Đến bây giờ Catherine vẫn còn nhớ rõ cái ngày mà cô rời khỏi Lâu đài cổ Windsor nơi cô lớn lên, đi tới một trấn nhỏ tên Volterra gần biên giới Florence, Italy.
Bầu trời London âm trầm tựa như sắp sập xuống, lời thăm hỏi dối trá từ gia đình Amber như kẹt vào những cơn gió càng trở nên mờ mịt, Catherine chỉ nghe từ tai này rồi sang tai kia.
Cô luôn muốn thoát khỏi Lâu đài Windsor, thế nên vào lễ tang của cha, một người bạn tốt cha đường xa lặn lội đến, chú Landen Leonardo hỏi Catherine muốn đi theo chú ấy đến Italy hay không, Catherine không một chút do dự lập tức đồng ý.
Cũng không thể trách cô không hề có chút vươn vấn hoài niệm với cố hương của mình, chỉ vì những ký ức nơi này mang lại cho cô quả thật không quá tốt đẹp.
Hành lý Catherine không nhiều, thứ có thể làm cô từ bỏ không đến Italy cũng càng ít. Vậy nên ba ngày sau lễ tang cha, cô chỉ cần vỏn vẹn một buổi sáng đã có thể thu xếp xong tất cả hành lý.
Tất cả cộng lại, đều nhét vừa vào trong một chiếc túi thủ công, chiếc túi mẹ tự tay làm cho cô, mười một năm qua cô vẫn luôn sử dụng rất cẩn thận.
Cô cứ như vậy rời khỏi Lâu đài cổ Windsor, rời khỏi nước Anh, hành trang chỉ có một chiếc túi và một bộ trang phục màu đen kịt.
Đơn giản đến không thể tưởng tượng, quyết liệt đến vô tình.
Dù không phải cô không có chút ràng buộc nào với Lâu đài Windsor, chỉ là sự liên hệ này cũng chỉ ở giới hạn với cha mẹ cô mà thôi. Cô không hề có chút hứng thú nào với cái thân phận người bảo vệ Lâu đài Windsor, chỉ vì thân phận đó, cả mẹ và cha đều phải sống một cuộc trong một chiếc lồng giam, từ khi thừa kế thân phận đến khi kết thúc sinh mạng, quỹ đạo cả một đời người chẳng cần đi quá xa cũng có thể thấy một cách rõ ràng.
Cho nên sau lễ tang cha, đối với việc gia đình Amber cật lực chứng minh với Đức Cha của giáo đường Westminster chuyện Amber phù hợp thừa kế thân phận người bảo vệ Windsor hơn, lần đầu tiên Catherine không phản kháng mà lại thấy cảm ơn từ trong đáy lòng.
Tuy nhiên bố Amber đã nói: "Quả thật từ nhỏ Catherine đã tiếp nhận giáo dục liên quan tới người bảo vệ Windsor, nhưng thần kinh của cô ta có vấn đề. Không nói đến việc cô ta thường xuyên nói chuyện một mình, chỉ riêng việc cô ta nói có thể trò chuyện với Evelyn đã chết từ lâu thật kiến người khác cảm thấy quá hoang đường."
"Windsor là tất cả sự kiêu của của các thành viên gia tộc Windsor, sao lại có thể để một cô gái suốt ngày cho rằng bản thân nói chuyện với người chết tới tiếp quản trọng trách này được chứ? Không chừng ngày nào đó cô ta sẽ ở chỗ này tổ chức một cái gọi là tiệc gọi hồn thì sao! Đây quả thực là sự nhục nhã của Windsor !"
Catherine hoàn toàn không đồng ý, nhưng chỉ thuận theo ngồi một bên không nói gì, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, tựa như vốn không nghe được Charles đang mắng chửi mình, đã từ rất lâu khi cha vẫn còn sống cô đã biết, thì ra chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy và giao lưu với nhưng vong hồn cô độc đó.
Windsor là một tòa lâu đài cổ xưa, bên trong có rất nhiều vong hồn. Đại đa số bọn họ là những người bảo vệ từ các triều đại trước, đều là người của gia tộc Windsor, cũng có một ít là thành viên hoàng gia bệnh chết tại đây. Mẫu thuẫn giữa thân phận người bảo vệ và khát vọng hiểu biết về thế giới bên ngoài của Catherine cũng bắt nguồn từ đây.
Cô đã từ bọn họ đã biết quá nhiều về thế giới bên ngoài, hơn nữa còn cực kỳ yêu thích nó. Dù là người Viking dũng mãnh quả cảm tại bờ biển Paolo, Địa Trung Hải, những văn hóa phục hưng thời kỳ Florence, hay là Ai Cập cổ nơi khởi đầu của nền văn minh nhân loại, đều làm cô cực kỳ vui vẻ.
Đáng tiếc điều này trong mắt người khác, toàn bộ đều xếp vào chứng bệnh vọng tưởng.
Catherine như có thể đoán được, nếu bản thân không phối hợp giao ra quyền thừa kế, vậy thì tuổi già của cô rất có thể sẽ trải qua trong bệnh viện tâm thần. Cô không hề nghi ngờ việc vợ chồng Charles có thể làm ra chuyện như vậy, bởi vì đáp án nhất định là có.
Sau khi gia đình Amber bị phá sản, hư vinh của bọn họ cũng biến mất không theo đó. Thân phận người bảo vệ Windsor đủ để chống đỡ sự kiêu ngạo yếu ớt đến đáng thương đó, dù cho việc này đồng nghĩa với tự do và dòng họ cũ của họ sẽ biến mất vĩnh viễn.
Đây là một giao dịch vui vẻ và hòa bình. Catherine dùng quyền thừa kế đổi lấy thứ cô muốn, cuộc sống tràn ngập những điều không biết trước và mê mang nhưng lại có vô số khả năng. Gia đình Amber có được thanh danh làm người khác tôn kính, nguồn sinh hoạt ổn định cùng với việc được bao phủ bởi hào quang của hoàng thất Anh quốc.
Cả hai cùng có lợi.
Catherine ngồi ghế sau ô tô của chú Landen, quay đầu lại nhìn gia đình Amber. Trang phục hoa lệ phức tạp của hoàng gia như một tầng lại một tầng gông xiềng đem họ vây lại bên trong, Lâu đài Windsor cổ xưa trang nghiêm giống như một cái nhà giam kiên cố tinh xảo không thể phá vỡ.
Có một đội thị vệ tuần tra chỉnh tề từ lâu đài Windsor tiến về phía trước, đây là ấn tượng cuối cùng của Catherine về Windsor, thật vô cùng may mắn khi cô chạy thoát khỏi nơi đó.
Tính cách Catherine vốn không trầm tĩnh ổn trọng như cha mẹ, Windsor thật sự không thích hợp với cô, rời khỏi đó là lựa chọn đúng đắn nhất.
Ít nhất, trước khi sinh mạng của cô kết thúc, cô vẫn luôn nghĩ như vậy.
**
A.D 2017, Florence - Italy.
Mùa thu ảnh hưởng tới bán đảo Apennine* không mãnh liệt như khi nó ở khu vực ôn đới. Catherine sau khi kết thúc buổi chạy bộ sáng, trên đường về nhà đã thấy rất nhiều cửa hàng đang nhộn nhịp đem poster Lễ Trung thu xé xuống, thay bằng Lễ Halloween sắp sửa đến vào tháng sau nhưng đã báo trước sẽ giảm giá, thì ra mùa thu đã tới lâu như vậy.
Bán đảo Apennine* : một rặng núi bao gồm một số dãy núi nhỏ hơn chạy song song với chiều dài khoảng 1.200 km (750 mi) dọc suốt bán đảo Ý.
Đây là năm thứ bảy cô đến Italy, từ lúc 16 tuổi rời khỏi Windsor đến bây giờ đã trở thành 23 tuổi. Đi cùng với số tuổi, còn có thân phận và cuộc sống của cô .
Cô hoàn mỹ thoát ra khỏi thân phận người bảo vệ Windsor, dưới sự dẫn đường và bồi dưỡng của chú Landen Leonardo, trở thành một pháp y thực tập ở cục cảnh sát Florence. Landen là một pháp y lâu năm ở đây, nghe nói ông ấy đã làm việc ở cục gần được ba mươi năm.
Mỗi lần Catherine nghe được lời này đều sẽ cảm thấy rất khó tin, bởi vì Landen thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, nhìn từ dáng vẻ bên ngoài tuyệt đối không quá 25 tuổi.
Huống chi gương mặt kia lại vô cùng có mị lực, đặc biệt nhất là khi đôi mắt màu vàng nâu kia có chút nheo lại nhìn người khác, loại ôn hòa trí mạng đó như từ trong mắt chú thấm đến trong lòng đối phương, tựa như một ly rượu đỏ chứa đầy ma lực trút xuống, làm cho người khác không thể kháng cự lại sức hấp dẫn từ nó.
Chú chưa từng nói về quá khứ của mình với Catherine, trừ đoạn thời gian quen biết với cha Catherine, còn lại chưa từng thấy thân thích của chú đến, giống như chú ấy đã luôn lẻ loi một mình nhiều năm như vậy.
Có lẽ bởi vì sinh hoạt độc thân nên có thể tự do chi phối thời gian nhiều hơn, trình độ học thức của Landen quả thực làm người khác theo không kịp. Từ bài Bridge* Phương Tây đến rượu vang đỏ chocolate, từ những chi tiết khi quân đội chữ thập chinh phạt miền đông trong chiến tranh thế chiến thứ hai, từ đàn dương cầm đến đàn Mandolin**, từ cách phân biệt phương hướng qua các ngôi sao trên trời khi đi biển, ông ấy đều có thể ung dung kể chuyện nhưng không hề làm người khác cảm thấy buồn tẻ hay nhàm chán.
Hiện giờ, Catherine đang thực tập dưới danh nghĩa cấp dưới của Landen, sau khi tiếp nhận vài vụ án. Cô thỉnh thoảng vẫn gặp được một vài vong linh lắc lư ngoài đường, giống như khi còn nhỏ. Đáng tiếc, cô chưa từng gặp lại mẹ.
Sau khi mở cửa, Catherine duỗi tay cởi nút dây giày, lúc cúi đầu lại nhìn đến trên tủ giày bằng gỗ hồ đào dán một tờ ghi chú:
"Vụ án liên hoàn có tiến triển lớn, mau tới."
Catherine xem xong, lập tức xoay người cầm theo theo chìa khóa hướng ra ngoài chạy, trong lòng âm thầm kích động, vụ án giết người liên hoàn nửa tháng nay rốt cuộc cũng có tiến triển.
Mandolin** (tiếng Ý: mandolino) hay còn gọi là mandoline hoặc măng cầm là loại nhạc cụ đàn có tám dây. Đàn phát ra âm thanh bằng cách gảy dây đàn,cho âm thanh có âm sắc hơi giống như đàn tranh.Đây là loại đàn cổ. Loại phổ biến nhất của mandolin, được thiết kế đầu tiên tại Naples và có tám dây. Đàn làm bằng gỗ và có một cần đàn với các phím đàn.