Đại sảnh yên tĩnh, Liễu Uyên nhìn Khương Anh hồi lâu, cụp mắt nói: “Việc ở Dương Thành tuy nhiều, nhưng cũng không cần hoàng đệ đích thân xử lý mọi chuyện, hoàng đệ nên ở lại thêm một thời gian nữa, hãy thường xuyên tới thăm phụ hoàng mẫu hậu.”
“Vâng, thần đệ nghe lời Bệ hạ.” - An Vương nói.
Mấy người Ôn Thư Thanh vui mừng, Khương Anh cũng mỉm cười, Trưởng Công chúa nói: “Nếu đã ở lại, chúng ta vẫn sẽ chèo thuyền, đi thôi!”
Mấy người hành lễ với Liễu Uyên rồi rời đi, bước đến cạnh cửa, Khương Anh thụt lại vài bước, chậm rãi đi theo. Liễu Uyên nhìn nàng cách mình ngày càng xa, trái tim càng thêm đau xót, hắn nhớ tới niềm hạnh phúc khi Khương Anh đồng ý không cần huynh trưởng nữa, hắn vẫn muốn, hắn nói: “A Anh…”
Mấy người dừng bước, Khương Anh cũng quay người nhìn lại, một mình Liễu Uyên ngồi ngay ngắn ở đó, hai mắt chỉ nhìn thấy nàng: “A Anh, nàng đừng đi chèo thuyền cùng mấy người hoàng muội, nàng có thể đi cùng trẫm đến chùa Linh Cốc được không?”
Liễu Uyên nói xong lại không dám nhìn Khương Anh, tầm mắt hướng xuống mặt đất, trong lòng sôi sục một loại khát vọng, gào thét như đang cầu nguyện, A Anh chọn trẫm, chọn trẫm, chọn trẫm…
Rất nhanh, hắn nghe thấy câu trả lời của Khương Anh: “Có thể, Bệ hạ.”
Đó là phần thưởng thứ hai!
Trong nháy mắt, Liễu Uyên thoát khỏi ngọn lửa đố kỵ của địa ngục, đạt được niềm hạnh phúc tột cùng, đáy lòng hắn cứ nhắc mãi, A Anh, A Anh của trẫm…
Khương Anh tiễn mấy người Trưởng Công chúa ra cửa: “Thư Thanh có thể ở lại thêm vài ngày, nên hôm nay cũng không vội đi chèo thuyền, đúng không?” Mấy người Trưởng Công chúa liên tục nói đúng.
Cho đến khi bốn người rời khỏi Khương phủ, đối mặt nhìn nhau.
Trưởng Công chúa mới kinh ngạc cảm thán: “Vậy nên hoàng huynh đã bắt A Anh từ bỏ một vị huynh trưởng bằng cách này, giữa bản Công chúa và Thư Thanh thì phải ưu tiên chọn huynh ấy?”
Ôn Thư Thanh hừ một tiếng: “Cũng không phải phủ đoạn gì ghê gớm!”
An Vương nói: “Đúng vậy.”
Dương Văn Châu thầm nói trong lòng, các ngươi thì biết cái gì, một tên lộng lẫy ngu ngốc cứng miệng có thể nói chuyện, đó chẳng phải một hiện tượng lạ hay sao! Khương cô nương cũng hiếm khi được xem thêm vài lần!
Quả thực Khương Anh cảm thấy thú vị, mặc cho Liễu Uyên nắm ống tay áo nàng, đưa nàng lên xe ngựa, đồng thời cho phép Liễu Uyên ngồi vào xe ngựa, thầm nghĩ, ngược lại ta muốn nhìn xem hắn có thể thực sự thay đổi thói quen cũ hay không.
Hai người cách nhau một sải tay, toàn thân Liễu Uyên đang đắm chìm trong nụ cười, ánh mắt dán chặt vào Khương Anh không buông: “Cảm ơn A Anh.”
Khương Anh nói: “Bệ hạ không cần cảm ơn ta, vì Thư Thanh ở lại thêm mấy ngày, nên hôm nay ta mới có thời gian đi cùng Bệ hạ. Bệ hạ muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Thư Thanh.”
Liễu Uyên vẫn cười, nhưng lời nói lại chua chát: “Trẫm cảm ơn nàng ta làm gì, trẫm thấy ngược lại nàng ta còn phải cảm ơn trẫm, nếu không phải trẫm, nàng ta đã rời đi từ lâu rồi.”
“Xem ra Bệ hạ rất có thành kiến với Thư Thanh.” Khương Anh nghe ra sự oán giận từ lời nói của hắn, trong lòng trào dâng cảm giác nghi hoặc, nàng đặc biệt khó hiểu: “Bệ hạ không thích Thư Thanh sao?”
Liễu Uyên bỗng nhiên thu lại nụ cười: “Tại sao trẫm phải thích nàng ta?”
Nghe vậy Khương Anh càng hồ đồ hơn, lời nói ra khiến người ta phải kinh ngạc: “Năm đó ta cho rằng Bệ hạ vừa ý Thư Thanh, trong lòng chỉ có một mình Thư Thanh. Nếu không vì chuyện của An Vương, chắc chắn Bệ hạ sẽ cưới Thư Thanh làm Thái tử phi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“A Anh nói nhảm cái gì thế!” Liễu Uyên không thể tin được, lấy tay sờ trán Khương Anh: “Đầu không nóng, không giống bị bệnh.” Lòng bàn tay vừa đặt lên trán liền không muốn rời đi, bao bọc chặt chẽ trên bề mặt.
“Bệ hạ mới bị bệnh!”
Khương Anh không chút thương tiếc hất ra. Liễu Uyên thu hồi lòng bàn tay rồi nắm lấy, giải thích cho Khương Anh: “A Anh, trẫm chưa từng có bất cứ suy nghĩ nào về Ôn Thư Thanh.”
“Nhưng năm đó Bệ hạ chưa bao giờ để ý tới cô nương khác, chỉ ưu ái một mình Thư Thanh, hơn nữa còn qua lại thân thiết với Thư Thanh, như thế thì sao có thể không có tình cảm gì với Thư Thanh?”
Liễu Uyên vội la lên: “Trẫm qua lại với Ôn Thư Thanh, bởi vì A Anh có qua lại với Ôn Thư Thanh!”
Ôn Thư Thanh là cháu gái bên ngoại của Thái hậu, từ nhỏ đã tiến cung làm bạn với Thái hậu, thường xuyên ra vào hoàng cung, hơn nữa nàng còn là biểu muội của Liễu Uyên, nên khó tránh khỏi việc tiếp xúc với Liễu Uyên. Thái hậu liền nảy ra suy nghĩ, muốn Ôn Thư Thanh làm Thái tử phi, lúc nào cũng tác hợp để Ôn Thư Thanh và Liễu Uyên gặp mặt.
Lúc đầu Ôn Thư Thanh cũng bằng lòng, thấy Liễu Uyên đồng ý cho nàng ra vào Đông Cung, tất nhiên cũng chăm chỉ tiến cung hơn, nhưng thời gian trôi qua, tiếp xúc với Liễu Uyên lâu ngày, nàng lại nghi ngờ đầu óc Liễu Uyên không được bình thường.
Bởi vì vừa đến Đông Cung, Liễu Uyên đã ra lệnh cho nàng ngồi xuống, kể rõ ràng dạo gần đây đã làm gì, gặp những ai, nói một mạch hơn nửa canh giờ, thế nhưng Liễu Uyên rất chăm chú lắng nghe, nghe tới chỗ nào đó, hắn sẽ nhàn nhạt nói: “Cô không hiểu, nói lại lần nữa.”
Ôn Thư Thanh vẫn luôn chịu đựng.
Lần Khương Anh đâm Liễu Uyên bị thương, Thái hậu triệu nàng vào cung, muốn nàng quan tâm đến vết thương của Liễu Uyên. Tất nhiên nàng cũng đi, Liễu Uyên vẫn lệnh cho nàng ngồi kể lại những chuyện xảy ra xung quanh mình, nàng nói: “A Anh vô tình đâm trúng điện hạ, nhiều ngày nay vẫn đi khắp nơi tìm thuốc, trước khi ta vào cung nàng cũng đến Ôn phủ tìm thuốc…” Trơ mắt nhìn Liễu Uyên đột nhiên cười lớn, nàng hoảng sợ nghĩ thầm, đây không phải bệnh tâm thần thì là gì?
Ôn Thư Thanh chịu không nổi nữa.
Nếu nói Liễu Uyên không có tình cảm gì với nàng, nhưng từ trước đến nay hắn luôn cho phép nàng ra vào Đông Cung, nghe nàng nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác, mỗi lần đều nghe một mạch hơn nửa canh giờ. Nếu nói hắn có hứng thú với nàng, nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm đến nàng, thậm chí còn không nhìn kỹ nàng lấy một lần, nhận nhầm nàng và Ôn Thư Nghi.
Giải thích của Liễu Uyên về chuyện đó chính là: “Ngươi và muội muội ngươi trông giống nhau.”