Tòa nhà màu xám trắng bị bỏ hoang ở ngoại ô đã từng là căn cứ cố thủ của chúng tôi, bây giờ vẫn giữu bộ dáng u âm đầy chết chóc kia, ngoài trừ chân từng tràn ra một vòng rêu màu xanh nhạt mới. Tôi dừng lại ở chỗ này chần chờ một chút, không xác định đến cùng nên chọn chạy trốn vào trong rừng rậm hay nên lăn lộn vào trong thành phố.
Tôi không có lòng tin với sự nhẫn nại, nhưng không thể không thừa nhận thành phố này an toàn hơn. Bởi vì hình như Volturi không quá nguyện ý tiếp xúc với nhân loại, giống Alec đã từng nói, "Bên ngoài đều là con người, cô không thể đi ra ngoài, sẽ bị phát hiện".
Bọn họ không thể bại lộ trước mặt nhân loại, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Thế nhưng tôi chưa từng thử một mình đơn độc vào trong thành phố, mùi hương con người ở nơi đó quá mức nồng đậm mê người, tôi thậm chí có thể nghe được mùi hương yếu ớt đó từ xa, chứ đừng nói là đi vào, tới gần những con người kia.
Những người làn da mềm mại ấm áp đầy co dãn, đụng chạm vào đáng yêu như viên kẹo ngọt, còn tản ra mùi máu tươi...
Tôi thống khổ lắc đầu, chỉ một tưởng tượng nhỏ như vậy đã khiến tôi rất khó chịu, tôi căn bản không có cách nào khống chế bản năng để làm mình nhìn thờ ơ, điều này quá khó, tôi không làm được.
Nhưng rừng rậm sẽ không cung cấp đầy đủ đồ ăn cho tôi, càng sẽ không cung cấp bất kỳ che chở cho tôi vào thời điểm Volturi đến, nếu như tôi ở lại nơi này chỉ biến thành mục tiêu dễ bắt cho bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT