Thị trấn Volterra cách Florence không quá xa, Catherine lái xe cũng chỉ dùng khoảng hai mươi phút. Năm cô mười bảy tuổi, Catherine đã từng được chú Landen mang tới Thị trấn Volterra tham gia ngày hội long trọng nhất ở thị trấn nhỏ này, lễ thánh Marcus.

Lễ kỷ niệm cho sự kiện 1500 năm trước, một cha xứ tên Marcus đã đem tất cả ma cà rồng trục xuất khỏi Thị trấn Volterra, cứu vớt cư dân của thị trấn nhỏ này, vị cha xứ Marcus kia thành anh hùng của nơi này.

Vì vậy Catherine đối với đường xá ở Volterra cũng không quá xa lạ.

Huống chi, Lễ thánh Marcus vào sáu năm trước đã để lại cho cô ấn tượng vô cùng sâu sắc .

Catherine không quá thích thị trấn Volterra này cho lắm, đương nhiên cũng không được tính là chán ghét. Chẳng qua cô chưa từng thấy qua thị trấn cổ nào có nhiều vong linh đến như vậy. Những tiếng kêu rên, tiếng khóc lóc thảm thiết từ những vong hồn đó làm Catherine cảm thấy sợ hãi, tối hôm đó lập tức cầu khẩn chú Landen mang cô về nhà.

Từ đó trở đi cô không còn tới thị trấn Volterra thêm một lần nào nữa. Tuy nhiên vụ án giết người liên hoàn lại xảy ra án mạng mới ở đây, vậy nên Catherine không thể không trở lại thị trấn nhỏ này.
 
Từ rất xa, băng quấn màu vàng quen thuộc của cảnh sát cực kỳ bắt mắt lập tức đập vào mắt cô. Catherine bước xuống bắt tay với vị cảnh sát tiếp đón cô, chuyển tay đưa cho cô văn kiện dữ liệu về tình huống ở hiện trường.

“Chết mấy người?”

“Hai người, là một cặp tình nhân.”

“Phát hiện khi nào vậy?”

“Khoảng 5h rưỡi sáng nay, lúc nhân viên vệ sinh tới thu dọn rác phát hiện ra. Lúc ấy bởi vì cửa lớn không khóa, nhân viên vệ sinh cảm thấy kỳ lạ đi vào thì nhìn thấy người bị hại đã chết.”

“Việc giữ nguyên hiện trường thì sao?”

“Bị phá hư, giữ lại không tốt lắm. Vì người đầu tiên nhìn thấy là nhân viên vệ sinh, cô ấy quá hoảng sợ nên không nhớ rõ đã đụng qua thứ gì.”
 
“Vậy sao…… Vậy, chú Landen có ở đây không ?”

“Có chứ, ông ấy đang đợi cô.”

Catherine khép tài liệu trong tay lại, thở dài, cầm tập tài liệu trong tay, dùng một góc tài liệu đẩy mái tóc quăn dài rơi xuống trước mặt vì cúi đầu, tập tài liệu nhẹ nhàng chạm lên trán, đi về phía hiện trường vụ án.

Cô cũng không cần cố gắng tìm kiếm chú Laden đang ở đâu, bởi vì dáng người và dung mạo của ông thật sự quá nổi bật, hoàn mỹ tựa như những ma cà rồng Gothic cổ xưa trong truyền thuyết. Tuy rằng so sánh này quá mức âm trầm nhưng lại hết sức hợp lý, từ lần tham gia Lễ thánh Marcus năm đó Catherine đã có cảm nhận như vậy.
 
Loại sinh vật ban đêm ưu nhã nhưng khát máu kia, nếu chỉ đứng bất động có thể đẹp hơn bất cứ tác phẩm điêu khắc hay bức tranh nào, vẻ đẹp của vĩnh hằng. Catherine đã từng xem qua những bức tranh về ma cà rồng, rung động quả thật không đủ để nói về chúng.
 
Xét về phương diện khí chất mà nói Landen có chút tương tự chúng, trừ bỏ đôi mắt ông không phải màu đỏ tươi, hơn nữa còn ăn đồ ăn con người và có giấc ngủ bình thường giống Catherine.

Landen đang ngồi xổm trên mặt đất xem xét thi thể, kiểm tra xem có vết thương trí mạng hay không. Mang bao tay bằng cao su tiêu độc ôm lấy từng ngón tay thon dài của ông, di chuyển dọc theo vết máu bên cạnh người thi thể hướng lên trên vị trí xương quai xanh thì dừng lại, định thăm dò về phía sau gáy.

Catherine nhịn không được nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Lần này vết thương trí mạng cũng ở vị trí động mạch cổ sao?”

Landen thu tay lại, đẩy gọng mắt kính mạ vàng đang hơi hơi trượt xuống lên, ôn hòa cười: “Cháu đã đến rồi Kaissy .”

Catherine gật gật đầu, ngay sau đó ngồi xổm người xuống cùng ông xem xét bộ dáng thi thể:
 
Người chết dưới lầu là một người đàn ông, không mặc áo, chỉ mặc một cái quần đùi. Trên thảm có vết máu, sau khi qua giám định vết tích, tốc độ máu chảy ra từ trong cơ thể không quá nhanh.
 
Từ vết thương trên thi thể có thể thấy nạn nhân không hề có phòng vệ, kẻ gây án có thể nhân lúc người bị hại không ngờ được xuống tay tước đi mạng sống họ, hoặc kẻ gây án là người quen với nạn nhân.

Catherine mang bao tay cao su lên, cùng với chú Landen chậm rãi lật thi thể lại. Trên vai thi thể có một dấu răng rõ ràng, làm lòng Catherine hỗn loạn. Tuy vết cắn của răng phù hợp với con người, nhưng lực đạo quá lớn để lại một dấu cắn cực kỳ sâu.

Điều không giống duy nhất, là phía dưới vết cắn lần này còn có hai dấu vết thẳng tắp như phủi thứ gì đi, thêm một ít vật chất màu đen còn lưu lại, hình như cùng loại với dấu răng nanh sắc bén trên da.
 
Ở trên người những người bị hại trước đó không hề có.
 
Catherine dùng tăm bông chà lên miệng viết thương thu thập chất lỏng màu đen kia bỏ vào túi, cất vào một bên bên trong hộp. Lúc này, trong hộp chứa đồ có một thứ lấy được sự chú ý của cô.

Đó là một vật trông giống chìa khóa, đã bị nắm đến thay đổi hình dạng, hơn nữa nó đã hỏng rồi. Catherine ngẩn người, duỗi tay lấy chiếc khóa đầy vết máu kia, mặt trên của nó có một chuỗi chữ, hình như là……

Volturi……

Landen nhẹ nhàng kéo tay cô qua, đem chìa khóa thả lại chỗ cũ, quay đầu liếc nhìn trên lầu, nhìn Catherine mỉm cười: “Muốn đi trên lầu quan sát không? Còn có thứ càng khó tin hơn.”

Catherine chớp chớp mắt: “Được.”

Thời điểm đi ngang qua chỗ rẽ của căn nhà, Catherine nghe được một tiếng khóc đầy áp lực. Cô quay đầu, ánh sáng mặt trời chiếu sang, đem bóng của cô kéo dài, bao trùm trên mặt đất lẫn trên vách tường. Mà người đang thút thít trốn ở trong bóng tối, là một người đàn ông, là một vong hồn.
 
Anh ta thấy được Catherine, Catherine cũng nhìn anh. Anh ta thấy Catherine không nhúc nhích cũng không tỏ ra ngạc nhiên, dường như sửng sốt một chút, tiến đến run rẩy mở miệng: “Cô có thể nhìn thấy tôi?”

“Đúng vậy.” Cô gật đầu, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh, chú Landen đã sớm tiến vào trong phòng hiện trường vụ án.

Vì thế, cô tới gần nói, “Tôi là Catherine, là pháp y ở cục cảnh sát, anh có thể nói cho tôi biết anh chết như thế nào không?”

Anh ta ngơ ngác nhìn Catherine, hơn nửa ngày sau, chậm rãi nói: “Tôi không biết bọn chúng là ai, nhưng mà điều duy nhất tôi có thể khẳng định, bọn họ nhất định không phải con người.”
 
Catherine tiếp tục nói chuyện cùng vong linh, đằng sau những tán lá của cây nguyệt quế ngoài cửa sổ, hiện lên một đôi mắt màu đỏ tươi đầy oán độc.

**
 
Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra thi thể, cũng giống những lần trước, nguyên nhân tử vong là do mất máu quá nhiều. Nhưng lần này trên miệng vết thương lại phát hiện dấu vết màu đen, những lần trước không hề để lại manh mối này.

Catherine dùng thời gian cả một buổi chiều với hơn phân nửa buổi tối để phân tích dấu vết kỳ quái này, đáng tiếc không có kết quả gì. Điều duy nhất có thể khẳng định rằng nó là một loại độc tố vô cùng mạnh.
 
Lúc kim đồng hồ điểm tới hai giờ sáng, ống tiêm nhỏ trong tay Catherine nhỏ xuống giọt chất lỏng cuối cùng, cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới làm cô không thể tập trung tinh thần
 
Thời điểm kim đồng hồ chỉ hai giờ, căn bản không thể tập trung tinh thần được nữa. Tùy tay cởi xuống khẩu trang màu lam nhạt và bao tay cao su ném qua một bên, Catherine cởi trang phục phòng hộ ra, sờ tiền lẻ trong túi, đi ra bên ngoài cục cảnh sát định ghé vào cửa hàng mua chút cà phê bột hòa tan .

Nhớ tới văn phòng đã hết nước nóng, chỉ có một đống vật chất kỳ lạ vốn dĩ chưa từng thấy qua kia đang chờ cô, Catherine có chút cam chịu xé mở túi bột cà phê bằng giấy bạc, ngửa đầug đổ và trong miệno.

Sau đó, cả người cô đều cứng ngắc lại.

Hương vị caffee không thêm nước không thêm đường, bỏ qua hương thơm thuần khiết ban đầu bên ngoài chính là đắng chát vô tận, nhưng đây không phải nguyên nhân làm Catherine bất động tại chỗ.
 
Điều cô kinh ngạc chính là ở trên tầng cao ba của cục cảnh sát, tầng cao nhất lại có một người đang đứng. Ánh đèn đường trên cao chiếu xuống quấy nhiễu tầm mắt Catherine, làm cô không thể phân biệt được người kia rốt cuộc là nam hay nữ. Người kia dường như đã nhận ra Catherine đang nhìn chăm chú, hơi di động cơ thể một chút, nhưng lại không có ý định rời đi.

Ngay sau đó, người thứ hai thứ ba ăn mặc quần áo màu đen giống với người đi cũng xuất hiện, thoạt nhìn hoạt động theo quần thể. Nhưng mà…… Gặp quỷ rồi! Bọn họ làm sao thông qua hệ thống an ninh nhân viên của cục cảnh sát để đi lên đó?!
 
Bột caffee mịn đắng theo hô hấp vào khí quản, Catherine khẽ che miệng lại không thể làm gì được, vị đắng nồng đậm làm cô liên tục ho khan đến như sắp nôn ra.
 
Càng làm cho cô nôn nóng bất an, chính là cửa sổ lầu hai của cục cảnh sát bỗng nhiên nổ tung văng tung tóe. Mảnh thủy tinh vô cùng sắc bén dưới tác dụng của trọng lực biến thành sát thủ đáng sợ, dù Catherine cực lực tránh né vẫn không thể tránh khỏi việc bị mảnh thủy tinh văng trúng tạo thành không ít vết thương. Từ thái dương cho đến cổ, mảnh thủy tinh nhỏ nhiễm phải chất lỏng đỏ tươi, góc cạnh bén nhọn lấy mức độ lớn nhất dày vò đau đớn.
 
Đó là…… Vị trí phòng xét nghiệm!
 
Cô lảo đảo xông vào cục cảnh sát, máu tươi theo khe hở từ miệng vết thương ở ngón tay chậm chạp chảy xuống, chuông cảnh báo bên trong cục cảnh sát đã kêu điếc tai nhức óc. Cảnh sát tay cầm súng dồn dập tản ra khắp nơi vì vị trí xảy ra tiếng nổ. Catherine bắt lấy một người bên tổ chuyên án đi ngang qua, giọng nói vội vàng: “Xin lỗi, tầng cao nhất…… Tầng cao nhất có người, hơn nữa không chỉ có một người, đó không phải người của cục cảnh sát chúng ta! Phòng xét nghiệm...”

Không chờ cô nói xong, Landen yên lặng không tiếng động vòng ra phía sau, tay nhẹ nhàng khoác lên bờ vai Catherine, định trấn an cảm xúc cô, giọng nói ôn hòa lại không cho phép phản kháng: “Cảm ơn cháu đã chúng ta biết, Kaissy. Nhưng mà hiện tại, cháu cần phải được chữa trị, quý cô Anna sẽ giúp em băng bó thật tốt.”
 
Catherine bất chấp đau nhức trên thân thể, nắm lấy quần áo Landen, sốt ruột nói: “Phòng xét nghiệm nổ lớn! Phòng xét nghiệm!”

Landen ý bảo Anna đem Catherine đi băng bó, sau đó đi theo cảnh sát khác đi về phía lầu hai.

Bị mang vào một khác căn phòng, nằm ở trên giường giải phẫu đơn giản, Catherine bị ánh đèn mãnh liệt trên đỉnh đầu chiếu vào không mở mắt ra được. Anna lấy ra thuốc tê tiêm vào cho cô, chuẩn bị bắt đầu rửa sạch miệng vết thương do mảnh thủy tinh tạo ra, sau đó khâu vết thương lại .

Mảnh thủy tinh không quá nhiều, chỉ là vị trí tương đối lớn, miệng vết thương quá dày đặc, việc khâu vết thương rất thuận lợi, chủ yếu phải khâu vết thương ở phần đầu, tận năm mũi. Tác dụng của thuốc tê còn chưa tan đi, đầu Catherine vẫn rất nặng, suy nghĩ cũng vô cùng hỗn độn. Đèn mổ ở đỉnh đầu giống như biến thành một khối sáng mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ.

Cô không thể không liều mạng suy nghĩ chuyện khác để bảo trì sự thanh tỉnh của mình. Vì sao lại là phòng xét nghiệm? Sao lại muốn tấn công phòng xét nghiệm? Chẳng lẽ quái vật trong miệng vong linh nói vào buổi sáng kia tìm tới trả thù sao?

Không đúng, phòng xét nghiệm có cái gì đáng giá để chúng tấn công ?
 
Phòng xét nghiệm, phòng xét nghiệm, phòng xét nghiệm……

Là vật chất có tính kịch độc kia chăng?!

Không đợi Catherine nghĩ xong, một thanh âm phá hủy cực lớn truyền đến từ cửa chính. Anna hoảng hốt quay đầu lại, dường như là ngay lập tức, một bàn tay lạnh lẽo cứng như đá hoa cương đột ngột bóp lấy cổ cô ấy. Kẻ đó có một đôi mắt màu đỏ ma quỷ, sợi tóc hỗn độn màu vàng nâu dính đầy máu dính lên trên mặt anh ta, trên khuôn mặt tái nhợt quá mức có vài vết thương, những vẫn như cũ không hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp đó.
 
Khuôn mặt anh ta hoàn mỹ tựa như được tự tay Michelangelo khắc ra, cổ lệ khí chết chóc kia giúp anh ta tăng thêm vài phần sức hấp dẫn. Anna nhìn anh ta, không phân biệt được cảm xúc mình giờ phút này là ngạc nhiên hay sợ hãi, hoặc có cả hai thứ đó.
 
Anh ta không cho cô quá nhiều thời gian giãy giụa, cánh môi xinh đẹp nhẹ nhàng mở ra, răng nanh chuẩn xác đông vào phần động mạch cổ của Anna.
 
Catherine bởi vì thuốc mê còn nên vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nhưng bản năng cầu sinh thúc đẩy cô bò dậy, vừa lúc nhìn đến Anna như con búp bê bị rút cạn không còn một chút sinh khí, hoàn toàn bất động trong tay con quái vật kia, rồi ngã xuống mặt đất. Từng tia từng giọt máu dần nhuộm qua cổ áo trắng của cô, uốn lượn trên mặt đất, đôi mắt cô ấy thậm chí còn chưa kịp nhắm lại.

“A…… A! A a a ——!”
 
Mùi máu tươi nồng đậm cùng tiếng kêu như dã thú phát ra từ trong cổ họng đối phương, làm Catherine thét chói tai muốn chạy trốn, rồi lại vì hoảng loạn kết hợp với thuốc tê mà tay chân không phối hợp, lập tức từ trên giường té lăn trên đất, miệng vết thương vừa được khâu đột ngột đau, giống như sắp vỡ ra, trước mắt một mảnh đen nhánh, trời đất quay cuồng. 
 
Cô không dám dừng lại, cánh tay run rẩy bò về phía cửa, muốn cố gắng đến phút cuối cùng.
 
Nhưng không đợi cô chạm tới mảnh vỡ cửa trước mặt, kẻ đó cũng đã im lặng đi tới phía sau cô, một tay xách cô lên.
 
Không thể hít thở được, Catherine duỗi tay loạn xạ kéo cổ áo, muốn liều chết tranh đoạt lại một chút không khí bé nhỏ không đáng kể kia. Giãy dụa không có điểm tựa rất nhanh làm miệng vết thương của Catherine vỡ ra lần nữa, máu thịt mơ hồ, mà đồng thời toàn thân kẻ phía sau cô bỗng cứng đờ.
 
Catherine bị ném trên mặt đất một cách thô bạo, thống khổ kêu lên, cánh tay đau đớn kịch liệt tạm thời lấn luôn hiệu quả của thuốc tê, cùng với thiếu Oxy làm cô choáng đầu hoa mắt. Cô cúi đầu, nước mắt sinh lý chảy xuống.

Cánh tay trái của cô bị một khối kim loại bén nhọn đâm bị thương, máu chảy ồ ạt, cơ bắp bên trong cánh tay như bị ngọn lửa thiêu đốt bỏng cháy cực kỳ thống khổ. Cô nằm liệt trên mặt đất, tuyệt vọng mà khóc lên, cảm nhận được mùi máu tươi đập vào mặt, có một vật gì có bén nhọn dán lên cổ mình.

Phải chết sao?

Phải chết sao.

Catherine tuyệt vọng, trước mắt bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ cha mẹ tươi cười, thời gian còn nhỏ khi còn nhỏ ở lâu đài Windsor tuy rằng không nhiều, còn có những người giúp cô mở rộng tầm mắt, kẻ cho cô nghe về các chuyện xưa, khi cảm xúc đi xuống được các vong linh tổ tiên Windsor an ủi.
 
Còn có người thây khiêm người giám hộ của cô, chú Landen.

Tạm biệt, tất cả.

Cô nhắm mắt lại, chờ đợi khoảng khắc cuối cùng ấy đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play