Catherine không phải không nghĩ tới việc phản kháng, vài giây khi cô bị xách lên, đầu óc của cô xuất hiện mấy chục phương án phản kháng, những thứ này có được nhờ vào lúc cô học tập ở trường cảnh sát.
Nhưng khi bị ép nhìn vào đôi mắt đỏ của Caius, lý trí Catherine dùng một phát súng bắn chết hết những phương án kia. Dung nhan đối phương sắc bén tựa như thanh kiếm lóe lên ánh sáng nguy hiểm dưới ánh mặt trời, càng không cần nhắc đến mùi máu tươi nhàn nhạt luẩn quẩn xung quanh hắn.
Trải qua cân nhắc thật nhanh, Catherine quyết định không chọc giận hắn, đào phạm ngoan ngoãn nghe lời luôn có được đãi ngộ tốt hơn, nếu quy tắc của ngục giam không bị thay đổi. Hơn nữa, Catherine còn không biết tại sao mình lại bị Volturi để mắt tới, có lẽ vấn đề này chẳng mấy chốc sẽ có đáp án.
Quan trọng nhất chính là Landen. Lúc còn là con người, người cuối cùng cô nhìn thấy là chú ấy, không biết chú có bị Volturi chuyển biến thành ma cà rồng hay không?
Nghĩ như vậy cô không tự giác cắn lên môi dưới, hàm răng sắc nhọn dưới sự sai khiến của chủ nhân xuyên phá da môi cứng rắn như đá hoa cương. Nọc độc và máu người bởi vì còn là tân sinh nên vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hỗn hợp chất lỏng này chảy xuôi xuống, thuận theo cái cằm trơn bóng của cô trượt xuống.
Caius chăm chú nhìn thứ đang di chuyển trên cằm cô, chất lỏng đặc thù thuộc về cô giống như ma tuý, màu đen trong đôi mắt tựa con sóng bắt đầu ăn mòn màu đỏ đá quý kia, đó là màu đen khi cơn khát đạt đến cực độ, đại biểu cho con người sắp chết.
Catherine nhận ra bàn tay Caius đang nắm cổ áo cô trở nên càng ngày càng cứng ngắc, đến cuối cùng thậm chí bắt đầu có chút run rẩy. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh của đối phương phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của mình, màu đen quỷ mị kia tựa như con quái vật điên cuồng, chăm chú đem cô khóa kín ở trong.
Cô có một cảm giác, có khả năng một giây sau Caius sẽ lập tức đem cô xé thành mấy khối sau đó dùng một mồi lửa đốt đến cả tro cũng không còn. Bởi vì ánh mắt của hắn thực sự quá mức âm tàn, thật giống như những ánh lửa chết chóc bên trong đôi mắt màu hoàng kim của sư tử khi nhìn thấy con mồi, lạnh như băng rồi lại nóng như lửa, mang theo cực đoan ... Khao khát.
Khao khát?
Catherine trong đầu ‘Đùng’ một cái, xong rồi, người này nhất định giống như cô trước đó, bởi vì thiếu máu tươi mà sắp nổi điên. Cô bắt đầu luống cuống, nhanh chóng nhớ lại những ghi chép bên trong ma cà rồng có miêu tả về việc hút máu đồng loại hay không.
"Demis, ngươi có ngửi thấy không?" Caius nhẹ nhàng mở miệng, phá vỡ suy nghĩ ai oán của Catherine.
Giọng nói của hắn nghe đang rất mê mang, thanh âm dường như cực kỳ kiềm chế được nặn ra từ tận sâu bên trong yết hầu, tựa hồ đang cực lực nhẫn nại một thứ gì đó hắn không thể chịu được.
Demetri sửng sốt một chút, không rõ vì sao cảm xúc Caius đột nhiên lại trở nên không thích hợp như vậy, nhưng lại không dám không trả lời, đành phải nói: "Đúng vậy, ngửi rất thơm."
"Chỉ là rất thơm?"
Hắn tới gần Catherine, dường như muốn dùng ánh mắt đâm vài lỗ trên người cô. Ngón tay lạnh giá của Caius vuốt qua cằm Catherine, rõ ràng dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng di chuyển trên má cô, cứ như đang chạm vào một món bảo vật hiếm thấy, đầu ngón tay run rẩy rất rõ ràng.
Tay của hắn lạnh băng, chẳng khác nào con rắn độc mơn trớn trên mặt Catherine. Sau đó Catherine nhìn thấy hắn như nhận lấy kích thích vô cùng kịch liệt làm cả người đột nhiên điên cuồng, dung nhan xinh đẹp cực đoan phối hợp cơn điên cuồng, quỷ dị đến mức làm cho người ta sợ hãi, mà bộ dáng của hắn lại giống như người sắp chết trong sa mạc đột nhiên tìm được nguồn nước sạch sẽ mát lạnh.
"Không có khả năng... Tuyệt đối không thể! Em lại có thật? Catherine Windsor! Em vậy mà lại tồn tại? !"
Cho dù dưới trạng thái điên cuồng, giọng nói của Caius vẫn như cũ làm cho người ta mê muội, phảng phất như hải yêu đang hưng phấn thét chói tai, như sóng gió nhấc làm rung động trời như muốn chết chìm Catherine. Hắn bóp hai vai Catherine, cho dù thân thể Catherine cũng vô cùng cứng rắn như hắn, nhưng cô lại cảm giác rất nhanh bờ vai của mình sẽ bị hắn bóp nát.
Hơi thở của hắn như bóng ma điên cuồng làm Catherine căn bản không có cách tiếp nhận, cơn sợ hãi nhanh chóng hình thành. Catherine nghe được bản thân hét lên, toàn thân không ngừng run rẩy, tựa như bị chiếc lá rụng bị xé rách trong cơn cuồng phong.
Cô không biết mình đã làm gì để Caius đột nhiên biến thành một người hoàn toàn khác như vậy, nhưng bản năng làm cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt, suy nghĩ sợ hãi phải thoát khỏi người đàn ông này. Catherine đem hết tất cả năng lực cố gắng tránh khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, nhờ vào ưu thế cô còn là ma cà rồng tân sinh, cô thành công tránh thoát khỏi tay Caius.
Đi con mẹ nó gì mà ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ tốt! Catherine sắp bị hù chết rồi, quên mất điều kiện để quy tắc này có hiệu lực, chính là trưởng ngục giam của cô không phải là một ma cà rồng luôn dễ phát điên một cách không thể giải thích được.
Sau khi tránh thoát khỏi hắn, Catherine xoay người chạy, đáng tiếc cô còn kém xa Caius. Còn chưa chạy ra khỏi vườn hoa của thư viện, cổ tay Catherine một lần nữa đã bị vặn lại nâng lên đỉnh đầu, phía sau lưng đụng vào vách tường bê tông, phát ra tiếng vang nặng nề. Khuôn mặt xinh đẹp kia nhanh chóng phóng đại trước mắt, cuối cùng trong tầm nhìn của cô chỉ còn lại đôi mắt đang cháy rực như ngọn lửa mãnh liệt.
Tất cả quá trình này diễn raquá nhanh, Catherine căn bản không kịp phản ứng.Cô thậm chí đều đã quên cô là ma cà rồng tân sinh, xét về mặt sức mạnh cô hẳn mạnh hơn Caius. Đáng tiếc cô đã bị dọa mất hồn.
"Caius?" Demetri cũng có chút không biết làm sao, anh chưa từng thấy dáng vẻ Caius điên cuồng như vậy, anh cảm thấy tân sinh kia sắp bị ngài ấy sống sờ sờ bóp nát.
Catherine dường như nghe được xương cốt của cô dưới sự ngang ngược nghiền ép của hắn phát ra những tiếng khanh khách bé nhỏ, cô mới mở miệng, giọng nói nhiễm một chút nức nở, tựa như liều mạng ma sát từ dây âm thanh phát ra, ngay cả câu đầy đủ cũng nói không nên lời: "Thả tôi ra... Thả..."
Cầu xin anh...
Câu nói này đảo quanh bên trong đầu lưỡi Catherine, có chút không nói nên lời. Cô nhìn thấy Caius đến càng gần, hình như đang phân biệt mùi hương trên người cô một với một loại mùi hương nào đó, tham lam cướp đoạt lấy mùi này, chóp mũi lạnh băng thỉnh thoảng sát qua làn da cổ của cô. Ngón tay của hắn quấn quanh mái tóc dài của Catherine, liều chết dây dưa.
Catherine có chút hối hận vừa rồi tại sao không lăn một cái trong đường cống ngầm, coi như không hôi chết hắn được cũng phải hôi choáng hắn.
Cuối cùng, Demetri quan sát Caius thật lâu cũng ý thức được, luống cuống mờ mịt lúc đầu hoàn toàn biến mất, khôi phục lại nụ cười muốn ăn đòn như bình thường: " Caius, rất nhanh ngài sẽ hù cô ấy chết, thật đấy ."
Catherine cắn răng, run rẩy nhấc đầu gối lên dốc hết toàn lực đạp vào bụng người trước mặt, rốt cục Caius cũng rời khỏi cổ cô, sau đó nhìn cô chằm chằm: “Người chuyển biến em không hút hoàn toàn sạch sẽ máu, nên năng lực phản kháng vẫn còn rất mạnh."
Người chuyển biến cô?
Catherine ngẩn người, còn chưa kịp hỏi gì, chỉ nghe thấy giọng nói Caius bỗng nhiên nhu hòa xuống, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, cơn bạo ngược tàn nhẫn lại không hạ xuống chút nào, như ánh trăng tròn bị thủy triều kích thích: "Không sao, ta sẽ hoàn thành việc hắn chưa làm xong ."
"Cái ..."
Vẻn vẹn một giây, Catherine cảm giác được động mạch cổ của mình bị răng nanh của hắn cắn xé, cơn đau đớn kịch liệt giống như lúc mới chuyển biến một lần nữa hung hăng càng quét toàn thân cô. Catherine mở to mắt, con ngươi tan rã, ngay cả kêu lên cũng không được.
Máu tươi còn sót lại liên tục không ngừng tuôn ra, lý trí vừa mới ổn định lại của Caius một lần nữa tan thành mây khói. Hắn ôm lấy cô gái trong ngực, ánh sáng trong mắt mang theo hung bạo đầy tàn nhẫn, lại có mê luyến không che giấu được.
Thời gian ba ngàn năm, ròng rã ba ngàn năm. Caius đã sớm cho rằng cái truyền thuyết kia chỉ là câu chuyện ngu xuẩn hư vô mờ mịt đến mức làm người ta bật cười.
Thế nhưng mà người này, tân sinh không biết sống chết này, đào phạm của Volturi, Catherine Windsor, mùi hương của em, động tác của em, tất cả đều giống ngọn lửa độc mạnh mẽ đốt cháy cảm giác Caius, thứ đã bị phong bế từ hơn ba ngàn năm trước.
Hắn cho rằng khứu giác và xúc giác của hắn từ lúc hắn biến thành ma cà rồng đã biến mất không còn trở lại nữa. Hắn đã chết lặng ba ngàn năm, đã sớm tuyệt vọng.
"Caius, có lẽ, tôi cảm thấy đã ổn rồi?" Demetri nhìn cô gái bất động bị Caius ôm, không khỏi có chút khẩn trương nói.
"Caius?"
"Kéo ta ra!"
Demetri là thủ vệ, không thể chống lại bất cứ mệnh lệnh gì của trưởng lão, dù là mệnh lệnh kia hướng về phía bọn họ.
Chính anh cũng không phải đối thủ của Caius. Hơn nữa, Caius là kẻ có tiếng căm hận bất cứ kẻ nào tiếp xúc tứ chi với hắn.
Anh chần chờ một chút, lúc này quyết định đoạt lấy Catherine. Demetri cởi áo choàng xuống, dùng hết toàn lực phá tan Caius đang không đề phòng. Đồng thời nhanh chóng bao lấy Catherine, ôm lại nhảy ra một khoảng cách tương đối xa, để cô nghỉ ngơi trên ghế dài.
Anh thuấn di đến bên cạnh Caius cũng không dám đụng vào hắn: "Ngài ổn chứ?"
Mái tóc bạc của Caius đã trở nên có chút lộn xộn, hơi thở cũng bất ổn, khóe môi nhiễm theo màu sắc diễm lệ, cảm giác một lần nữa mất đi xúc giác làm ngữ khí của hắn trở nên táo bạo: "Em ấy đâu? !"
"Cô ấy ngất đi, nhưng không có chuyện gì." Demetri trả lời.
Caius nhìn thấy Catherine bị áo choàng Demetri che phủ chặt chẽ, vị trí cũng không tính là gần, nhưng khoảng cách này dưới tốc độ và bản năng giết chóc của hắn đang thức tỉnh toàn bộ. Hắn đã cố gắng hút sạch sẽ hết máu cô, như vậy có thể làm mùi hương như ma túy trên người cô trở nên không quá mãnh liệt nữa.
Đáng tiếc hương vị máu và cảm giác tất cả xúc giác một lần nữa khôi phục vượt qua vĩnh hằng, giống như bụi gai quấn quanh lòng hắn không thể vứt bỏ được, mang theo ánh sáng và nhiệt độ, muốn đem hắn đốt cháy. Hắn phát hiện hắn mê luyến cảm giác đụng vào cơ thể Catherine như thế nào, thứ duy nhất trừ bỏ máu hắn có thể cảm nhận được. Chỉ cần nơi có em, bản thân sẽ giống như không thể khống chế được.
Trước đó chẳng qua chỉ cảm thấy mùi của em nồng đậm hơi so với con mồi bình thường một chút, nhưng bây giờ Caius mới ý thức được, không đơn giản như vậy. Có lẽ hắn thật sự nên cân nhắc một lần nữa về tính xác thực của cái truyền thuyết chết tiệt kia, đương nhiên điều kiện đầu tiên chính là hắn phải tỉnh táo lại, không thể ở lại trong cái vườn hoa ngập tràn mùi hương này.
"Mang em ấy về Volturi!" Caius nói xong gần như chạy trốn rời đi.
Demetri trợn mắt há hốc mồm, nhìn tốc độ người kia vận tốc ít nhất cũng phải có bốn trăm dặm anh. Anh rất buồn bực, một hồi trở lại Volturi nên xử lý cô gái tên Catherine này như thế nào.Caius cũng không có nói muốn mang cô ấy tới rồi sắp xếp gì tiếp, anh cũng không dám tự tiện quyết định.
Đưa về phòng tối? Demetri cảm thấy đây không phải ý kiến hay, coi như không cần năng lực như Marcus anh cũng có thể nhìn ra cô gái này có ý nghĩa gì đối Caius, chờ Caius tỉnh táo lại, nói không chừng kẻ bị đưa vào phòng tối chính là anh.
Suy đi nghĩ lại, Demetri quyết định đem Catherine mang về cho hai vị trưởng lão khác xử lý, Aro và Marcus, như vậy anh chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được, sẽ không đắc tội ai.
Hạ quyết tâm, Demetri ôm lấy cô gái vẫn còn đang hôn mê, nhẹ nhàng biến mất trong đêm tối.
Chờ tất cả động tĩnh đều biến mất, sau cây ô liu cao lớn xuất hiện một thân ảnh hơi mờ màu lam nhạt, Ella.
...
Lúc Demetri trở lại Volterra đã là nửa đêm, mà ở Quảng trường Piazza del Priori sự náo nhiệt còn chưa kết thúc. Anh nhìn một chút cửa lớn cách đó không xa, phát hiện Jaina và Heidy đang đứng ở cửa ra vào, người đứng trước cúi đầu không nói một lời, người phía sau hai tay ôm trước ngực sắc mặt không được tự nhiên.
"Sao vậy?" Demetri có một loại cảm giác như biết rồi còn hỏi.
"Caius giống như không thích hợp, ngài ấy..." Alec dừng một chút, bỗng nhiên đem ánh mắt rơi vào trên người cô gái trong ngực Demetri, ngữ khí bình thản, "Chết rồi à? Xem ra tân sinh này cho tạo cho Caius không ít phiền phức."
"Trên thực tế, cô ấy còn chưa có chết." Demetri nhún vai, bỗng nhiên giống như nhớ tới hiện lên một nụ cười mê người, "Tôi phải đem cô ấy mang đến cho Aro và Marcus, một lát nói chuyện sau."
Nói xong, anh mang theo Catherine vô cùng nhẹ nhàng đi tới trước cánh cửa chỗ sâu nhất, cửa mở, Demetri đi vào.
"Tân sinh chạy trốn nếu bị bắt về, không phải trực tiếp ném tới phòng tối sao?" Heidy nói xong, bỗng nhiên lại giống như ý thức được cái gì nói bổ sung, "Xem ra cô ta quả thật có chút năng lực đặc biệt, khó trách Caius không xé cô ta thành từng mảnh nhỏ."
"Cô ta vốn là người Anh, nhìn dòng họ cô ta là biết. Cái họ Windsor này không phải người gì cũng có thể có được, nó đại diện cho người thừa kế bảo vệ Lâu đài cổ Windsor." Alec không quan tâm nói, " Nhưng mà người có thể làm Landen bảo hộ nhiều năm như vậy, nhất định có nơi không tầm thường, năng lực của tên kia là có thể nhìn thấu năng lực của người khác, cho dù đã hình thành hay chưa.”
"Cho nên tân sinh trước đó bỏ trốn chọc cho chúng ta không ít phiền toái, là mọi người cố ý không nhanh chóng bắt được hắn phải không?" Felix tò mò hỏi, dù sao một tân sinh gây ra nhiều vụ án giết người liên hoàn còn kinh động đến cảnh sát, điều này thấy thế nào cũng không phù hợp với truyền thống của Volturi.
Hiện tại anh đã hiểu, chỉ có như vậy, Catherine và Landen mới không thể không liên luỵ vào.
"Mệnh lệnh của Aro." Jane dứt khoát trả lời, "Ngài ấy muốn xem thử một chút người được gia tộc Windsor này đến cùng có gì đặc biệt."
"Sự thật chứng minh Aro đã đúng." Alec nhìn qua cánh cửa lớn từ đầu đến cuối vẫn đóng chặt nói.
Thời gian đối với ma cà rồng không có ý nghĩa, giống như định luật đêm khuya nhất định phải đi ngủ đối với bọn họ mà nói cũng như không có ý nghĩa. Cuộc sống của bọn họ đã hình thành quá lâu mà không thay đổi, một lần biến động lớn gần nhất vào ba năm trước, tại đại lục Bắc Mỹ xa xa.
Phiến cây linh sam và rêu màu lục, còn có sương mù nồng đậm và mưa dầm trong Thị trấn nhỏ Fox, biến động mà gia tộc Cullen mang tới.
Catherine đến, làm cho nhóm thủ vệ có thêm chủ đề để nói chuyện. Mặc dù bọn họ biết này có thể sẽ kéo dài không quá lâu, nhiều nhất là mấy ngày đã biến mất, nếu Catherine hoặc phục tùng gia nhập quân thủ vệ, hoặc không phục tùng với kết cục là bị xử tử.
Nhưng có một chủ đề để trò chuyện đã là rất tốt. Có nhiều lúc, bọn họ chỉ ngồi ngẩn người tại các ngõ ngách ở Volterra, nếu như muốn có thể giữ dáng vẻ bất động trong mấy ngày.
Tuy nhiên chuyện phát sinh kế tiếp làm đám thủ vệ cảm thấy, có lẽ chủ đề lần này có thể kéo dài lâu hơn một chút.
Cửa mở, bước ra không chỉ có Demetri mà còn có Catherine đã có chút ý thức nhưng vẫn bất động. Trên mặt Aro mang theo nụ cười ôn nhu làm cho người nhìn không thấu.
Aro nói: "Jaina thân mến, có thể chuẩn bị giúp vị tiểu thư đáng thương bị dọa sợ này một căn phòng ấm áp thoải mái dễ chịu được chứ?"
Tất cả mọi người sững sờ, Jaina nhanh chóng phản ứng lại, nụ cười trên mặt làm người ta tìm không ra sai xót: "Vâng, chủ nhân, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay."
Demetri thề, hắn nhìn thấy mắt Catherine vốn đã mở ra một đường nhỏ, cả người cô run lên một cái, sau đó lại nhanh chóng nhắm mắt lại bất động.
Ừm , Aro nói không có sai, vị tiểu thư đáng thương bị dọa sợ.
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy viết thế nào đều cảm thấy rất kỳ quái, nhưng là lại không biết thay đổi làm sao...
Chỗ này giải thích một chút liên quan tới lý giải của cá nhân tôi và Caius, cũng tốt để nhìn chương này cảm thấy tôi đem Caius thành công sụp đổ như pháo hoa 【 Chẳng lẽ ngươi không có sao? 】 đám tiểu đồng bạn suy nghĩ thêm có nên bỏ hay không 【 khóc lớn 】
Tôi chọn Caius làm nam chính rất đơn giản, ngoại trừ đẹp trai 【 cút! 】 còn có tính cách của hắn rất kì lạ, làm cho tôi cảm thấy rất hứng thú. Làm một lão yêu quái sống hơn ba nghìn năm, thế mà còn giống như đứa trẻ không khống chế được tính tình của mình, xem xét chính là kẻ có chuyện xưa.
Toàn bộ bên trong Twilight cũng không có tìm ra ma cà rồng bốc đồng nào hơn Caius, cảm giác này rất kỳ quái.
Cho nên tôi thiết lập bên trong, điều này có liên quan đến năng lực của hắn sẽ phải trả cái giá lớn như thế nào.
Chương này mọi người hẳn là có thể nhìn ra, Caius là một ma cà rồng ngoại trừ nhiệt đọ máu tươi thì không cảm giác được bất luận cái gì khác, không có bất kỳ tri giác hay khứu giác gì khác.
Cho nên thời điểm khi hắn phát hiện hắn có thể cảm giác được Catherine mới điên cuồng như vậy.【 hình như quá điên cuồng... Nhưng đúng vậy nha, thời gian hơn ba nghìn năm không hề hay biết thật đủ để bức điên một người, về phần tại sao lúc Catherine còn là con người Caius lại không phản ứng quá lớn như vậy, hắn đã ba ngàn tuổi, Catherine hai mười ba tuổi, ảnh hưởng lúc còn là con người đối với hắn mà nói thực sự quá nhỏ.
Như vậy, chương sau sẽ là phiên ngoại của Caius, đặc biệt nói về việc đã có chuyện gì xảy ra. Tâm mệt quá, tôi bò đi đây...