8.
Thực tế đã chứng minh, một lao động hợp cách không thể làm hai công việc ngày đêm cùng lúc.
Nếu không ngươi sẽ lên cơn điên loạn giống ta.
Ngày hôm đó, trong lúc Tiêu Trọng tu luyện, ta ở bên phục vụ hết lòng hết sức. Cuối cùng, một ngày lặp đi lặp lại ấy cũng kết thúc, Tiêu Trọng đổ mồ hôi đầm đìa, đưa tay ra muốn nước.
Ta ngủ gà ngủ gật, ngủ đến mức tưởng mình là mèo, đưa lưỡi ra liếm lấy tay hắn.
Thế giới chợt trở nên yên tĩnh vô cùng.
Cơn buồn ngủ của ta cũng bay đi tức khắc.
Ma tôn sững lại, mở miệng nói: “Ngươi có hai giây để giải thích.”
Ta: “Có chút ngọt, nhưng ta vẫn chưa nếm kĩ, hay là để ta thử lại lần nữa…?”
Giây tiếp theo, ta bị đá bay.
Sau đó, ta lại bị hắn giam vào ngục tối.
Hầm ngục kín đến nỗi cả gió cũng không lọt, cả mèo cũng không thể trốn thoát, ta dứt khoát để mặc bản thân thối rữa trong đây.
Mấy ngày sau, ta được thả ra, cười chết mất, chẳng ai thèm quan tâm đến ta, cả ma cung đều đang hỗn loạn.
Trong lúc hỗn loạn, ta tiện tay tóm lấy một con yêu: “Chuyện gì thế? Có kẻ đột nhập à?”
“Ôi! Chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều! Thú cưng mà Ma tôn hết mực sủng ái đã mất tích suốt mấy ngày liền, hiện tại cả hai giới yêu ma đều đang truy tìm con mèo ấy.”
Khóe miệng của ta bắt đầu nhếch lên một cách vô thức.
Nhìn đi, đây là sự quyến rũ của bổn meo meo ta đấy.
Đến tối, ta lại biến thành mèo trắng, vênh váo đi vào phòng Tiêu Trọng, nằm lên giường của hắn.
Tiêu Trọng từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy ta thì sững sờ một lát, như sợ dọa ta bỏ chạy, hắn chậm rãi đi tới, vừa sờ bụng ta vừa nhỏ giọng thì thầm: “Ta còn tưởng ngươi cũng sợ ta, muốn chạy trốn khỏi nơi này cơ đấy.”
Ta dùng đuôi của mình vuốt ve eo hắn.
Nhưng vì hắn khiến ta phải ở trong ngục tối chịu đựng mấy ngày, thế nên ta quyết định phớt lờ hắn. Cả đêm ta bày ra bộ dạng lạnh lạnh lùng lùng, không chịu cho hắn sờ mó, vuốt ve.
Tiêu Trọng vô cùng bối rối. Ngày hôm sau, ta ân cần giải đáp thắc mắc cho hắn: “Có khi Tiểu Bạch muốn ăn gì đó?”
Tiêu Trọng: “Ăn gì?”
“Chân giò sốt, thịt lợn kho, cá chua ngọt, thịt cừu hấp, móng gấu chưng, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, lợn om, vịt om, gà om, thịt xông khói, trứng bắc thảo, lòng non, thịt khô, xúc xích, bánh ngọt các loại…”
Tiêu Trọng lạnh lùng nhìn ta: “Ngũ Nguyệt Bạch, ngươi chắc chắn đây là thứ nó muốn ăn sao?”
Ta gật đầu, không hề hổ thẹn với lương tâm: “Hoàn toàn chắc chắn.”
Tối đó, ta được phục vụ bữa ăn thịnh soạn nhất trong đời.
Kết quả là— ngày hôm sau ta không ngừng ợ hơi trước mặt Tiêu Trọng.
Tiêu Trọng chống cằm nhìn ta, vẻ mặt u ám không rõ ý gì.
Thế nào? Ta ợ hơi trông rất quyến rũ à?
Thế là ta lại ợ hơi trước mặt Tiêu Trọng lần nữa.
…Tốt rồi, ta lại bị ném vào ngục tối lân nữa.
Lần này, ta được thả ra chỉ sau một ngày một đêm. Tiêu Trọng làm như không có chuyện gì xảy ra, ban ngày vẫn gọi ta đến hầu hạ, ban đêm vẫn ôm ta đi ngủ như thường.
Thói quen đúng là một thứ vô cùng khủng khiếp, ngủ cùng hắn một thời gian dài, đến nỗi dù có nhắm mắt ta cũng có thể cảm nhận chính xác cơ bụng thứ ba bên trái của Tiêu Trọng.
9.
Những ngày thần tiên của ta ở chốn ma cung, cuối cùng cũng kết thúc sau sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến.
Người đến là Yêu Lâu, phó lãnh đạo của giới yêu ma, hắn ta có chút hiếm khích đối với Tiêu Trọng.
Ta nhớ lại diễn biến trong sách, chính vì sự phản bội của tên này nên Tiêu Trọng mới đón lấy kết cục thất bại thảm hại như thế.
Tiêu Trọng làm việc rất giữ thể diện, thậm chí còn tổ chức yến tiệc chiêu đãi hắn ta, nhưng hiển nhiên Yêu Lâu tới đây là để gây sự. Ở trong yến tiệc hắn ta biểu diễn thoát y, chơi đùa pháp khí, trực tiếp phá nát sân của Tiêu Trọng.
Sau cùng, hắn ta thậm chí còn lắc lắc ngực hai cái: “Ma tôn, ngươi thấy thế nào?”
Aaaa, mắt của ta, mắt của ta.
Ngay cả một kẻ biến thái như ta cũng cảm thấy vô cùng biến thái!!
Tiêu Trọng hoàn toàn không thèm cho hắn ta dù chỉ một ánh nhìn: “Nguyệt Bạch, ngươi thấy thế nào?”
Hắn đột nhiên cue ta, ta sững sờ một lúc, sau đó chân thành nói: “Ta thấy cơ ngực của ngươi luyện không đẹp như của Ma tôn chúng ta, cơ ngực của ngươi nha, không thể không nói, chậc…”
“Khụ.”
“Đẹp tới nỗi… Ừm, không khác gì cái cọ thùng phân.”
Yêu Lâu gầm lên: “Đây là Xích chùy - pháp khí thượng đẳng!”
Có lẽ vì ta làm hắn ta xấu hổ, nên trong suốt yến tiệc Yêu Lâu không ngừng khó dễ ta, cuối cùng hắn ta còn bắt ta lên sân khấu nhảy múa mua vui.
Ta có chút háo hức muốn thử, thế nhưng không ngờ lại bị Tiêu Trọng giữ tay.
Hắn cau mày, giọng điệu cực kỳ khó ở: “Bản tôn cho ngươi đi à?”
Ta không hiểu ý hắn lắm: “Vậy ý của Ma tôn đại nhân là gì?”
Tiêu Trọng: “Không cho phép.”
“Được rồi.”
Thời điểm rời đi, Yêu Lâu không chút vui vẻ gì, thậm chí còn bỏ lại một câu: “Tiêu Trọng, ngươi kiêu ngạo, tự phụ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.”
Đến rồi đến rồi, lời tiên tri kinh điển của NPC.
Ta bắt đầu nhận ra... rằng ngay cả khi ta không làm gì, cốt truyện trong sách vẫn sẽ tiếp tục diễn ra.
Mà tình tiết chủ chốt tiếp theo là… Nữ chính Lăng Vân Lam đến ma cung, Ma tôn trúng tiếng sét ái tình, yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí không từ thủ đoạn trói buộc nàng bên mình.
Ta ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ, nhìn lên trên bầu trời:
“Hệ thống, ngươi có ở đây không?”
Hệ thống im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Ký chủ, cô nhận ra rồi sao?!”
“Không, ta chỉ muốn nói với ngươi, ta cmn rất%@&*...”
Sau khi chửi bới một tràng, cuối cùng ta cũng cảm thấy thoải mái, đơn phương cắt đứt liên lạc.