London, Anh quốc.

Đêm tối dần chuyển sang ánh ban mai rực sáng, ban ngày dần dần tiến đến. Sương mù dâng lên từ phía trên sông Thames, không thành hình mà kết tụ lại trên mặt sông rồi tán ra dọc theo những thung lũng luôn được bao phủ đầy sương rồi lan lên trên con sông bên sườn núi phía nam.

Trên đỉnh núi có một tòa lâu đài đã tồn tại gần một nghìn năm, đầy cổ kính uy nghi, bởi vì thời gian còn sớm mà trở nên vô cùng an tĩnh, những dãy sương mù dày đặc càng làm cho nó lộ ra vẻ âm u.

Nơi này là Lâu đài cổ Windsor của Anh quốc, là lâu đài cổ xưa và lâu đời nhất trên thế giới, cũng là lâu đài duy nhất hiện nay còn có người cư trú. Người ở lại bảo vệ nơi này là những hậu nhân của gia tộc Windsor, những người đã từng trở thành tượng trưng ở thời Trung Cổ.
 
Tối hôm qua Catherine lại ngủ quên mà không đóng cửa sổ, vậy nên khi cô vừa mở mắt ra cứ tưởng bản thân bị mù. Bởi vì tất cả lọt vào trong mắt đều là một mảng trắng thuần, cấu tạo và hình dáng đồ vật bên trong căn phòng mơ mơ hồ hồ. Tối hôm qua trước khi ngủ cô còn cãi nhau với bà chị họ kia làm cả người không thoải mái, người kia tàn nhẫn nguyền rủa cô sẽ bị ma quỷ lấy đi đôi mắt, để cô không vô lễ trừng mắt nhìn người khác nữa.
 
Nhưng chờ cô tỉnh táo lại một chút, đã nhận ra đây chẳng qua chỉ là sương mù bình thường của London mà thôi.
 
Lúc cô còn đang nhắm mắt lại tự giễu, một giọng nữ nhu hòa dễ nghe quen thuộc truyền tới từ mép giường: “Kaissy, tối qua con lại quên đóng cửa sổ nữa sao.”

Catherine mở mắt, mẹ Evelyn đang ngồi ngay ngắn trên đầu giường nhìn cô cười ôn nhu, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài màu nâu của cô đang trải tán loạn trên chiếc gối trắng tinh.
 
Có lẽ vì sương mù quá dày đặc, dáng vẻ của bà thoạt nhìn không quá chân thật.
 
Catherine nhắm mắt, trả lời: “Con quên mất, mẹ đừng lo lắng.” Tay bà nhẹ nhàng cọ qua gương mặt cô, thanh âm nhu hòa: “Tâm tình không tốt sao? Lại  cãi nhau với Amber?”

Cô nhăn mũi lại, xoay người nằm nghiêng, giữ chặt dải lụa dài bên hông váy bà nhẹ nhàng lôi kéo qua lại: “Vâng. Chị ta nói con là kẻ không có mẹ dạy dỗ.”
 
Nhận ra được bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt sau lưng cứng đờ một chút, Catherine dùng tay chống cơ thể ngồi dậy, nhìn bà đang rũ đôi mắt xuống: “Nhưng không phải mẹ luôn ở đây sao? Mẹ vẫn luôn ở cùng con.”

“Đúng vậy, mẹ vẫn luôn ở đây.” Bà vén đầu tóc rối bời của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên trán Catherine.

Lúc này tiếng đập cửa lễ phép vang lên, là người hầu luân phiên tới thông báo bữa sáng đã chuẩn bị ổn thoả.

Catherine nhanh chóng xử lý tốt bản thân, hơn nữa nghe theo đề nghị của mẹ, mặc áo lông màu trà đơn giản, xuống lầu đi tới nhà ăn.

Khăn ăn trong tay cô còn chưa chỉnh lại, giọng nói khắc nghiệt trào phúng của Amber lại đúng giờ vang lên: “Catherine, lúc vừa xuống lầu tôi có nghe tiếng em đang nói chuyện. Em đang nói chuyện cùng với ai đấy?”

Lâu đài cổ Windsor cái gì cũng tốt, nhưng bởi vì đã trải qua thời gian quá lâu nên có chút cách âm không tốt làm Catherine thấy rất đau đầu. Nhưng điều này trước khi gia đình Amber vì bị phá sản phải nương nhờ quan hệ thân thích vào ở, Catherine không hề nhận thấy được.

Nhưng cô cũng không định cảm ơn Amber chuyện giúp cô tăng thêm hiểu biết đối với lâu đài cổ Windsor.

Nếu có thể, cô tình nguyện vĩnh viễn không bao giờ biết.

Thấy Catherine không trả lời, Amber một chút cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại càng thêm hứng thú: “À tôi biết rồi, nhất định lại là những đứa bạn không thể nhìn thấy của em nhỉ ?”

“Đó là mẹ em.” Khăn ăn trong tay Catherine bị nắm thành một đoàn, cặp mi thanh tú nhăn lại một chỗ.

Amber nặn ra một nụ cười khinh thường. Charles đứng bên cạnh nghe thấy lời Catherine cũng không nhịn được bật cười, dùng khăn lau miệng, nhìn cha Catherine nói: “Isidor, chú thật sự nên mang Kaissy đáng thương của chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý, không thể luôn chiều con bé để nó nói không cần đi thì không đi như vậy.”

Isidor thở dài, buông chén đĩa trong tay, kéo tay Catherine qua: “Bảo bối, cha đã nói con không được nói như vậy nữa rồi mà.”

“Cha biết con rất khổ sở, tâm tình của cha cũng giống con.”

“Nhưng con phải biết mẹ con đã rời khỏi chúng ta từ lúc con sáu tuổi, con phải học cách chấp nhận.”
 
“Đồng ý với cha được không?”

Catherine không có cách nào không trả lời cha, chỉ có thể thuận theo gật đầu. Một bên chán ghét khẩy khẩy đồ ăn trong mâm một bên nghĩ:

Mẹ ở trên lầu nhất định nghe được nhỉ, dù sao hiệu quả cách âm nơi này thật sự không tốt lắm.

Không biết bà ấy nghe được những lời nói này có buồn hay không?

Tóm lại, cô rất đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play