CẦM KỸ NĂNG BIẾN THÁI TUNG HOÀNH NGANG DỌC TỨ PHƯƠNG

Chương 4


2 tuần


6.

Sáng sớm, ta đột nhiên cảm thấy trong người có hơi khó chịu. Ta vội vàng đứng dậy khỏi giường Tiêu Trọng, trèo tường trở lại căn phòng tạp dịch của mình.

Không ngoài dự đoán, vào ngay giây tiếp theo, ta biến lại thành người.

Quá trình biến hoá này chẳng khác gì với khi chị Nguyệt ghé thăm cả, thật sự vô cùng biến thái.

Ta đánh thêm giấc nữa, khi tỉnh dậy, tổng quản yêu ma mang phán quyết cuối cùng tới cho ta.

Tiêu Trọng nói hắn sẽ tương kế tựu kế, xem xem phái Huyền Môn muốn bày trò gì.

Nhưng ma cung không nuôi kẻ lười biếng, thế nên ta trở thành hầu gái nhỏ của hắn.

Ngày đầu tiên đi làm, ta thấy Tiêu Trọng có chút lơ đễnh, tâm hồn treo ngược cành cây.

Đánh mắt nhìn xuống phía dưới, ồ waoo, hắn đã mang giày rồi kìa….

Vì thế, ta lén hỏi Đầu trâu - người ta từng gặp qua một lần: “Ma tôn sao vậy? Sao bỗng dưng lại mang giày làm gì?”

Đầu trâu: “Ngươi nghĩ xem?”

Ta: “Chỉ mang giày thôi mà, sao nhìn hắn buồn thành thế kia?”

Đầu trâu: “Buồn là do con thú cưng mà ngài ấy mới có được hôm qua, sáng nay tỉnh dậy liền biến mất không tung không tích, Ma tôn đã cho người đi tìm nó rồi.”

Chậc, nói tới ta sắp phiêu luôn rồi.

Ta không nhịn được cười hỏi: “Con mèo đó quan trọng lắm sao?”

“Đương nhiên rồi…”

Tiêu Trọng liếc mắt nhìn: “Sao ngươi biết là mèo?”

Ta đập vào đầu Đầu trâu một cái: “Còn không phải là do tên này miệng rộng toang hoang cửa nhà, chưa gì đã lỡ lời hay sao? Ma tôn, ngài không nghe thấy hắn nói à?”

“Ta đã sớm nói rồi, tên này làm việc không tích cực, tư tưởng có vấn đề, còn suốt ngày lôi ta đi buôn chuyện, như vậy chẳng phải không để Ma tôn vào mắt hay sao?”

Thời điểm Đầu trâu bị người kéo xuống, hai mắt nó nhìn chăm chăm vào ta.

Ta vô cùng thương cảm mà giơ ngón giữa lên với nó.

Con bà nó, nó tưởng ta quên mấy roi ngày hôm qua rồi sao? Bà đây là người thù dai đấy nhé!

Tiêu Trọng cau mày, ta vội vàng nịnh hót: “Ma tôn yên tâm, cứ giao con mèo cho ta là được. Ta… à ừm, ta từ nhỏ đã được trời cho năng khiếu khác thường, có thể cùng mèo nói chuyện. Ngài cứ giao cho ta, ta đảm bảo tối nay nó sẽ ngoan ngoãn quay về.”

Tiêu Trọng nghi hoặc.

Ta gật đầu khẳng định chắc nịch.

Suy cho cùng ta cũng chẳng thể làm gì khác, có lẽ là do hạn chế của hệ thống, ta chỉ có thể biến thành mèo vào ban đêm.

7.

Cuối cùng cũng tới lúc mặt trời lặn xuống, còn chưa tới thời điểm biến thành mèo, ta đã lẻn vào phòng ngủ của Tiêu Trọng.

Tiêu Trọng vẫn đang bàn chuyện với Tướng lĩnh yêu ma của mình, ta không có chuyện gì làm, bắt đầu đứng trước gương chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình. Không thể không nói, khuôn mặt này thực sự rất phù hợp với gu thẩm mỹ của ta.

Nhưng chỉ chiêm ngưỡng thôi thì vẫn chưa đủ, ta còn làm dáng ưỡn mông, chống tay vào hông.

Tạo dáng xong, ta quay người lại, bắt gặp một mỹ nhân kiều diễm, tha thướt yêu kiều.

Nàng ấy nhìn thẳng vào ta.

Ta nhìn vào gương lần nữa, thấy mình đã biến thành một con mèo trắng.

Mỹ nhân kêu lên: “Yêu tinh từ đâu đến vậy! Có biết ai đến trước phục vụ trước, ai đến sau phục vụ sau không hả!”

Ồ hô, ta hiểu rồi, đây là định dùng mỹ nhân kế với Tiêu Trọng á hả.

Đang nói dở thì Tiêu Trọng bước vào, ta lập tức lao vào vòng tay của hắn.

“Mew~”

Ta dụi dụi đầu vào cổ của hắn, làm ra vẻ sợ hãi.

Tiêu Trọng an ủi ta, sau đó lạnh lùng nhìn mỹ nhân kia: “Ai cho phép ngươi vào phòng ta?”

Hắn vừa dứt lời, hai con yêu bước vào kéo mỹ nhân ra ngoài. Mỹ nhân không cam lòng mà chỉ vào ta, gào lên: “Má nó! Con mèo yêu này còn cáo già hơn cả lão nương!”

Ta rúc vào vòng tay Tiêu Trọng, rấm rức mãi không thôi.

Tiêu Trọng như thể bị ta cọ tới nhột, hắn cười nhẹ hai tiếng, nhéo vào gáy ta: “Cả ngày hôm nay ngươi chạy đi đâu chơi thế?”

Ta khoá chặt miệng, không ho he gì.

Đường đường là Ma tôn, sao có thể dịu dàng như vậy?

Buổi tối, thời điểm lên giường đi ngủ, ta lăn lộn trên cơ bụng của Tiêu Trọng, cọ chỗ này cọ chỗ kia, hạnh phúc như thể đạt đến đỉnh cao cuộc đời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play