Catherine từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những vong hồn kia, luôn như vậy. Nhưng trước sáu tuổi, cô luôn tưởng rằng tất cả mọi người đều giống cô. Cho đến khi sau lễ tang của mẹ, biểu cảm của đứa trẻ tên Amber kia như thấy quỷ chỉ về phía cô cao giọng thét chói tai "Mày là đứa trẻ ma quỷ", lúc đó cô mới biết được, thì ra bản thân là người không bình thường.

Từ đó trở đi, Catherine không có tên nữa, quái vật nhỏ mới là tên của cô.

Cô cố gắng để người khác tin rằng những gì cô nói là sự thật, nhưng một lần rồi một lần không bị kinh thường hoặc sợ hãi bị đùa dai và giêu cợt, cuối cùng Catherine từ bỏ. Cô bị buộc phải đến nhà thờ nghe giảng đạo, sám hối bởi vì tội của mình mới có thể xuất hiện những ảo giác kinh khủng như vậy, thỉnh cầu Thượng Đế tha thứ cho cô.

Cô càng ngày càng muốn chạy trốn khỏi Windsor. Từ khi mẹ qua đời, cha là người ở rể vốn không có chút địa vị nào, tất cả mọi người đều trăm phương ngàn kế âm mưu để chiếm được bao phủ ánh hòa quang của gia tộc Hoàng gia Anh quốc Windsor.

Vào buổi tối cô tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế Người bảo vệ Windsor của mình, Catherine ngồi trong phòng, nghe dưới lầu cực kỳ náo nhiệt, linh hồn cha mẹ đều ở bên cạnh cô.

Trong chớp mắt, Catherine cảm thấy có bọn họ bên cạnh, sống một đời ở trong căn phòng này cũng không quá tệ.

Mẹ nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Kaissy, con hãy đi đi, nơi này không thích hợp với con. Rời khỏi Windsor, con sẽ tìm được thứ con mong muốn .”

Vậy thì rốt cuộc mình mong muốn cái gì chứ?

*

"Muốn cái này sao, Kaissy?" Chú Landen cầm trong tay một cái mặt nạ hình ma cà rồng tinh xảo đưa cho Catherine, trên người ông mặc một áo khoác dài màu đỏ, bên trong đôi mắt xinh đẹp giống như gánh hết tất cả ánh sáng ôn nhu chói mắt của dãi ngân hà.

Catherine nhận lấy, mang lên mặt, xung quanh là các tiết mục biểu diễn rộn rã kỳ lạ. Đây là lễ kỷ niệm ngày Thánh Marcus trục xuất ma cà rồng ra khỏi nơi này, thế nhưng tất cả mọi người lại đang đóng giả sinh vật nguy hiểm mê người kia.

Đây là khung cảnh bọn họ tham gia Lễ Thánh Marcus tại Volterra vào sáu năm trước. Áo choàng đỏ trên người họ bay lên như múa theo từng động tác, từ xa nhìn lại tựa như một biển đỏ đang cuồng cuộn sóng, tiếng huyên náo như đang trợ giúp điều này.

Catherine gần như bị từng mảng đỏ di chuyển này làm váng đầu, cho đến cô nhìn thấy hai thân ảnh màu đen chậm rãi tiến về phía mình. Động tác của họ ưu mỹ, mọi cử động đều mê người không làm người khác có thể dời mắt.

Bọn họ đến gần, người có mái tóc màu đen lấy mặt nạ xuống, bên trong con mắt màu đỏ tựa như có máu tươi đang chảy, giọng nói của ông nhu hòa như đang hát: "Leonardo, rất lâu không gặp ngươi, vẫn khỏe chứ?”

"Tôi rất ổn, cám ơn ngài, Aro." Không giống với âm thanh nhẹ nhàng của Aro, Landen lại có chút khẩn trương. Aro nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt trượt xuống đến trên người Catherine, giọng điệu cực kỳ cao hứng như phát hiện bảo vật hiếm thấy: “Tiểu thư xinh đẹp, cô tên là gì?”

“Catherine Windsor.”

Người đàn ông tóc bạc vẫn luôn đeo mặt nạ nhìn Catherine cúi thấp đầu, đôi mắt đỏ như đá quý dưới mặt nạ tỏa ra ánh sáng lung linh, màu đỏ diễm lệ đặc biệt như vậy, giống hoa hồng được ngâm trong rượu đỏ, hơi híp mắt lại đã dễ dàng trêu chọc hormone trong không khí.

Gió đêm rất không đúng lúc nổi lên, ánh trăng bất động kia bắt đầu đổ xuống, nhẹ nhàng lướt qua mặt Catherine.

Lạnh quá. Ngay cả tóc người này cũng lạnh đến vậy.

Catherine run rẩy, trốn về phía sau lưng Landen, không nghĩ tới lại đụng phải một trở ngại. Catherine đưa tay sờ vào, hình như là... Bức tường?

Cô không hiểu được quay đầu, trước mắt không còn là đám người vừa múa vừa hát kia, mà lờ mờ nhìn ra là một mặt tường, màu nâu đậm, cực kỳ cổ xưa.

Catherine cảm giác bản thân có phải quá gần mặt tường hay không, mà vì sao ngay cả hoa văn và dấu vết trên gạch đá kia cô đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Đỉnh đầu dường như có một không biết tên chiếu sáng không gian này, tất cả mọi thứ đều che bởi một tầng màu đỏ nhạt.

Catherine có chút phí sức vươn tay, liên tục xác định vết đỏ ẩn ẩn trên tường có phải vết máu hay không. Thế nhưng một giây sau cô lại hơi nghi hoặc, cho dù chớp mắt thế nào cũng không thể bỏ được tầng màu đỏ nhàn nhạt không biết từ đâu tới kia ra .

Mình đang ở đâu đây? Đã ở chỗ này bao lâu rồi?

Cô dùng chút sức ngẫm lại tất cả, đồng thời để một tay lên giường gỗ bên cạnh nghĩ phải từ từ đứng lên. Nhưng cô chỉ kịp nhớ rõ chuyện mua cà phê ở cục cảnh sát, một tiếng đứt gãy nặng nề để cô quyết định làm rõ ràng điều kỳ lạ đang phát sinh trên người trước.

Cô chỉ để tay lên định mượn chút lực thôi, cái giường gỗ kia lại sụp xuống trong tay cô!

Catherine trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, hơi dùng sức, mảnh gỗ trong tay cô vỡ bột phấn.

Cái này. . .

Cô vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, lưỡi liếm qua bờ môi, sau đó kinh ngạc rồi khó hiểu đến nóng nảy. Cảm giác thiêu đốt xa lạ bắt đầu tùy ý chiếm cứ trong cổ họng, Catherine có chút khát, muốn uống…

Nước hay là…

Cô trợn to mắt đứng tại chỗ, trong đầu trong thân thể đều không có một tia khát vọng đối với nước. Cô muốn không phải nước, là thứ khác, thứ càng thêm ấm áp sánh đặc càng thêm ngọt ngào. Catherine không thể kiềm nén nhớ lại thời điểm còn ở cục cảnh sát, hiện trường những vụ án thảm sát kia, cái mùi máu tanh nồng đậm kia.

Cô cứ giống như trúng độc điên cuồng khát vọng lần nữa trở lại địa phương có máu tươi đó, chất lỏng như hồng ngọc kia phun ra từ trong thân thể, làm ấm tay cô, tưới lên cơn khát hiện tại như muốn đem cô xé nát.

Ngọn lửa trong cổ họng biến thành núi lửa cuồng cuộn, nóng hổi như dung nham một mực xông đến đỉnh đầu đốt cháy ý thức của cô. Catherine khó nhịn gào thét, hai tay cào trên vách tường, không thấy cảm giác đau đớn, lại nhìn thấy bên trên vách tường cứng rắn dưới những ngón tay tinh tế tái nhợt của cô hiện ra từng vết cào dữ tợn.

Máu tươi, khát vọng, sức mạnh.

Catherine bỗng nhiên dừng lại, cô nhớ tới vong linh kia đã nói với cô rằng người giết anh ta là một quái vật.

Cảm giác thiêu đốt và cơn khát đến mất khống chế làm chút lý trí còn sót lại trên thần kinh của cô bắt đầu giành co. Catherine cảm thấy ngay cả suy nghĩ cũng bắt đầu phát đaucô chỉ nhớ rõ mình giống như bị mảnh kiếng bể đánh trúng, sau đó khâu mấy mũi.

Sau đó nữa, có người xông vào giết chết Anna, cũng làm mình bị trọng thương.

Cuối cùng, cô chỗ nhớ kỹ chính là... Landen!

Không còn kịp suy nghĩ nhiều như vậy nữa, Catherine cảm thấy nếu như mình không uống chút gì đó, cô nhất định sẽ bị cái cảm giác thiêu cháy này đốt đến chết.

Cô nhấc cánh tay của mình lên, bóng loáng trắng nõn giống như một khối đá cẩm thạch, cô há miệng cắn xuống cánh tay mình, hấp thu chất lỏng trong mạch máu.

Khát đến mức không thể không uống máu bản thân, Catherine không khỏi bi ai suy nghĩ, phương thức tự sát này khá là mới lạ nha.

Nhưng mà thời điểm chất lỏng lạnh băng tuôn vào trong miệng, Catherine lại ngẩn người, máu của mình lại lạnh?

Cô buông miệng ra, nhìn vết thương lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đang tự chữa lành, cô thậm chí không tốn chút sức nào đã thấy rõ những mạch máu vỡ vụn và cơ thể bị xé nứt. Chất lỏng màu xanh đen trượt xuống da thịt, ánh sáng đáng sợ chợt lóe lên.

Catherine cứng ngắc, mùi vị và màu sắc kia, vì sao giống như thứ chất kịch độc mình tốn gần một ngày trong phòng xét nghiệm cũng không phân tích được?

Vết thương đã được chữa trị như lúc đầu, chỉ để lại một dấu lõm nhạt. Catherine nhìn thoáng qua, ánh mắt giống như bị đốt bỏng nhanh chóng nhắm mắt lại. Vết cắn như thế này, hoàn toàn giống với vết thương trên người nạn nhân vụ án liên hoàn trước đó, trừ việc dấu răng lớn nhỏ khác nhau ra, những điểm mấu chốt để phân biệt lại giống nhau như đúc:

Cực kỳ giống con người, lại có hàm răng bén nhọn con người tuyệt đối không thể có.

Catherine tuyệt vọng, cô cũng không rõ đang xảy ra chuyện gì với mình, nhưng đủ loại dấu hiệu đều cho thấy đây tuyệt đối không phải hiện tượng tốt. Hiện tại cô hình như có thể khẳng định dáng vẻ của mình nhất định không phải người không phải quỷ, rất giống quái vật, là quái vật hút máu người!

Cô nhớ tới Lễ thánh Marcus ở Volterra, những kẻ điên cuồng mê luyến sinh vật tử vong trong đêm kia. Mình chẳng lẽ cũng biến đổi thành ma cà rồng sao?

Cô hiểu biết về ma cà rồng rất ít, từ những phát hiện tại hiện trường án mang để lại cho cô ấn tượng đó là một loài sinh vật khát máu tàn nhẫn khủng bố. Vừa nghĩ tới chính mình rất có thể cũng đã trở thành quái vật đó, cảm giác cuồng bạo tuyệt vọng khó nói nên lời và sự sỡ hãi tràn ra.

Catherine chưa từng mất khống chế như thế này, giống như khát vọng đối với máu tươi không thể khống chế được đều hóa thành lực lượng phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh.

Lúc này, một giọng nói vô cùng nhỏ vang lên bên tai: “Cô như vậy không giải quyết được vấn đề đâu .”

"Ai ở đó? !" Catherine tức giận hô to, trong hai tròng mắt đỏ tươi dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Đó là một người, không đúng... Hẳn là... Một đám mới đúng.

Catherine vô thức muốn cách bọn họ xa một chút, sợ mình sẽ không nhịn được nhào tới xé họ thành mảnh nhỏ. Nhưng mà rất nhanh cô nhận ra có điều không đúng, bởi vì cô không có khát vọng với họ, càng quái dị hơn là, trước mắt cô bắt đầu nhanh chóng xuất hiện lên rất nhiều hình ảnh:

Cô nhìn thấy những người này đi theo một người dẫn đường cực kỳ xinh đẹp, xuyên qua từng tầng đại sảnh và hành lang tuy âm u nhưng lại vô cùng hoa lệ.

Cuối cùng, bọn họ đi vào cánh cửa cuối, nghênh đón bọn họ là thiên sứ cũng là ma quỷ. Tính mạng của họ kết thúc trong tiếng kêu thảm thiết, vỡ vụn trong mùi máu tươi nồng đậm.

Cơn khát Catherine vất vả lắm với áp chế xuống được lại dâng lên, nhưng sau khi nhìn thấy ba người tối cao trong đại sảnh kia, nó bị dội tắt ngay lập tức.

Cô đã từng gặp hai người trong số đó, người đàn ông tóc đen ở giữa tên là Aro, còn có người đàn ông tóc bạc mắt đỏ lười biếng bên cạnh.

Một đóa hoa hồng như ngọn lửa mạnh liệt ngâm trong rượu đỏ. Không hề khác người trong trí nhớ cô.

Bọn họ... Là ma cà rồng? !

Hình ảnh trước mắt Catherine biến mất, tất cả lại khôi phục ban đầu, bên ngoài hàng rào sắt chỉ có một đám người với sắc mặt cực kỳ tái nhợt, trên cơ thể đầy vết máu loang lổ. Nếu như không phải ánh mắt của bọn họ nhìn trong trẻo, Catherine còn muốn coi họ thành Zombie.

"Mấy người... Đã chết?" Cô có chút khó khăn mở miệng, lại bị giọng nói của mình làm giật mình. Giọng nói của cô lúc nào lại trở nên không chân thật như vậy, êm tai dễ nghe nghe tiếng chuông gió, đáng tiếc lọt vào Catherine lại trở nên vô cùng quỷ dị.

"Cô có thể nhìn thấy chúng tôi?" Cô gái trẻ tóc vàng hơi kinh ngạc, “Ý tôi nói là, từ trước tới nay chưa từng có ai có thể nhìn thấy chúng tôi.”

"Từ nhỏ tôi đã như vậy." Catherine bực bội lắc lắc đầu, cảm giác thiêu đốt trong cổ họng càng thêm mãnh liệt.

"Tôi đang ở bên trong đâu?" Cô hỏi.

“Cô đang ở trong Volturi, thành lũy của Hoàng tộc ma cà rồng. Chúng tôi còn tưởng rằng cô sẽ chết.”

Catherine nặng nề cắn môi, cảm thấy cô ấy nói kỳ thật cũng không sai, cô đang bị cảm giác kia hành hạ sắp chết rồi : “Tôi đã ở chỗ này bao lâu?”

"Ba ngày." Cô gái kia trả lời, "Cô bây giờ nhìn không giác những ma cà rồng kia lắm, tuy nhiên họ không thể nhìn thấy chúng tôi.”

"Mấy người..." Catherine nuốt xuống một ngụm nọc độc định làm dịu cổ họng nhưng lại có tác dụng hoàn toàn ngược lại, bởi vậy không thể không chờ một lát sau mới nói tiếp, “Mấy người bị những ma cà rồng kia giết chết sao?”

"Đúng vậy. Chúng tôi tới nơi này du lịch, lại trở thành bữa ăn trong mâm của bọn chúng."

Đến Volterra du lịch, trách không được sẽ bị Volturi. . . chờ một chút, Volturi? !

Catherine lập tức nhớ lại vật chứng phát hiện tại hiện trường vụ án kia, chiếc chìa khóa đầy những vết nắm, phía trên viết chính là Volturi!

Thì ra ma cà rồng kia cũng là người của Volturi!

"Đáng chết !" Catherine bỗng nhiên đứng lên, đi vào một căn phòng khác trong nhà tù này, cô vốn không tốn chút sức nào, khi vừa quyết định đi về phía cửa đã đến.

Catherine ngây ngốc nhìn khoảng cách phía sau không tính là ngắn kia, bỗng nhiên sinh ra suy nghĩ có lẽ sau này cô có thể thử đổi nghề, trở thành vận động viên

Một tiếng "loảng xoảng" vang thật lớn, cánh cửa sắt đen đã triệt để mất đi tính cứng rắn của kim loại, trong tay Catherine biến thành mì sợi có tính mềm dẻo.

Cô cứng đờ giật giật khóe miệng, nói không chừng có thể thành vận động viên cử tạ ?

Những vong linh xì xào bàn tán, cuối cùng vẫn từ cô gái tóc vàng đầu đặt câu hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

Catherine kỳ lạ nhìn cô ấy một cái: "Đương nhiên là chạy nha! Chẳng lẽ còn ở đây chờ bọn họ đến làm tiệc chào đón tôi à?”

“Cô biết đường rời khỏi Volturi không?”

Vấn đề này rất nặng nha…

Catherine có chút lúng túng quay đầu nhìn bọn họ, sờ lên cánh mũi: “Mấy người, có thể giúp tôi chạy không?”

Cô gái tóc vàng còn chưa mở miệng nói chuyện, cầu thang đá xa xa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, xen lân ít tiếng cười vui vẻ. Da đầu Catherine đều tê rần, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lúc này, vong linh tóc vàng giữ tay cô lại, trong con ngươi lóe lên ánh sáng: "Đi theo chúng tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play