Khương Anh tức giận cào hắn một cái, đến khi nàng chìm vào giấc ngủ, động tác của Liễu Uyên mới bớt phóng túng, đầu óc khôi phục sự tỉnh táo, đáng tiếc đã quá muộn. Liễu Uyên chột dạ tắm rửa cho nàng, đứng bên giường, lẳng lặng nhìn dung nhan khi ngủ của nàng.
Ngày hôm sau, Khương Anh hiếm khi rơi vào trạng thái lơ đãng, luôn không nhịn được mà nhớ tới cảnh tượng đêm qua, ngược lại không phải nàng giận Liễu Uyên, nàng chỉ thật sự lo lắng. Đêm qua dưới ánh nến chiếu rọi, nàng vô tình liếc tới sau lưng Liễu Uyên, trước đó chưa từng nhìn thấy, chỉ nhớ mình đã cào rất nhiều, đêm qua nhìn thoáng qua, không ngờ lại thấy trên lưng Liễu Uyên đầy vết xước, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đớn vô cùng.
Khương Anh đỏ mặt giữa ban ngày, có chút cáu giận bản thân vì đã hoang đường theo Liễu Uyên. Mặc dù hiện tại Liễu Uyên am hiểu sâu sắc việc này, nhưng sao nàng có thể đắm chìm trong đó, mà quên chú ý đến thân thể Liễu Uyên?
Liễu Uyên cũng không đề cập tới, tự cho phép bản thân hồ đồ như vậy. Khương Anh lúc thì oán giận bản thân mình, lúc lại oán trách Liễu Uyên, sắc mặt biến đổi không ngừng. Bạch Phù thấy vậy liên tục thán phục: “Kỹ năng thay đổi sắc mặt của nương nương vượt xa Bệ hạ rồi!”
Khương Anh lười đáp trả, trong lòng suy nghĩ không biết Liễu Uyên xử lý vết thương sau lưng thế nào. Sau đó sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nàng hỏi Bạch Phù: “Mấy ngày nay Bệ hạ có gặp thái y không?”
Bạch Phù hiểu có chuyện quan trọng, vội đáp: “Hôm qua có gọi Lý thái y.”
Khương Anh lập tức hiểu ra, nhìn thời gian thấy đã gần trưa, nghĩ sắp tới giờ ăn trưa cùng Liễu Uyên, nàng đứng dậy nói: “Bổn cung đến Ngự Thư Phòng xem Bệ hạ một chút.”
Bạch Phù thưa vâng, lại nói: “Từ ngày tiểu điện hạ vào cung, mỗi ngày đều chơi đùa vui vẻ, học tập cũng tốt, hôm nay tiểu Tiết đại nhân nói muốn đưa điện hạ đến Hàn Lâm Viện, có được không?”
Khương Anh cười nói: “Sao lại không được? Cẩn thận trông coi Mãn Mãn là được. Mãn Mãn còn bận chơi hơn cả bổn cung, hắn chẳng hề nghĩ đến phụ hoàng mẫu hậu một chút nào.”
Nhắc mới nhớ, mấy năm qua Khương Anh dẫn theo Mãn Mãn, có Bạch Phù, Bạch Tiêu đồng hành, Mãn Mãn đi theo hai người bọn họ khắp trời nam biển bắc. Dù đi đến đâu hắn cũng nhanh chóng hoà nhập, tìm thấy niềm vui cho mình, chưa bao giờ ngày ngày dính lấy Khương Anh, Khương Anh cũng được nhàn rỗi.
Bạch Phù nhìn Mãn Mãn lớn lên, thở dài: “Nô tì thấy tính tình tiểu điện hạ rất tốt, nếu không phải nhớ tới một mình Bệ hạ lẻ loi vài năm, niềm hạnh phúc của tiểu điện hạ trong những năm tháng ở ngoài cung, sao có thể so sánh với các Hoàng tử lớn lên trong cung?”
Khương Anh im lặng, dù những năm tháng ở ngoài cung có tốt đẹp đến đâu, nghĩ đến cuộc sống của Liễu Uyên mấy năm nay, trong lòng nàng chợt chùng xuống, đang mải suy nghĩ, bước tới trước cửa Ngự Thư Phòng, thấy Lý thái y ở đối diện đang bước nhanh đến, nàng dừng bước chân.
“Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Lý thái y quỳ dưới đất hành lễ, Liễu Uyên nghe thấy động tĩnh nghiêng đầu sang, nhìn thấy Khương Anh qua cửa sổ, nhất thời căng thẳng, bước nhanh ra khỏi phòng, mở miệng cho Lý thái y lui xuống. Lý thái y đứng dậy muốn rời đi, Khương Anh nói: “Lý thái y khoan hãy đi, để đồ ở lại.”
Nếu các vết cào phía sau lưng Liễu Uyên đều do Lý thái y xử lý, vậy chắc hẳn trên người Lý thái y phải luôn mang theo các loại thuốc mỡ. Quả nhiên Khương Anh nhìn thấy Lý thái y vươn hai tay dâng bình sứ lên, nàng còn chưa kịp hành động, Liễu Uyên đã nâng tay áo đoạt chiếc bình sứ từ tay Lý thái y, cho Lý thái y lui xuống.
Khương Anh tiến thẳng vào Ngự Thư Phòng, Liễu Uyên theo sát phía sau. Hắn vẫn cảm thấy áy náy vì đêm qua không nghe lời Khương Anh. Không biết Khương Anh muốn làm gì, chỉ thấy Khương Anh nhìn hắn rồi chỉ vào ghế rồng, hắn lập tức nghe lời ngồi xuống.
Sắc mặt Khương Anh nhàn nhạt, không nhìn ra vui giận, nàng không nói một lời xoè lòng bàn tay tới trước mặt Liễu Uyên. Liễu Uyên cẩn thận liếc nhìn nàng, cụp mắt xuống, cam chịu đặt chiếc bình sứ vào lòng bàn tay nàng.
Liễu Uyên hiểu Khương Anh muốn bôi thuốc cho mình, hắn không lên tiếng, yên lặng ngồi ngay ngắn. Khương Anh vươn tay cởi đai lưng của hắn, đầu ghé sát vào hắn, thân thể hắn đột nhiên căng thẳng, mím chặt đôi môi mỏng, để mặc Khương Anh kéo đai lưng, buông lỏng quần áo của hắn.
Ngay sau đó, Khương Anh chuyển ra phía sau Liễu Uyên. Liễu Uyên âm thầm thở ra, không đợi Khương Anh hành động, hắn tự mình vén áo lên, để lộ tấm lưng vô cùng thê thảm. Những vết cào đan chéo nhau, tượng trưng cho sự sa đoạ hoang đường của Khương Anh mỗi đêm.
Khương Anh nhìn thấy rõ ràng, nàng lập tức trợn tròn mắt. Trong những đêm này nàng bị Liễu Uyên dẫn vào trạng thái như lọt vào trong sương mù, tinh thần mờ ảo, thậm chí luôn ngủ trước Liễu Uyên. Liễu Uyên ngủ sau nên tình trạng ra sao nàng cũng không biết, ban ngày lại không nhìn thấy thân thể Liễu Uyên, cứ đến ban đêm Liễu Uyên lại không ngừng, nàng không hề nghĩ đến phía sau lưng Liễu Uyên.
Khương Anh càng giận bản thân mình vì đã làm tổn thương Liễu Uyên, hai mắt bất giác đỏ hoe. Ngay khi nước mắt muốn nhỏ xuống, lại bị Liễu Uyên quay đầu dùng đầu ngón tay lau đi, Liễu Uyên hoảng sợ: “Trẫm biết sai rồi, A Anh đừng khóc!”
“Bệ hạ biết sai cái gì! Bệ hạ chẳng biết gì cả!” Khương Anh chịu đựng cảm giác đau lòng, hung tợn nói: “Sao Bệ hạ không nói với ta!”
Liễu Uyên hiểu, biết Khương Anh đang đau lòng cho hắn, nhất thời vừa mừng vừa giận, giận mình làm Khương Anh khóc. Hắn xoay người ôm chặt Khương Anh: “Không đau chút nào, trẫm thích A Anh cào trẫm, A Anh đừng khóc!”
“Bệ hạ xoay người lại!” - Khương Anh lau nước mắt đẩy hắn ra, yêu cầu hắn xoay người lại. Nàng im lặng đối diện với tấm lưng kia một lúc, sau đó mở bình sứ ra, đầu ngón tay quệt thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết cào.
Ngự Thư Phòng chìm vào yên lặng, đầu ngón tay Khương Anh mơn trớn từng chút một phía sau lưng Liễu Uyên, động tác nhẹ nhàng tựa như lông vũ gãi qua da.
Sự tiếp xúc dịu dàng như vậy, đâu chỉ gãi lên lưng, mà còn gãi vào tim Liễu Uyên, gãi hết thần kinh của Liễu Uyên. Cơ thể Liễu Uyên căng thẳng, mang tai đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu xuống như để che đậy.
Mới đầu Khương Anh không để ý, bôi thuốc xong, buông áo Liễu Uyên xuống, chỉnh lại ngay ngắn, cầm lấy đai lưng, hai tay vòng từ phía sau lưng, chạm vào thân thể Liễu Uyên. Lúc này nàng mới nhận ra có gì đó không ổn, nghi hoặc chuyển tới trước người Liễu Uyên.
“Bệ hạ ngồi yên.” Ngón tay Khương Anh khều đai lưng, cụp mi thấy Liễu Uyên ngồi thẳng, quay đầu đi không nhìn mình, chỉ thẹn thùng để lộ thân thể, trên mặt như có điều suy nghĩ, chỉ bôi thuốc thôi mà…
Năm xưa, người khác nhắc đến Thái tử Liễu Uyên, đều nói điện hạ ngay thẳng chính trực, không trầm mê nữ sắc, toàn bộ Đông Cung sạch sẽ. Lúc ở thao trường Khương Anh từng nghe nói, sau này gả vào Đông Cung, nàng coi như có cái nhìn sâu sắc về việc thanh tâm quả dục (*) của Liễu Uyên, nếu không phải nàng chủ động, Liễu Uyên sẽ không đề cập đến việc giường chiếu. Mặc dù sau khi nàng chủ động, động tác của Liễu Uyên rất điên cuồng, một đêm qua đi, hắn vẫn là Thái Tử điện hạ ngay thẳng chính trực.
(*): Tâm hồn trong sáng, ít ham muốn.
Tất nhiên, khi đó nàng cho rằng Liễu Uyên không có ý gì với mình, nên mới bình tĩnh như vậy, trong lòng không có suy nghĩ mờ ám, nhưng dù thế nào, trong chuyện này Liễu Uyên vẫn tẻ nhạt đến tột cùng, như thể chỉ cần nhắc tới sẽ làm vấy bẩn sự trong sạch của hắn. Bây giờ nhìn lại, nghĩ đến hằng đêm sau khi thành thân, ngược lại là nàng hiểu lầm Liễu Uyên. Liễu Uyên thật biết cách che giấu!
Khương Anh mỉm cười, có chút trả thù mà nói: “Ta có một vấn đề muốn hỏi Bệ hạ.”
“A Anh nói đi.” - Liễu Uyên chưa được Khương Anh cho phép, không thể che đậy thân thể, cứng đờ phơi bày dưới ánh mắt của Khương Anh.
Khương Anh cụp mắt, thấp giọng nói: “Bệ hạ luôn chính trực thuần khiết, mấy năm gần đây, có khoảnh khắc nào như vậy không?”
Liễu Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu, ngước mắt lên cao, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Khương Anh. Mặc dù Khương Anh đang đứng, cao hơn hắn, nhưng trong chớp mắt nàng vẫn cảm thấy mình bị tầm mắt của Liễu Uyên khóa chặt, theo bản năng nàng siết chặt đai lưng, có chút muốn chạy trốn: “Nếu Bệ hạ không muốn trả lời…”
Liễu Uyên đáp rất nhanh: “Lòng trẫm chưa bao giờ thuần khiết.”
Hắn đột nhiên không đợi Khương Anh gỡ bỏ lệnh cấm, thoải mái duỗi thẳng đôi chân dài, một chân đè lên góc váy Khương Anh, tựa lưng vào ghế, thả lỏng hai vai, dường như có chút kiêu ngạo, chỉ có một chỗ vẫn còn chật vật.
Tuy nhiên, cũng chỉ kiêu ngạo được chốc lát. Khương Anh bất mãn việc mình bị hắn làm kinh sợ, nàng cau mày nói: “Bệ hạ ngồi yên!”
Liễu Uyên lập tức dựng thẳng thân trên, nhưng chân vẫn bất động, giam giữ góc váy của Khương Anh, dường như rất sợ nàng rời đi, đôi môi mỏng khẽ mím: “A Anh đừng tra tấn trẫm nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Anh còn đang suy nghĩ lời nói của hắn: “Sao Bệ hạ lại nói lòng mình không thuần khiết?”
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Uyên im lặng.
Sao lại nói lòng mình không thuần khiết?
Tất nhiên trong lòng hắn có những ảo tưởng hèn hạ về việc chiếm hữu người trước mắt hết lần này đến lần khác. Ban đêm ở Đông Cung, không có cách nào ôm Thái tử phi chìm vào giấc ngủ, hắn cô độc ngồi trên giường, không khỏi nhớ đến Thái tử phi của hắn. Thậm chí từng sợi tóc của Thái tử phi, hắn đều muốn nhẹ nhàng vuốt ve một lần.
Nhất định Khương Anh không biết, một chiếc khăn hải đường khó mà xoa dịu được nỗi khổ tương tư của Liễu Uyên. Từ ngày nàng rời cung, mỗi đêm Liễu Uyên đều ngủ tại tẩm điện trước kia của nàng, trong đêm dài cô đơn, Liễu Uyên nhiều lần hồi tưởng lại từng khoảnh khắc chung đụng giữa hai người. Ngay cả chiếc chén từng đập lên người Liễu Uyên cũng chợt loé qua trong đầu Liễu Uyên.
Tình cờ có một đêm, hắn nghĩ đến chiếc chén kia, nhớ tới đêm đó, hắn không thể tin mà hỏi Khương Anh: “Nàng ném vào Cô?” Hắn rất hối hận, thầm nghĩ, để cho Thái tử phi ném một cái thì có sao, ném một cái thôi, có lẽ Thái tử phi sẽ không rời đi.
Một khi nhớ tới chuyện năm xưa, tinh thần của Liễu Uyên khó tránh khỏi việc trì trệ, nhìn Khương Anh tựa như muốn xác nhận, tầm mắt di chuyển từ lông mày xuống đôi môi Khương Anh. Đây là A Anh thật sự, A Anh đã trở lại, làm Hoàng hậu của hắn, hiện tại nàng đang nhìn mình…
Mặt mày Liễu Uyên hiện lên một nỗi khát vọng khó lòng giải thích, thân thể ngày càng căng thẳng…
Ngay sau đó, Khương Anh sửng sốt, ấp úng nói: “Bệ hạ, ngài…”
Liễu Uyên làm chuyện vui sướng khi xúc động, làm xong cảm giác xấu hổ ti tiện cuồn cuộn quét qua toàn thân hắn. Hắn cảm thấy quá mất mặt, thậm chí mới chỉ nhìn A Anh mà thôi, tuy nhiên hắn vẫn mạnh mẽ trả lời trong sự lúng túng: “Dáng vẻ này của trẫm có được coi là trong sáng không?”
“A Anh trở về đi!”
Liễu Uyên vươn tay kéo đai lưng trong tay Khương Anh, che lại đũng quần ẩm ướt, quay đầu đi, rũ mắt lặp lại: “Trở về đi.”
“Bệ hạ…”
“Trở về!”
Liễu Uyên không cho phép nàng nghi ngờ, thái độ cứng rắn. Khương Anh không có cách nào kiên trì thêm nữa, rời khỏi Ngự Thư Phòng. Đi được vài bước, nàng thầm mắng mình không nên trêu đùa Liễu Uyên, bỗng dưng lại hỏi những vấn đề đó, giờ thì tốt rồi, ít nhất phải mấy ngày nữa Liễu Uyên mới trở lại bình thường.
Đúng như nàng dự đoán, đêm hôm đó Liễu Uyên không trở về ngủ, Khương Anh nghỉ ngơi một mình. Hôm sau khi nàng ở cạnh Mãn Mãn, Mãn Mãn đột nhiên nói: “Nhi thần thấy phụ hoàng gặp Tiết đại nhân ở Ngự Thư Phòng, mẫu hậu có muốn đi gặp Tiết đại nhân không?”
Khương Anh thuận miệng nói: “Không gặp, huynh trưởng cũng không có chuyện gì.”
Chủ yếu là nàng sợ đi, Liễu Uyên vẫn còn xấu hổ, lại ở trước mặt thần tử, tốt hơn hết là đừng đi. Mãn Mãn nói: “Nhi thần muốn gặp Tiết đại nhân.”
Khương Anh liền gọi Bạch Phù tới dẫn Mãn Mãn đi, đến Ngự Thư Phòng, Tiết Thủ phụ nhìn thấy Mãn Mãn, ông hành lễ trước, sau đó được Mãn Mãn ôm lấy: “Đã hai ngày rồi Cô không gặp Tiết đại nhân.”
Tiết Thủ phụ cười nói: “Thần cũng không gặp điện hạ hai ngày rồi.”
Liễu Uyên thầm nghĩ, trẫm đã không gặp A Anh một ngày rồi, bên tai truyền đến giọng nói của Mãn Mãn: “Cô hỏi mẫu hậu có tới không, mẫu hậu bận chuyện khác, nên không tới.”
Liễu Uyên lại nghĩ, A Anh đang bận chuyện gì? Trẫm không biết chút nào.
Hắn liếc mắt nhìn Bạch Phù, Bạch Phù không biết hai người này xích mích chuyện gì, huống chi Khương Anh cũng không bận, Mãn Mãn chỉ tìm giúp Khương Anh một lý do thôi, nàng đành phải nói: “Hai ngày nay nương nương đang suy nghĩ việc quán rượu.”
Nói đến, đây cũng là một vấn đề, ngoài cung có quá nhiều quán rượu, Bạch Phù sai người tiếp nhận xử lý. Thế nhưng Khương Anh vẫn luôn nghĩ đến quán rượu nhỏ của mình, hơn nữa từ khi vào cung, nàng uống cực ít, trong lòng nhắc mãi việc trở về quán rượu uống một trận cho thỏa lòng. Tuy nhiên Liễu Uyên lại dính nàng vô cùng, không tìm được thời cơ thích hợp.
Bạch Phù nói xong, dự cảm được có gì đó không ổn. Bản thân Liễu Uyên cũng ý thức được, lập tức rời khỏi Ngự Thư Phòng đi tìm Khương Anh. Tất nhiên Khương Anh không ở trong cung, nàng thấy Liễu Uyên không được tự nhiên, cũng không dính lấy nàng, cuối cùng đã tìm được thời gian rảnh, nàng rời cung đến quán rượu.
Khi Liễu Uyên đuổi theo tới quán rượu, màn trời đã dần tối đen. Khương Anh và Tần phu nhân đã uống tận hứng, Tần Thượng thư không ngăn cản được, gần như mắc chứng tự kỷ. Tần phu nhân hỏi Khương Anh: “Dù uống thế nào nương nương cũng không say được sao?”
Khương Anh cười thần bí: “Tất nhiên không phải.” Khoé mắt thoáng thấy Liễu Uyên cất bước tiến vào, nàng chớp mắt với Tần phu nhân, chẳng mấy chốc hai mắt đã mông lung, dáng vẻ say khướt, nằm bất động trên bàn.
Phu thê Tần thị vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại trông thấy Liễu Uyên, bỗng tỉnh ngộ rồi hành lễ. Liễu Uyên mặt không biểu cảm, có lẽ không vui vì Khương Anh uống rượu, cúi người bế Khương Anh rời khỏi quán rượu, lên xe ngựa.
Xe ngựa trong cung cực kỳ rộng rãi, Liễu Uyên tùy ý di chuyển thân hình cao lớn, đặt Khương Anh ngồi vắt ngang trên hai chân mình. Thấy nàng nằm bất động trong lòng mình, hắn lạnh lùng nói: “Trẫm đã dặn dò Bạch Phù không cho A Anh uống nhiều. Bạch Phù thì tốt rồi, mấy năm qua vẫn chẳng làm được gì!”
Khương Anh thầm nghĩ, đến ngài còn không kiểm soát được ta, tất nhiên Bạch Phù càng không thể.
Nàng cử động đầu, chủ động cọ vào cằm Liễu Uyên.
Giọng điệu của Liễu Uyên trở nên cực kỳ mềm mại, tựa như tham lam nói: “A Anh say cũng tốt.” Năm ngón tay khép lại nâng cằm, đồng thời nâng má Khương Anh, lại nghĩ tới hôm bôi thuốc quá mức mất mặt đó, hắn có chút ấm ức giải thích: “Trẫm nghĩ đến việc A Anh đã trở lại nên mới như vậy.”
Không để ý tới phản ứng của Khương Anh, hắn trực tiếp hôn xuống, hôn tới mức Khương Anh gần như không thở nổi, hắn mới thả miệng. Đầu ngón tay mân mê đôi môi ướt át, hắn thấp giọng hỏi: “Khi ở ngoài cung, A Anh có nghĩ về trẫm không?”
Khương Anh vốn giả vờ say rượu, vừa mới lấy lại hơi thở, bị hỏi như vậy, tất nhiên không muốn để ý đến hắn. Nhưng rõ ràng hắn cho rằng Khương Anh say rượu, lại một mực mong đợi câu trả lời nghiêm túc từ Khương Anh, khiến trong lòng Khương Anh dâng lên cảm giác đau đớn dày đặc, nàng vươn hai tay ôm cổ hắn, ghé vào tai hắn nói: “Có.”
Liễu Uyên vui vẻ: “Khi nào?”
Đôi môi đỏ mọng của Khương Anh lướt qua gò má hắn, dừng lại trên cằm hắn, vòng quanh trái tim, cố ý lẩm bẩm: “Khi sinh Mãn Mãn.”
Ý định ban đầu của nàng không phải là kể khổ, khi nàng sinh Mãn Mãn, Bạch Phù, Bạch Tiêu chuẩn bị rất chu đáo, mời một loạt các đại phu bà mụ, cộng thêm việc nàng luyện thương hàng năm, đi lại rất nhiều bên ngoài kinh thành, sức khoẻ cũng tốt. Khi sinh cực kỳ đau đớn, nhưng cũng vô cùng thuận lợi. Hôm nay nàng nhắc tới chuyện này, là muốn nói đáng tiếc lúc ấy Liễu Uyên không ở đó, không thể nhìn thấy diện mạo mới sinh của Mãn Mãn.
Liễu Uyên nghe vậy thì cả người chấn động, trong lòng vừa thương lại vừa đau, nâng đầu Khương Anh hôn xuống lần nữa. Cuối cùng khi dừng lại, hắn thở thật dài: “Lúc Mãn Mãn được sinh ra, trẫm cũng ở đó.”
Hắn và Khương Anh, dường như luôn bị ngăn cách bởi một bức tường, khi Khương Anh sinh Mãn Mãn, hắn từ kinh thành vội vã chạy tới, sợ Khương Anh không muốn gặp hắn, đợi ở bên cạnh một ngày dài tựa một năm. Nghe thấy giọng của Khương Anh, hắn căm tức bản thân vì đã làm Khương Anh chịu khổ.
Sau khi sinh Mãn Mãn, Khương Anh mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lúc này Liễu Uyên mới có thể vào nhà xem nàng. Bạch Phù ôm Mãn Mãn cho hắn xem, phát hiện hắn chỉ nhìn chằm chằm Khương Anh, Vương thái y ở ngoài cửa vẫn đang thúc giục, đã đến lúc hồi kinh, hắn ôm Mãn Mãn một cái, sau đó rời đi.
Khương Anh không biết chuyện này, ngơ ngác mặc cho hắn hôn lên gương mặt mình từng chút một. Chốc lát sau, nàng giả vờ mơ hồ nói: “Nếu Bệ hạ ở đó, sao không tới gặp ta?”
Liễu Uyên có chút tủi thân: “Trẫm sợ quấy rầy đến A Anh.”
Mỗi lần rời kinh Liễu Uyên đều vội vàng. Thái hậu hỏi hắn, hắn luôn lạnh mặt nói có việc, Thái hậu tội nghiệp hắn phải ly hôn với Thái tử phi, không muốn khiến hắn đau lòng hơn nữa. Nếu rời kinh có thể giúp hắn dễ chịu hơn chút thì cứ để hắn rời kinh đi, có vẻ như Thái thượng hoàng đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng ông chỉ nghĩ hắn đi xem Khương Anh, nên cũng không bóc trần với Thái hậu.
Thái thượng hoàng và Thái hậu không ngờ tới, Liễu Uyên lại dám giấu bọn họ một nhi tử. Cũng bởi vì nhi tử này, Liễu Uyên không dám ở ngoài kinh quá lâu, sợ Thái thượng hoàng và Thái hậu phát hiện. Cho dù hắn có thể ngăn cản Thái thượng hoàng và Thái hậu, cũng khó lòng đảm bảo Khương Anh sẽ không phải chịu ảnh hưởng gì. Hắn không muốn cuộc sống bên ngoài cung của Khương Anh gặp phải bất kỳ trắc trở nào.
Đương nhiên, Thái thượng hoàng và Thái hậu chỉ là một nhân tố, nguyên nhân mấu chốt là Liễu Uyên đã dò xét được dấu vết cuộc sống của Khương Anh từ tin tức Bạch Phù gửi về. Hắn phát hiện Khương Anh đang sống rất vui vẻ bên ngoài cung. Thế giới rộng lớn bên ngoài cung, một cung điện trong hoàng cung sao có thể so sánh được?
Liễu Uyên biết, không có hắn Khương Anh sống rất tốt, Khương Anh không cần hắn. Hắn vừa cảm thấy ủ rũ, lại vừa cảm thấy vui mừng, Khương Anh sống tốt là đủ rồi.
Mỗi năm vội vàng rời cung nhìn một chút, là vì ai?
Vì chính mình, chỉ để an ủi bản thân mà thôi. Hắn muốn nhìn Khương Anh một chút, chứ không phải Khương Anh muốn gặp hắn, hà cớ gì hắn phải xuất hiện quấy rầy Khương Anh?
Nghĩ như vậy, Liễu Uyên vô cùng quý trọng mà ôm chặt Khương Anh, trong lòng trào dâng sóng tình mênh mông, cụp mi thấy Khương Anh vẫn còn ngơ ngác, tưởng rằng nàng say lắm rồi. Hắn nở nụ cười, Khương Anh bị nụ cười của hắn kích thích, đầu óc nhất thời tỉnh táo, tiếp tục giả vờ say rượu, vùi đầu trong ngực hắn.
Liễu Uyên cười sâu xa: “A Anh say rồi, trẫm có mất mặt nữa cũng không sao.”
Khương Anh: “…”
Ngài đang miên man suy nghĩ cái gì đó!
Xe ngựa lăn bánh tiến về phía hoàng cung, Khương Anh tức giận suy nghĩ. Nàng sẽ không bao giờ giả vờ say rượu nữa, người như Liễu Uyên không trêu đùa được. Hắn luôn tin là thật, nhưng đến ngày hôm sau Liễu Uyên vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, cẩn thận lại gần trưng cầu ý kiến: “A Anh, Mãn Mãn cũng lớn rồi, hay là chúng ta cho hắn thêm một…”
“Mãn Mãn lớn thì lớn thôi.” - Khương Anh vừa nghe đã hiểu, không cho hắn nói hết lời. Nàng cau mày bực bội nói: “Kéo chuyện khác vào làm gì, Bệ hạ cứ tiếp tục bận rộn đi thôi.”
Liễu Uyên bị đuổi khỏi tẩm điện, mờ mịt nghĩ thầm, sao A Anh lại tức giận như vậy? Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Phù cũng bị đuổi ra ngoài: “Dạo gần đây có ai chọc giận Hoàng hậu không?”
Bạch Phù kêu gào trong lòng, nô tì cũng muốn biết đây! Nói không chừng chính là Bệ hạ! Ngoài mặt nàng vẫn cẩn thận nói: “Không, có lẽ nương nương không có ý định sinh thêm Hoàng tử, Công chúa.”
Liễu Uyên cau mày, trở về Ngự Thư Phòng gọi Lý thái y. Lý thái y thấy hắn dạo bước có vẻ rất phiền não, ông không lên tiếng, chỉ quỳ gối nghe căn dặn. Một lúc lâu sau, hắn xoa mi tâm: “Hoàng hậu không có ý định sinh thêm Hoàng tử, Công chúa, còn cách nào khác không?”
Lý thái y do dự nói: “Chi bằng Bệ hạ ít gặp mặt Hoàng hậu thôi?”
Sắc mặt Liễu Uyên nhất thời tối sầm, đá một cước qua: “Nói hươu nói vượn cái gì thế, sao trẫm có thể ít gặp Hoàng hậu được!”
Lý thái y lăn dưới mặt đất: “Bệ hạ bớt giận!”
Liễu Uyên thở ra, phất tay áo cho ông lui xuống, tiếp tục đi qua đi lại trong phòng, phiền não tới nửa đêm, cũng không tìm được cách giải quyết. Ngày hôm sau khi thượng triều, hắn liếc nhìn các đại thần đã thành thân trong triều, như có điều suy nghĩ.
Hạ triều, hắn cho gọi mấy đại thần đã thành thân đến Cần Chính Điện, vừa phê duyệt sổ con vừa cân nhắc xem nên mở miệng hỏi thế nào. Dù sao việc này cũng không tiện hỏi, vậy nên một thời gian dài trôi qua, hắn vẫn miệt mài phê duyệt sổ con.
Mới đầu các đại thần còn nín thở tập trung chờ đợi, chờ đến kinh hoàng, cúi đầu xem xét tình huống của đồng liêu ở trong lòng, nhận ra dạo này bọn họ cũng không phạm sai lầm gì cùng nhau, vì sao Bệ hạ lại phạt bọn họ đứng đây?
Nửa canh giờ nữa trôi qua, Liễu Uyên vẫn đang chăm chỉ phê duyệt sổ con, các đại thần sắp bị doạ chết khiếp. Đột nhiên bên ngoài cửa điện truyền tới tiếng bẩm báo của Lý công công, Liễu Uyên thuận miệng nói: “Vào đi.”
Bạch Phù lao vào quỳ xuống, giọng nói vui mừng: “Chúc mừng Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương có tin vui!”
Liễu Uyên sửng sốt, ngay lập tức một cảm giác vui mừng khôn xiết ập xuống đầu. Hắn đột nhiên đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Bạch Phù: “Hiện tại Hoàng hậu đang ở đâu?”
“Ở Ngự Thư Phòng.” - Bạch Phù đáp.
Bước chân Liễu Uyên nâng lên hướng về phía ngoài cửa chợt khựng lại, hắn chần chừ nói: “Tâm trạng Hoàng hậu thế nào?”
Bạch Phù cười nói: “Dáng vẻ không giống tức giận.”
Liễu Uyên nhanh chóng biến mất.
Các đại thần sắp bị doạ chết khiếp: “…”
Chúng thần có thể hiểu Bệ hạ sắp được làm cha lần nữa nên mới vui mừng khôn xiết, nhưng dù sống hay chết, Bệ hạ có thể cho chúng thần một lời giải thích rõ ràng được không!
Liễu Uyên nào còn nhớ gì đến bọn họ. Hắn bước nhanh tới Ngự Thư Phòng, bước chân dừng lại ở cạnh cửa, trong lòng đột nhiên mềm mại. Khương Anh ngồi trên ghế, Mãn Mãn ôm chân nàng vui vẻ hỏi: “Cô thật sự sẽ có một đệ đệ hoặc muội muội sao?”
Khương Anh cụp mi, xoa đầu Mãn Mãn, cười dịu dàng: “Thật sự, Mãn Mãn có thích đệ đệ muội muội không?”
Mãn Mãn hét lên một tiếng, đứng thẳng dậy ôm lấy Khương Anh: “Thích, Cô rất thích đệ đệ muội muội, Cô cũng rất thích mẫu hậu!”
Khương Anh nhắc nhở: “Đừng quên phụ hoàng con.”
“Cô cũng rất thích phụ hoàng, các vị đại nhân cũng thích phụ hoàng, mẫu hậu cũng thích phụ hoàng…”
Khương Anh ồ một tiếng, hoàn toàn chỉ là dỗ trẻ con: “Đúng vậy, mẫu hậu cũng thích phụ hoàng, phụ hoàng con sáng suốt uy phong, tướng mạo xuất chúng, oai phong lẫm liệt…”
Liễu Uyên lẳng lặng đứng đó, dáng vẻ như bát phong bất động, nhưng trái tim lại đập loạn thình thịch trong lồng ngực, đập tới mức hắn miệng khô lưỡi khô, đập tới mức khiến tinh thần hắn kích động…
Dường như chớp mắt đã quay trở lại năm đó, trên võ đài trong thao trường, có một thiếu nữ mặc đồ xanh đứng cầm thương, sườn mặt thuần khiết mềm mại. Hắn đứng dưới võ đài, được mọi người vây quanh, dùng điệu bộ cao quý của Thái tử nhìn thoáng qua, trái tim bỗng dưng lỡ nhịp. Hắn ngẩn ra giây lát, thuận miệng hỏi Trưởng Công chúa đứng bên cạnh: “Người đó là ai? Cô chưa từng gặp bao giờ.”
Trưởng Công chúa nhìn sang, cười nói: “Đó là A Anh, rất giỏi sử dụng trường thương, còn giỏi hơn thân vệ của hoàng huynh đấy.” Công chúa nháy mắt đùa giỡn: “Hoàng huynh có muốn nàng làm thân vệ cho mình không?”
Liễu Uyên không kiềm chế được mà liếc qua vài lần, trong lòng vô cớ bị thiêu đến nóng bỏng. Hắn quay đầu đi như muốn che đậy, trong miệng giễu cợt một tiếng: “Cô không thiếu thân vệ, cần nàng làm gì?”
Bên tai nghe tiếng hét lớn của Trưởng Công chúa: “A Anh, muội xuống rồi à!”
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại, không thấy chính diện gương mặt của Khương Anh, chỉ thấy Khương Anh tay vịn trường thương, quỳ trên mặt đất, mái tóc buộc đuôi ngựa buông xuống bên cổ: “Dân nữ bái kiến Thái tử điện hạ, bái kiến Công chúa.”
“A Anh mau đứng lên!”- Trưởng Công chúa cười nói.
Liễu Uyên đứng bên cạnh mặt không biểu cảm, cụp mắt nhìn Khương Anh. Hắn không lên tiếng, Khương Anh chỉ có thể tiếp tục quỳ, Trưởng Công chúa tức giận: “A Anh cũng không trêu chọc gì hoàng huynh, sao hoàng huynh không cho A Anh đứng dậy?”
Liễu Uyên như tỉnh lại từ trong mộng: “Đứng dậy đi.”
Khương Anh đứng dậy, đứng phía sau Trưởng Công chúa. Liễu Uyên không liếc được tới nàng, hắn nghiêng người, lúc này mới dùng khoé mắt quét đến Khương Anh. Đúng lúc đó Khương Anh cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Liễu Uyên rối như tơ vò, hắn chợt xoay người, bước đi thật nhanh.
Ở phía sau, giọng Trưởng Công chúa an ủi Khương Anh: “Chẳng biết hôm nay hoàng huynh bị làm sao, bình thường tính tình huynh ấy không xấu như vậy.”
Khương Anh thấp giọng nói: “Điện hạ, hắn… có lẽ không thích muội.”
Trưởng Công chúa mờ mịt: “Phải không?”
Liễu Uyên không nghe được những âm thanh này, chỉ biết trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Người tên Khương Anh kia khiến hắn trở nên thật kỳ quái…
Nếu có thể trở lại quá khứ, hắn nhất định sẽ không hấp tấp rời đi như vậy, hắn sẽ tiếp nhận lời nói của Trưởng Công chúa: “Muốn, Cô muốn A Anh làm thân vệ của Cô.” Không chỉ làm thân vệ, Cô còn muốn A Anh làm Thái tử phi của Cô.
Thời gian khó đảo ngược, Liễu Uyên xác định không trở về quá khứ được nữa. Hắn đứng ở cạnh cửa Ngự Thư Phòng, nhìn Khương Anh thầm nghĩ, không quay lại được cũng không sao, A Anh lương thiện, đối xử với trẫm rất độ lượng, chịu hồi kinh cho trẫm cơ hội, chịu làm Hoàng hậu của trẫm, cho nên trẫm mới động lòng với A Anh hết lần này đến lần khác.
Liễu Uyên sải bước tiến vào, cúi người ôm hai mẫu tử vào trong lòng, mỉm cười kinh ngạc nói với Khương Anh: “A Anh thật biết cách khen trẫm.”
Sắc mặt Khương Anh đỏ lên: “Chỉ dỗ trẻ con thôi.”
Liễu Uyên vẫn cười, bàn tay lớn đẩy Mãn Mãn ra. Mãn Mãn thức thời chạy nhanh như một làn khói. Hắn tiến lại gần, đôi môi mỏng áp lên trán Khương Anh: “Vậy A Anh thật biết cách dỗ trẻ con.”
Khương Anh không khỏi mỉm cười.
Ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, buộc lại hai người đang ôm nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT