Bơ dưới tác dụng của nhiệt độ cao dần dần mất đi hình dạng hòa tan vào trong nồi, sau đó có chút bọt khí nổi lên cho thấy nó đã nóng lên. Bà Cobb đưa miếng bánh mì trong tay vào trong chảo, nhìn nó bị chiên vàng. Giống như vậy đem những nguyên liệu cuối cùng vào chảo, phòng khách truyền đến tiếng chuông cửa.
Bà Cobb hiếu kỳ nhìn thoáng qua bên ngoài, đem đồ ăn trong tay đặt lên bàn, lại tiện tay lau tay lên tạp dề sau đó đem nó cởi nó xuống theo thói quen vắt lên trên lưng ghế: "Đến ngay, chờ một chút."
Trên đường đi tới phòng khách, theo thường lệ phàn nàn bọn nhỏ không có đem đồ chơi cất kỹ, bà nhặt những khối gỗ trên sàn nhà đặt lên bàn, đi tới cạnh cửa mở ra
"Xin chào... Ôi trời ơi!" Lúc bà Cobb nhìn thấy người trước mặt, sắc mặt lập tức trắng bệch, vô cùng hoảng sợ mà nhìn cô.
Catherine cứng ngắc đứng ở trong mưa, toàn thân đều có nước đang chảy xuống, ngay cả bên trên lông mi cũng đều là những giọt nước nhỏ. Môi của cô đỏ tươi đến đáng sợ, màu da lại tái nhợt đến dọa người, giống như bức tượng đá điêu khắc, đẹp thì đẹp nhưng lại không có sức sống.
Cô như đang đeo kính sát tròng, con ngươi có màu đỏ nhạt. Trong tình trạng bị mưa ướt như vậy, cô ngay cả run rẩy cũng không có, như thể vốn dĩ không hề cảm thấy vậy.
Nhưng điều này đều không phải là nguyên nhân làm bà Cobb kinh hoảng như vậy, bà giật mình bởi vị Catherine đứng ở đây, trước cửa nhà bà. Mà hơn mười ngày trước, trên báo đài của Florence liên quan đến lần tập kích sở cảnh sát. Vị pháp y nổi danh nhất, hàng xóm của bà, người nhà của Leonardo Landen, Catherine Windsor đã chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT