ngon, ta không dám ở lại lâu, nói ngày mai sẽ lại đến nấu cơm cho ông rồi cáo từ.

Ta liên tục đến bảy ngày, đến ngày thứ tám, ta gặp một người ở nhà Lư tiên sinh.

"Tiểu Vinh à..." Tiên sinh vẫy tay với ta: "Vị này là Cố tướng quân, hắn đến chúc tết lão phu, hôm nay con làm nhiều món ăn một chút, lão phu cùng Cố tướng quân uống một chén."

Cuối cùng cũng đợi được hắn.

Ta xách theo ba cân thịt hai bó rau, nhìn về phía Cố Diên Chi, Cố Diên Chi cũng nhìn về phía ta, rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

Ta bình tĩnh đáp: "Được, con sẽ đi nấu cơm."

Cơm nước xong xuôi, ba chúng ta mỗi người ngồi một phía.

Lư tiên sinh và Cố Diên Chi nói chuyện triều chính, Lư tiên sinh khuyên Cố Diên Chi: "Tướng quân nếu đã không thể làm được gì, vậy thì buông xuôi đi, đừng làm gì cả. Nghe nói tướng quân nuôi hơn mười người thiếp, sao không hưởng lạc một phen?"

Hoàn cảnh hiện tại của Cố Diên Chi rất khó xử.

Hắn vốn là trọng thần được thánh thượng coi trọng nhưng việc tỷ tỷ hắn mưu hại Hoàng tử và phi tần trong hậu cung bị bại lộ, hiện tại bị giam trong lãnh cung, hắn cũng bị liên lụy, tất cả chức vụ đều bị giáng xuống, quyền lực cũng mất, trở thành một vị tướng quân nhàn rỗi hữu danh vô thực.

Kiếp trước, từ đây cho đến mười năm sau tạo phản tử trận, cuộc đời hắn luôn bị tỷ tỷ và cháu trai của hắn liên lụy, mãi mãi không thể tìm lại được vinh quang ngày xưa.

Mà trong mười năm này, đã xảy ra hai chuyện thay đổi vận mệnh của hắn, ta chỉ cần thay đổi hướng đi của hai chuyện này là có thể thay đổi vận mệnh của hắn.

Còn những chuyện khác, ta không muốn dính líu.

Chuyện thứ nhất, chính là chuyến đi săn mùa xuân, Tam hoàng tử và Hoàng thượng gặp phải gấu hoang trong rừng, Tam hoàng tử bỏ mặc Hoàng thượng một mình chạy trốn. Sau khi trở về, Tam hoàng tử tự biết mình có lỗi, hắn vốn là người nhát gan sợ phiền phức, thế mà lại nói là Cố Diên Chi dạy hắn làm như vậy.

Thánh thượng vốn định trọng dụng Cố Diên Chi, đương nhiên là không nhắc đến chuyện này nữa.

"Tiên sinh dùng cơm." Ta lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề, lại gắp thức ăn cho Cố Diên Chi: "Không cho ớt, tướng quân dùng nhiều một chút."

Cố Diên Chi nhìn ta, nhướng mày: "Ngươi biết ta không ăn cay?"

"Khẩu vị của tướng quân, mọi người đều biết, ha ha ha."

Ánh mắt Cố Diên Chi nhìn ta càng thâm sâu.

Ăn cơm xong, ta chủ động đề nghị chơi cờ với Cố Diên Chi, Cố Diên Chi cũng không từ chối.

Cố Diên Chi chơi cờ rất giỏi, hạ cờ dứt khoát gọn gàng, ta và hắn trình độ tương tự, bất phân thắng bại nên chơi đến quên cả thời gian.

Đến khi ngẩng đầu, trời đã tối, Cố Diên Chi nói cáo từ Lư tiên sinh, ta vội vàng hỏi hắn: "Cố Tướng quân, ngày mai lại tiếp tục chứ?"

Hắn nhìn ta cười như không cười: "Ngươi thích chơi cờ với ta lắm sao?"

"Đúng vậy, chơi cờ với tướng quân rất thú vị."

Cố Diên Chi cong khóe miệng: "Ngày mai ta có việc."

"Có chuyện gì, có cần ta giúp không?"

Cố Diên Chi  nhìn ta một lát, trầm giọng đáp: "Ngày mai ta sẽ đến."

Ngày hôm sau Cố Diên Chi thực sự vẫn đến, sau khi ăn cơm, ta bưng bàn cờ ra, gọi hắn chơi cờ.

Ta nói chuyện phiếm với hắn, Cố Diên Chi trả lời qua loa, bầu không khí thoải mái dễ chịu.

Mùng năm tháng giêng, lúc ta ra khỏi phủ tướng quân từ cửa hông, lại bị thiếp thất từng đánh nhau với ta trước đó phát hiện, nàng ta nói với quản sự, quản sự mắng ta một trận, đổi ổ khóa cửa hông.

Chiều hôm đó ta thất hẹn, không đến chỗ Lư tiên sinh.

Buổi tối ta tức giận, đánh cho thiếp thất tên Lục Yêu kia một trận.

Nhưng kỳ lạ là, ngày hôm sau, ổ khóa cửa hông lại được gỡ bỏ, lúc ta vui vẻ đến chỗ Lư tiên sinh, Cố Diên Chi đã ở đó rồi.

"Hôm qua không đến?" Hắn hỏi ta.

"Đúng vậy, nhà có chút việc." Ta lắc lắc đồ ăn trong tay: "Mua được đầu cá, trưa nay ăn đầu cá đậu phụ."

Ta đang bận rộn trong bếp, vừa ngẩng đầu lên, Cố Diên Chi đang khoanh tay dựa vào cửa, lặng lẽ đánh giá ta.

"Tướng quân đói rồi sao? Cơm nước sắp xong rồi." Ta cười.

Lại nghe hắn đột nhiên nói: "Ổ khóa là ta bảo Lưu Vũ gỡ xuống."

Ta sửng sốt, nhìn hắn, há hốc mồm.

Hắn bị biểu cảm của ta chọc cười: "Ngươi chỉ cần dán râu giả, mặc y phục nam nhân, đã cho rằng mình thực sự trở thành nam nhân rồi sao?"

Ta nuốt khan, khóe miệng giật giật: "Tướng quân sớm đã nhìn ra ta là Thẩm Dung rồi sao, ta cải trang tốt như vậy cơ mà."

Hắn trêu chọc: "Ngươi quá đề cao bản thân rồi, nhìn bộ dạng ngươi không giống nam tử chút nào."

Ta định nói, d.a.0 trong tay trượt một cái, lập tức cắt mất một miếng thịt trên ngón tay, má.u lập tức chảy ra.

Hắn đi tới, đỡ lấy tay ta, cau mày nói: "Rửa nước trước, ta có mang theo thuốc trị thương."

Hắn nắm lấy tay ta, múc nước rửa vết thương cho ta, lại đổ thuốc bột lên vết thương, thuốc bột thấm vào khiến ta đau đến rơi nước mắt, hắn liếc ta một cái: "Đau lắm sao?"

Ta gật đầu: "Đau như bị roi quất."

Tay hắn dừng lại, nhìn ta: "Ngươi đang oán trách ta xử lý không công bằng?"

Ta lắc đầu: "Ta không dám oán trách gì, tướng quân làm gì cũng đúng."

Hắn mím môi: "Ngươi đánh nhau gây gổ thì không nên phạt sao?"

Ta bĩu môi.

"Vết thương đã khỏi chưa?"

Ta gật đầu: "Tốt rồi, nhưng trời mưa thì vẫn sẽ đau."

Hắn nhíu mày, biểu cảm hơi thay đổi.

"Đi thôi."

Ta ôm vết thương ở tay vội chạy theo hắn: "Đi... đi đâu?"

"Hôm nay không nấu cơm, tránh cho một số người lại oán trách ta ngược đãi ngươi." Hắn khoanh tay đi về phía trước.

Ta cúi đầu đi theo sau hắn, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, không biết hắn lấy ô từ đâu ra, lại dừng lại đợi ta.

Ta không dám đi qua, hắn nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Qua đây."

Ta ngoan ngoãn đi sang, cùng hắn che ô dưới tuyết, trên phố không có mấy người, hắn đi thong thae, tuyết rơi xuống ô vang lên tiếng xào xạc dịu dàng. Một chiếc ô nhỏ, như cách ly chúng ta với thế gian này.

"Ta mua ngươi về, không có ý nghĩ gì khác, ngươi không cần phải tốn công lấy lòng ta."

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nói.

"Ngoài việc làm thiếp của ta, ngươi có thể tùy tiện đưa ra những yêu cầu khác."

Ta cúi đầu, cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, đang nghĩ cách mở lời với hắn về chuyện xuân săn, hắn đột nhiên căng giọng, có chút không vui: "Khóc cái gì?"

Ta không khóc mà, ta định giải thích nhưng mắt đảo một cái thực sự rơi ra một giọt nước mắt, chớp mắt nhìn hắn.

Hắn nhíu mày, lại thở dài: "Thôi bỏ đi, mặc kệ ngươi."

"Thực sự tùy ta sao?" Ta cười: "Tướng quân, ta đói rồi, tướng quân mời ta ăn cơm đi."

Hắn dừng lại liếc ta một cái, bất đắc dĩ nói: "Được voi đòi tiên."

Ta cười híp mắt đi theo sau hắn: "Ta muốn ăn đầu cá, hôm nay mua không được. Nhưng mà chúng ta đi rồi thì buổi trưa tiên sinh sẽ không có cơm ăn."

"Ngươi nói nhiều thế?." hắn hơi nghiêng ô về phía ta một chút: "Ta sẽ kêu người khác đi nấu cơm cho tiên sinh."

Ta giơ ngón tay cái lên, híp mắt nịnh nọt: "Vẫn là tướng quân chu đáo."

Hắn nhịn cười: "Chỉ có nịnh nọt là giỏi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play