Hàng rào sắt trước mặt đã bị bóp méo không còn hình dáng ban đầu, tiếp theo đó giường gỗ bên trong cũng vỡ nát, lại càng không cần phải nói những vết cào dữ tợn giật mình trên vết tường.
Jane có chút kinh ngạc khi thấy mọi thứ được che đậy rất tốt, quay đầu nhìn về phía Demetri nói: "Đi nói cho chủ nhân biết, tân sinh đã chạy trốn."
Không đợi Demetri rời đi, Landen vội vàng kiểm tra tình huống bên trong nhà tù lòng như lửa đốt lập tức chạy ra bên ngoài. Jane không vui gọi ông lại: “Ngươi muốn làm gì? !”
"Đương nhiên là đi tìm con bé." Landen quay đầu, ánh mắt cũng không thể coi là quá thân thiện, đồng tử màu vàng sắc bén như chim ưng.
Jane nghe xong, trên mặt không có một biểu cảm, dưới tác dụng của ánh đèn mờ đẹp đến mức quỷ dị: “Ngươi không cần quan tâm, chúng ta sẽ bắt cô ta lại .”
"Vậy ý của cô là tôi phải ngồi chờ ở đây sao? !"
“Nếu như ngài Aro cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất.”
Biểu cảm của Landen lại vặn vẹo, tay nắm thành quyền, cả người có chút run rẩy. Cực kỳ cố gắng kiềm chế bản thân, bởi vì chính mình trong Volturi thật sự không có bất kỳ năng lực hay cơ hội gì để phản kháng, việc cấp bách bây giờ vẫn phải tranh thủ thời gian tìm được Catherine. Cô vẫn là tân sinh, vốn không thể khống chế bản năng của bản thân được.
Jane ném câu tiếp theo "Đi theo ta", sau đó đi lướt qua bên cạnh ông, tiếng gót giày quanh quẩn trong nhà tù ngầm trống trải u ám, dần dần biến mất theo chủ nhân của nó.
Nghe được tin Catherine chạy trốn, Landen vốn cho rằng Volturi sẽ trực tiếp hạ lệnh truy sát, dù sao kết cục của những ma cà rồng có năng lực đặc biệt trước đó chính là như vậy.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ, Aro không hề có biểu hiện không vui, còn cười không khép miệng lại được, ngược lại thì sắc mặt của Caius không được tốt lắm, Demetri rất thức thời nói có thể đem món điểm tâm ngọt mê người nhưng không an phận kia bắt lại một lần nữa.
Landen nghe không hiểu cũng không có tâm trạng suy nghĩ về vấn đề đó, hiện tại ông chỉ lo lắng Catherine không khống chế nổi bản năng bại lộ thân phận ma cà rồng. Mặc dù Volturi nhất định sẽ thay cô che giấu môt cách hoàn mỹ, nhưng mà thay người khác thu dọn tàn cuộc không phải công việc của họ, việc đó cần phải trả một cái giá rất lớn.
Trừ cái đó ra, ông còn lo lắng Catherine đã thức tỉnh năng lực gì. Volturi có một ma cà rồng tên Chelsea, có thể cắt đứt liên hệ người với người, làm cho tất cả duy trì lòng trung thành với ba vị trưởng lão của Volturi.
Landen có chút không dám nghĩ nếu Catherine bị cắt đứt liên hệ với mình sẽ như thế nào, một đôi mắt đỏ như máu, dáng vẻ lạnh băng. Nhưng ông càng sợ nhìn thấy bộ dáng Catherine bởi vì không có giá trị lợi dụng mà bị xé nát rồi đốt thành tro hơn.
Nếu như vậy, Kaissy, cháu nhất định phải chạy càng xa càng tốt, ngàn vạn lần không thể bị Volturi tìm được!
Nhưng mà không đợi ông cầu nguyện xong, Caius bỗng nhiên lạnh lẽo gọi Demetri đang đi ra ngoài lại: “Còn không rõ cô ta có năng lực gì, tìm được không nên động thủ, ta sẽ giải quyết.”
Aro chợt lộ ra một nụ cười mơ ảo, Landen đột nhiên ý thức được "Giải quyết" trong miệng Caius có nghĩa gì, vội vàng nói: "Có lẽ tôi có thể giúp giúp được, tôi có thể nhìn thấu năng lực của con bé.”
"Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không có việc gì, chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn." Aro vừa cười vừa nói, "Về phần Leonardo, ngươi chỉ sợ phải hỗ trợ xử lý một chút chuyện khác. Ví dụ như, giúp chúng ta gạch bỏ một chút tin tức về Catherine ở cục cảnh sát, dù sao hiện tại cô ấy đã không thích hợp lại chỗ cũ, đúng không? Còn có những người khác ở cục cảnh sát, cũng cần ngươi ra mặt."
"Jane, Alec, hai người đi cùng Leonardo, được không?"
"Vâng, chủ nhân."
Landen cười lạnh: “Ông đang để cho bọn họ tới giám thị tôi sao?”
Aro lắc đầu, ngữ khí vẫn nhu hòa như cũ: "Không. Đương nhiên không, bạn của ta, ngươi sao sẽ nghĩ như vậy. Catherine không thấy, ta đương nhiên biết ngươi khổ sở đến như thế. Tin tưởng ta, Jane và Alec đi theo để giúp, ta cam đoan."
"Vậy xin cảm ơn ngài." Landen lạnh nhạt nói xong, quay người nhanh chóng nhanh rời đi, Jane và Alec rất nhanh đi theo, Demetri cũng dời đi.
"Kiên nhẫn chờ đợi người anh em của ta, cô ấy trốn không thoát." Aro nhìn cánh cửa đang dần khép lại, giọng nói mang ý cười.
Caius nghiêng đầu nhìn một chút Aro, đôi mắt lạnh buốt không chút tình cảm nào, cũng không nhìn ra vui giận. Hôm qua Aro nhắc lại tất cả ký ức của Landen, hắn mới nhớ tới thì ra trong Lễ Ngày thánh Marcus sáu năm trước lúc gặp Landen, cô gái tên Catherine đó đã gặp qua mình.
Hắn đương nhiên không nhớ rõ dáng vẻ Catherine, nhưng mùi hương huyết dịch ngọt ngào kia còn để lại cho hắn có một ít ấn tượng .
Ba ngàn năm quá dài và ngột ngạt, Caius sớm đã học được thế nào để khống chế bản năng của mình. Mà dường như cũng chỉ có máu tươi và chém giết mới có thể làm hắn cảm thấy hưng phấn, nhưng điều nó lại luôn có liên hệ với nhau. Bởi vậy, có thể làm Caius hứng thú chỉ có máu tươi mà thôi.
Tuy nhiên, hương vị cô gái này xác thực không giống những người khác, sáu năm trước như vậy, sáu năm sau chẳng những không thay đổi, ngược lại huyết dịch càng thêm tươi mát nóng hổi làm người ta mê muội.
Nhớ khi hắn vẫn còn là một ma cà rồng chưa đến một trăm tuổi, từng nghe nói qua truyền thuyết về bạn đời linh hồn của ma cà rồng, duy nhất hư vô mờ mịt. Đáng tiếc hiện tại Caius đã vượt qua ba ngàn tuổi, lực hấp dẫn của cái truyền thuyết này đã không lớn, thậm chí có thể xem nhẹ thành không có.
Nhưng là một tân sinh, một kẻ có mùi hương ngọt ngào khiến người ta điên cuồng và năng lực vẫn còn là ẩn số, Caius ngược lại rất vui lòng đi xem thử một chút cô ta có thể giãy dụa được tới trình độ như thế nào.
Quả thật hắn thích hưởng thụ cảm giác chứng kiến trực tiếp quá trình con mồi rơi vào tuyệt vọng chậm rãi chết đi, đặc biệt khi cho đối phương hi vọng lại bị đánh trở về địa ngục còn tuyệt vời hơn.
Dù sao bản thân cũng có thời gian vô tận, Caius cũng không ngại làm thí nghiệm trên tân sinh không biết tốt xấu này.
Cũng không biết nét mặt của cô ta có thể khiến cho mình hài lòng hơi hay không ?
Nghĩ như vậy, hình như cuộc sống nhàm chán này tựa hồ cũng không còn quá khó chịu
...
Tình trạng Catherine không được tốt lắm, bởi vì cảm giác thiêu đốt trong cổ họng càng ngày càng mãnh liệt, kèm theo đó dây cung tên là lý trí trong cô đang kéo căng, như muốn đứt gãy.
Động tác bàn tay trên vách đá biến thành nắm, năm vết cào tạo thành một vết dọc theo đường đi của Catherine.
Cô tận lực tới những ký ức tốt đẹp nhằm phân tán sự chú ý của bản thân, nhưng bi ai phát hiện mình cũng không có gì đáng giá để nhớ lại. Ký ức duy nhất có thể làm cô cảm thấy an ủi chính là khi còn làm pháp y cũng trở nên vô cùng tra tấn với dao giải phẫu, máu và thi thể.
A đáng chết ! Đừng suy nghĩ, nhanh dừng lại cho tao!
Vong hồn tóc vàng nhận ra được Catherine không thích hợp, cũng không quá kinh ngạc: " Bản năng ma cà rồng. Trong địa lao đã từng có rất nhiều người không thể biến đổi, hoặc là biến đổi thành công lại không cách nào khống chế được bản năng."
"Sau đó?" Catherine cảm thấy có lẽ nói chuyện cũng là cách không tệ để chuyển di lực chú ý.
"Bọn họ đều đã chết, chết thật sự."
Xem ra tìm đề tài thích hợp quan trọng hơn... Bất kỳ chủ đề liên quan đến máu đều phải dừng lại!
Vì thế, Catherine cố sức chịu đựng cơn khát khô càng ngày càng nghiêm trọng đổi chủ đề: "Chúng ta đang muốn đi đâu vậy?"
"Con đường dành cho du khách, tiểu thư." Linh hồn tóc vàng nhẹ nhàng nói, "Chỉ có ở nơi đó cô mới có cơ hội rời khỏi Volturi, bởi vì đây là con đường bọn họ dẫn con người đi vào, nên đường đi đó đều là nhân loại."
"Ừm, đúng vậy, chỉ mình tôi không phải." Catherine bỗng nhiên ngừng lại, chau lông mày, "Tôi không cảm thấy hiện tại tôi thích hợp đi cùng một chỗ với bọn họ, tôi nói là, tôi thật sự ..."
"Càng ngày càng khát..."
Khát đến mức cứ như toàn thân trừ cảm giác đó thì không còn gì khác, Catherine không quá hiểu kết cấu sinh lý của ma cà rồng, nhưng tín hiệu này thấy thế nào cũng là điềm không tốt.
"Cô nhìn thật sự không tốt." Giọng nói vong linh tóc vàng nghe có chút bối rối, "Còn có thể kiên trì sao? Nơi này cách con đường của du khách vẫn rất xa..."
"Có thể hay không đừng đề cập đến du khách? Đừng đề cập bất luận cái gì liên quan tớicon người!" Catherine nghiến răng nghiến lợi, "Chẳng lẽ toàn bộ Volturi ngay cả một động vật cũng không có sao? !"
Vong linh sửng sờ nhìn cô: "Cô nói là chỗ một đám ma cà rồng còn có động vật?"
Catherine cũng sững sờ, ngay sau đó là cảm giác nóng nảy mãnh liệt mà đến, cô dường như quỳ xuống, sương mù màu máu trước mắt càng ngày càng đậm, toàn thân căng cứng, âm thanh run rẩy: "Tại sao muốn tìm tới tôi... Bọn họ tại sao muốn chọn tôi?"
"Bọn họ đi tìm rất nhiều người, nhưng đại đa số đều bởi vì không có năng lực đặc biệt, hoặc có ý đồ chạy trốn nhưng lại không khống chế nổi bản năng mà bại lộ thân phận ma cà rồng, bởi vậy mà bị giết chết." Vong linh dừng lại bên người cô nói.
"Không chạy trốn thì có thể làm gì?" Catherine hiện tại có một chút xíu hối hận, nhưng rất nhanh lại cảm thấy sợ hãi, bản năng ma cà rồng sắp che mất ý thức của cô. Cô vậy mà cảm thấy có chút hối hận vì bỏ trốn?
Nói đùa cái gì vậy!
“Biến thành thành viên của bọn họ, không có tình cảm, chỉ có trung thành, vĩnh viễn.”
Hối hận vừa mới thức dậy của Catherine cứ như vậy mà tạm biệt. Ma cà rồng không có tình cảm, vĩnh viễn trung thành?
Cô gầm nhẹ một tiếng, khát khô cùng sự nôn nóng của tân sinh với sự sợ hãi đối với Volturi làm cô như điên cuồng phá hư vách đá trước mặt. Vách tường thành ở Volerra bởi vì theo thời gian lắng đọng mà trở nên cực kỳ yếu bớt, Catherine không mất quá nhiều sức đã có thể đào xuyên qua nó.
Có ánh sáng mặt trời chói mắt từ bên kia chảy vào, sắc mặt Catherine đang tái nhợt càng trở nên trắng bệch -- Ma cà rồng không thể gặp ánh nắng!
Có lẽ... Cũng không nhất định?
Cô ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn tay và da thịt của mình dưới lớp quần áo rách rưới không cách nào che đậy, trở thành kim cương tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, lộng lẫy chói mắt, mà bản thân cô cũng không có bất kỳ điều gì khó chịu. Trừ cảm giác khát khô vẫn chưa từng biến mất.
"Ha ha, thừa dịp hiện tại không có ai, cô mau đi nhanh lên chứ!" Vong linh đẩy cô, “Vận khí của cô không tệ, nơi này là vườn hoa của bọn họ, lúc này sẽ không có bất kỳ ma cà rồng nào tới đây.”
Catherine nhịn không được liếc mắt, chính mình cũng rất nhanh bởi vì cơn khát mà chết thêm lần nữa, cô ấy lại gọi cái đó là vận khí không tệ?
Nghĩ thử, nhưng khi nghe được hai từ vườn hoa, Catherine vẫn rất phấn chấn. Dù sao có vườn hoa mang ý nghĩa nơi này nhất định có cống thoát nước, mặc dù không biết sẽ thông ra hướng nào, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn so với ở lại đây
Thị lực và thính lực tuyệt vời của ma cà rồng giúp Catherine rất nhanh đã tìm được hướng có tiếng nước, chỉ một giây, ngón tay của cô đã mở nắp cống thoát nước lên, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái. Tiếng ma sát kim loại khó chịu vang lên, miệng cống thoát nước đen nhánh hiện ra ngay trước mặt
Catherine muốn thét lên, cô rốt cục có thể rời khỏi địa phương này -- ma cà rồng và vong hồn, nhất là thứ ở trên hai khái niệm kia -- Volturi! Cô thề, cô hận Volterra, vĩnh viễn không bao giờ muốn quay trở lại!
Nhưng mà trong lòng cô còn chưa kịp ồn ào xong, một vong linh làm bạn đồng hành thăm dò hỏi: “Tôi có thể đi cùng cô không?”
"Tôi muốn gặp ba mẹ tôi một lần nữa, đã gần mười năm tôi chưa từng gặp lại bọn họ, cầu xin cô."
Catherine thả nắp cống thoát nước xuống, kinh ngạc hỏi: " Vì sao trước kia mọi người không tự mình trở về?"
"Linh hồn của chúng tôi bị giam cầm ở đây, bởi vì thi cốt của chúng tôi ở nơi này. Cho nên chúng tôi không có cách nào, chỉ có thể một mực chờ đợi." Vong linh kia bi thương nói, nhưng đột nhiên lại trở nên phấn chấn, "Thế nhưng cô không giống bọn chúng, cô có thể nhìn thấy chúng tôi, nói chuyện cùng chúng tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng thời điểm đi theo cô, tôi cho dù có cách xa thi thể một chút cũng không có vấn đề gì, làm ơn!"
Catherine nghe xong trợn mắt hốc mồm, bỏ ra một hồi lâu mới tiêu hóa được tin tức này, nhưng lại cảm thấy kỳ quái, lúc vừa muốn nói gì đó, một vong linh đột ngột từ bên trong nơi bị phá hoại Catherine bay ra : "Đi mau, người Volturi đang đuổi tới!"
"Làm ơn, không có cô chúng tôi không thể đi đến chỗ nào được!" Vong linh như cầu khẩn nói, “Chúng tôi sẽ không quấn quít lấy cô, sau khi hoàn thành tâm nguyện, chúng tôi lập tức sẽ biến mất .”
Hơi thở nguy hiểm càng ngày càng đến gần làm Catherine không lo được nhiều như vậy, cắn răng nói, "Tất cả mọi người, đi theo tôi!"
Nói xong, cô cũng không quay đầu lạ nhảy vàoi cống thoát nước, vong linh sau lưng như thủy triều tiến vào, thuận tiện đem nắp cống đóng lại.
Catherine nhìn đoàn đại quân vong hồn líu ríu phía sau có chút dở khóc dở cười, xem ra ông trời còn đối xử với cô cũng không quá tệ, vượt ngục còn có nhiều bạn tù như vậy, một chút cũng không cô đơn.