Lúc Catherine mở mắt ra, cảm giác rõ ràng xung quanh có cái gì đó không đúng. Cô cố gắng nháy mắt mấy cái, ánh mắt từ trên chỉnh nhà có kết cấu tròn của căn phòng trượt xuống trên rèm cửa sổ đang bay bay do gió.

Cô nhìn thấy màn cửa có màu trắng gạo mà cô yêu thích nhất, hoa văn hình giây leo màu cà phê được thuê thủ công từ đáy lên, lẳng lặng trải rộng lên toàn bộ màn cửa trắng, gió thổi qua nhìn đẹp như dây leo đang khiêu vũ.

Cô ngồi xuống, mái tóc quăn màu nâu trượt xuống từ áo khoác rách tươm dơ bẩn, sau đó Catherine quan sát căn phòng được phối từ hai màu vàng nâu cô yêu thích, không chỉ có màn cửa, mà là tất cả vật dụng trong phòng.

Thậm chí bao gồm máy nghe nhạc đĩa than(*) vô cùng phù hợp với sở thích kỳ lạ của cô, cô chỉ cần hơi tập trung lực chú ý, có thể thấy hai mươi đĩa nhạc than được xếp vô cùng nghệ thuật xếp cạnh máy nghe nhạc. Từ cổ điển đến những bài hát được phát hành mới nhất, cực kỳ trùng hợp với thưởng thức âm nhạc không có chuyên môn gì của cô.

Trong không khí có chút hương vị đắng chát nhưng lại rất tinh khiết, mùi Catherine thích nhất, trên đầu giường có một bình hạt cà phê, đã trải qua xử lý đặc thù, không phải để uống, mà chỉ đơn thuần dùng để xông hương.


Catherine bắt đầu rùng mình cảnh giác, hiển nhiên người bố trí gian phòng này rất hiểu biết sở thích kỳ quái của cô, ngay cả căn phòng của cô trước kia cũng không đi theo sở thích cô đến như bây giờ. Niềm yêu thích của cô giành cho cà phê vô cùng to lớn, vốn không chỉ vì công việc cần mà chỉ đơn thuần yêu thích nó mà thôi.

Nơi này là đâu? Vì sao lại có những vật này?

Catherine liều mạng nhớ lại ký ức ngày hôm qua, cuối cùng hoảng sợ phát hiện, cô lại bị mang về Volturi. Cô vô ý thức sờ lên cổ giấu sau mái tóc dài, đầu ngón tay chạm đến một dấu răng rõ ràng, không hề nghi ngờ, là ngày hôm qua người kia không hiểu tại sao thiếu chút nữa phát điên tạo ra.

Cô còn cho là cô lại phải chết một lần nữa chứ.

Thì ra lúc ma cà rồng sắp bị bản năng bức điên, ngay cả máu đồng loại cũng sẽ không bỏ qua sao? Vậy tại sao lúc đầu cô tự cắn bản thân lại không có chút cảm giác nào? Catherine nghĩ như vậy, càng thấy không rét mà run, ngay cả cảm giác yết hầu đang dần dần bắt đầu thiêu đốt cũng không chú ý tới.

Cô đi đến bên cửa sổ, từ khe hở màn cửa nhìn ra ngoài. Quan sát vật đối diện cô hẳn đang ở tầng ba, phía dưới là một mảnh đất trống, ngẫu nhiên có một hai bóng đen nhẹ nhàng linh hoạt nhanh chóng xuất hiện. Bọn họ nhìn thấy Catherine đều sẽ quay đầu lại, giống như rất tò mò nhìn về phía tầng lâu chỗ cô.

Cô vô ý thức muốn lui lại né tránh tầm mắt của bọn họ, lại quên đi chuyện cô nhất định phải vô cùng cẩn thận khống chế khí lực. Vì thế, khi Catherine cho là cô chỉ di chuyển vẻn vẹn hai bước nhỏ bé, cô lại dán lên một vách tường khác trong gian phòng.

Tay của cô căn bản không dùng chút lực nào, những đinh ốc cố định kim loại của tấm màn cũng nhanh chóng bị Catherine giật xuống, phát ra tiếng thê thảm lên án sự hung bạo của cô. Ngay sau đó, cán kim loại đập lung tung trúng bàn, những cuốn sách cùng vật dụng văn phòng xô đẩy rơi vào máy nghe nhạc đắt đỏ.

Âm thanh chiếc máy rơi xuống đất rất to, máy nghe nhạc có chiếc loa hình hoa loa kèn bằng kim loại và bệ đỡ nghiêng xuống, kéo theo tất cả đĩa than.

Catherine nhìn căn phòng vừa rồi còn sạch sẽ xinh đẹp nháy mắt trở nên rối loạn, đại não lúc này đã ngưng hoạt động. Xong rồi! Lại phải bồi thường tiền!

Vừa nghĩ tới số lượng số có khả năng, Catherine đã cảm thấy một trận mê mang, vô ý thức sờ lên lồng ngực bản thân. Đúng rồi, cô sớm không còn nhịp tim. Cô ảo não nắm lấy tóc mình, bắt đầu từ thư viện Florence cho đến nơi này, cô quả thật chính là vua phá hoại không hơn không kém.

Cô cảm thấy danh sách ghi nợ của cô rất nhanh sẽ kéo dài đến vô hạn, Catherine đột nhiên cảm thấy lý do này đủ để cô đi tìm chết.

Vì sao không cho cô chết đi cho rồi? !

"Cốc cốc cốc."

Tiếng đập cửa lễ phép kín đáo vang lên, Catherine giống như con mèo bị điện giật, giật bắn người lên, một lần nữa thay đổi vị trí, gắt gao nhìn chằm chằm cửa, toàn thân căng cứng. Sau đó cô nghe được tiếng mình rên rỉ đau đớn do bản thân đụng vào bàn gỗ.

Catherine cảm thấy cơ bắp trên toàn bộ khuôn mặt đều bị bóp méo, nội tâm sụp đổ kêu than nhỏ, chờ cửa mở ra cô nhất định sẽ bị Volturi xem là vua phá hoại mang đi thanh lý mất. Tuy nhiên cũng có khả năng, cô sẽ bị xếp vào sổ đen, sau đó mang cô ngay lập tức quăng ra ngoài. Catherine nhất định sẽ vui mừng hớn hở kiên quyết thi hành mệnh lệnh, hy vọng là vậy?

Chậm chạp không nghe được hồi âm, thật ra là do Catherine chưa biết nên trả lời thế nào. Cánh cửa bị phá tan một cách thô bạo.

Catherine thấy rõ mặt người đứng bên ngoài, chỉ một nháy mắt, dấu răng trên cổ dường như cảm ứng được bắt đầu phản xạ có điều kiện nóng lên, theo đó là cơn khát khô làm yết hầu cũng bắt đầu trở nên khó chịu, loại ác mộng như nuốt than đỏ kia lại tới.

Khát vọng máu tươi.

Cô vô thức muốn kéo giãn khoảng cách với Caius, khung cảnh tối hôm qua hắn đột nhiên nổi điên còn rõ mồn một trước mắt, Catherine không muốn bị một lần nữa. Nhưng hậu quả của việc cô cố gắng lui lại chính là...
"Đùng--!"

Bàn gỗ bị lực mạnh từ bên ngoài đập vỡ, tất cả sách và đĩa nhạc trân quý rơi đầy đất.

Trong nháy mắt, căn phòng này giống như bị phần tử khủng bố tập kích qua, nếu Catherine bi phẫn đụng đầu vào trên giấy dán tường tinh xảo kia để lấy cái chết tạ tội, dấu vết trên tường phối hợp với căn phòng bừa bộn, hiện trường phạm tội hoàn mỹ.

Heidy đứng sau lưng Caius, vẻ kinh ngạc được che giấu hoàn toàn. Caius cũng không nhìn cô ấy: "Lát nữa cho người tới thu thập sạch sẽ, ném toàn bộ rác rưởi đi."

Catherine cảm thấy mình chính là cục rác lớn nhất.

Quá trình cô chạy trốn cũng chỉ năm sáu tiếng, ngay cả đi đường cũng không thể làm tốt. Cô đại khái chính đào phạm kém nhất ở Volturi.
"Vâng." Heidy nói, thuận theo đó tránh ra một đường đứng ở một bên.
Sau đó đóng cửa lại.
Catherine lại lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

Nhưng rất nhanh cô phát hiện, sự sợ hãi của cô đối với người trước mặt này thậm chí vượt qua khao khát của cô đối với huyết dịch, thật không biết chuyện này là tốt hay xấu.

Caius như bay đến bên cạnh cô, duỗi ngón tay thon dài tái nhợt câu sợi tóc rủ xuống ở đầu vai Catherine lên, nhẹ nhàng ngửi một chút, phát ra một tiếng thở dài duyên dáng. Sau đó, bàn tay cầm tóc đột nhiên nắm chặt, hắn giống như đang cực lực nhẫn nại. Catherine chăm chú nhìn động tác của hắn, hận không thể lấy một cái kéo đem sợi tóc kia cắt đi, cô thật sự rất sợ người này đột nhiên lại nổi điên.
Cô không biết nên làm gì bây giờ, khắp nơi ở đây đều là ma cà rồng, đều là những kẻ có lai lịch lâu hơn cô rất nhiều, ma cà rồng có kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn so với cô, không cần nhắc tới số lượng làm người ta sợ hãi.

Hai người cứ giằng co như vậy, không biết qua bao lâu, lâu đến mức Catherine cảm thấy run rẩy truyền đến từ sợi tóc bị hắn nắm qua cơ thể như muốn nuốt chửng cô, Caius rốt cuộc cũng buông lỏng sợi tóc kia.

Sau đó, hắn nhìn dáng vẻ của Catherine, khóe miệng hiện lên một nụ cười, mang theo một tia cứng ngắc không dễ dàng nhận ra, như đang cố gắng kiềm chế tâm tình: "Em nhìn tốt hơn so với hôm qua rất nhiều Kaissy, cảm giác thế nào? Có khát không?"

Giọng nói của hắn khác với ngữ điệu lần đầu gặp mặt hôm qua, rất bé nhưng lại không thể làm người ta xem nhẹ. Đó là một loại cảm xúc kịch liệt đang được phân tán và khắc chế, không có cách nào khống chế âm điệu mà sinh ra run rẩy nhè nhẹ.

Bản năng của Catherine cảm thấy người này có khả năng lại không ổn, nhưng mà vấn đề hắn hỏi lại lấy sự chú ý của cô.
Trên thực tế, Catherine hiện tại cực kỳ khát, nhưng vẫn chưa đến tình trạng đem cô bức điên đến mức thừa nhận trước một ma cà rồng, cơn khát hình như không còn đáng sợ như lúc mới bị chuyển biến, mặc dù vẫn còn rất khó chịu.
Cô nhanh chóng lắc đầu, thể hiện mình không khát. Chỉ là tương phản, Catherine cảm thấy người chân chính khát là Caius mới đúng, màu đen trong ánh mắt của hắn lại bắt đầu xao động.

Caius như có chút kinh ngạc trước đáp án của cô, tiếp theo gật đầu: "Xem ra tối hôm qua ta chọn đem máu của em hút sạch toàn bộ là chính xác, như vậy em sẽ không dễ dàng mất kiểm soát."
Catherine trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới cuộc gặp mặt làm cô muốn chết đi vào tối qua thế mà trong mắt hắn lại trở thành giúp đỡ! Cảm giác thiêu đốt kích thích đến phẫn nộ, sau đó lại bị cảm giác sợ hãi mạnh mẽ áp xuống.

Cô hết sức làm giọng nói của mình không trở nên quá yếu đuối tệ hại: "Các người bắt tôi lại để làm gì ?"

"Volturi sẽ không dễ dàng tha thứ cho phản đồ chạy trốn hay phá hư quy tắc, nếu để cho nhân loại bên ngoài biết sự tồn tại của chúng ta, vậy thì không phải phiền toái sao? " Caius nói, tia ôn nhu yếu ớt như ảo giác vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, trong đôi mắt màu đỏ ma quỷ đang kêu gào.

Catherine nhận ra người này là vui giận thất thường, đồng thời năng lực tự kiềm chế cảm xúc thiếu thốn nghiêm trọng, đối nghịch với hắn nhất sẽ chết rất thảm.
Vì vậy, cô hạ thấp thanh âm, cân nhắc dùng từ một chút hỏi: "Như vậy, nếu như tôi có thể đảm bảo không phá hư quy tắc nơi này, không bị con người phát hiện, có phải thể trở về hay không?"

Thượng đế phù hộ, cô thề ngữ khí của mình đã hết sức khiêm tốn, dùng từ cũng vô cùng đúng trọng tâm, lại càng không cần phải nói thái độ cực kì thành kính. Nhưng khi Caius nghe cô nói xong, một phen túm tay cô lại, nghiến răng nghiến lợi gần như hung ác, ánh mắt sắc bén tới cực điểm: "Em nghĩ cũng đừng nghĩ! Rời khỏi nơi này? Catherine, em mãi mãi đừng nghĩ tới!"
"Anh muốn làm gì?" Catherine bị cơn phẫn nộ bất ngờ bùng phát không rõ nguyên nhân của hắn làm sợ hãi, cô rõ ràng không làm gì cả, "Thả tôi ra!"
Buông cô ra?
Nói đùa, làm sao có thể? !
Caius nhìn cô, cô giãy dụa, cô sợ hãi, giọng nói và mùi hương của cô, tất cả giống như một tấm lưới mềm mại gắt gao bao lấy hắn, mà lối thoát duy nhất của tấm lưới này, đã nắm trong tay Catherine .
Hắn cực kỳ rõ ràng, ngoại trừ Catherine, hắn không thể cảm nhận được bất kỳ sự vật gì khác. Tri giác chết lặng suốt ba ngàn năm sẽ chỉ phục sinh trong tay cô, hắn giống một tên tội phạm bị tước đoạt hết tất cả, mà Catherine là thẩm phán duy nhất của hắn.
Nhưng thẩm phán của hắn bây giờ lại yêu cầu hắn buông cô ra? Muốn để hắn một lần nữa biến thành một bộ xác sống? !

Sắc mặt Caius càng ngày càng khó coi, hắn cứng đờ nắm thật chặt cổ tay của đối phương ý đồ khiến cho cô an tĩnh lại, đáng tiếc hoàn toàn ngược lại.

Càng bức hiếp thì càng giãy dụa, vòng tuần hoàn ác tính, nhưng người chịu hành hạ lại là Caius.

Nếu như. Nếu như cô là một vật tiêu bản thì tốt rồi, bị vây quanh bởi hoa hồng đỏ tươi, giống như một con rối xinh đẹp nhất, yên lặng không một chút phản kháng, vĩnh viễn thuận theo lưu tại bên cạnh mình, ai cũng không thể mang đi cô, vĩnh viễn.
Catherine rõ ràng không biết Caius đang suy nghĩ gì, nếu không cô nhất định sẽ bị dọa đến mức ngất tại chỗ. Cô chỉ nhìn người này muốn rút tay lại, nhưng ánh mắt điên loạn của đối phương quả thực làm cô ngây dại.
Chẳng lẽ... Người này lại muốn hút máu của cô? !

Cô phản xạ có điều kiện che cổ mình, bi phẫn đến tột đỉnh. Làm gì có ma cà rồng nào còn sợ bị ma cà rồng khác hút máu ? ! Cô quả nhiên là ma cà rồng kém cỏi nhất!
Hai người cứ như vậy trừng nhau thật lâu, cuối cùng Caius mở miệng: "Heidy sẽ dẫn em đi thay quần áo, em cần ăn."
Người cần ăn là anh đó! Tùy thời tùy chỗ phát điên!

Hắn gọi Heidy một tiếng, Heidy lập tức mở cửa đi vào. Caius ra lệnh cho Heidy, ánh mắt lại luôn dính trên người Catherine chưa từng dời đi, Catherine như muốn bị cảm giác áp bách này làm cho chạy trối chết.

Cô và Caius ở rất gần, Catherine bị khí tức và cảm giác áp bách từ trên người hắn làm cho hít thở không thuận. Catherine cảm thấy tay cô càng thêm cứng nhắc, nhưng Caius lại giống như không có cảm giác, tự nhiên nắm lấy cô không thả.

Heidy đứng ở cửa ra vào, cười quyến rũ: “Đi theo tôi, đi thay quần áo trước, cô khẳng định đói bụng. Không cần lo lắng, đều đã chuẩn bị xong.”

Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?

Catherine sững sờ trong chốc lát, bỗng nhiên nhận ra đây là ở trong Volturi, tất cả nơi này đều là ma cà rồng, bọn họ uống máu người !

Tác giả có lời muốn nói:
Phát hiện tiết tấu rất chậm, lúc đầu nên có đất diễn của Landen, kết quả... Ừm... Kệ ông ấy, từ từ sẽ đến, ma cà rồng một khi phát hiện vị trí của người định mệnh sẽ bắt đầu trở thành giống loài cuồng loạn, rất khó nắm bắt, nhất là khi đối phương là Yandere.
Năng lực có hạn, mọi người coi như quyển truyện về Mary Sue đi【 che mặt 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play