Editor: Dứa

Bạch Phù nhìn thoáng qua tay nải: “Sao quần áo mới cho huynh trưởng của ngài ở ngoài thành vẫn chưa gửi đi?”

“Huynh trưởng ở ngoài thành cái gì?” Khương Anh thản nhiên xách tay nải ra khỏi thư phòng: “Ngươi nhớ nhầm rồi, ta chưa từng có huynh trưởng nào ở ngoài thành.”

Bạch Phù khiếp sợ, thật không thể tin nổi, thảo nào tinh thần Bệ hạ lại phấn chấn đến thế, với trình độ đó của hắn mà cũng xử lý được một vị huynh trưởng!

Bạch Phù là một cái loa phóng thanh với khả năng giao tiếp rộng rãi, tin tức được bí mật truyền đi khắp nơi. Chỉ trong một ngày, tất cả các huynh trưởng tỷ tỷ tại kinh thành đều đã biết, bọn họ ghen tị không biết Bệ hạ sử dụng thủ đoạn kỳ quái gì mà có thể đá một vị huynh trưởng ra khỏi đại gia đình của bọn họ! Thật vô lý!

Đặc biệt là khi các huynh trưởng thượng triều, luôn có cảm giác tầm mắt của Liễu Uyên lần lượt quét qua đỉnh đầu bọn họ, đếm từng người một như đếm củ cải. Còn nhóm cháu trai nội ngoại cũng chịu áp lực rất lớn, cảm thấy Liễu Uyên đếm xong các huynh trưởng sẽ bắt đầu đếm đến bọn họ, nói không chừng trong lòng đang nghĩ cách loại bỏ bọn họ, ném đi đâu đó thật xa!

Mọi người cực kỳ tức giận, sau khi hạ triều lập tức vây quanh người Tiết Thủ phụ. Tiết Thủ phụ bất đắc dĩ mở rộng hai tay, khoa tay múa chân miêu tả thân hình của Liễu Uyên: “Cơ thể của Bệ hạ lớn như vậy.” - Sau đó lại duỗi móng tay thở dài - “Một khi đụng tới chuyện của muội muội, lòng dạ chỉ còn nhỏ bằng từng này, chúng ta đành phải phó mặc cho số phận thôi!”

Mọi người kêu gào: “Tục ngữ nói qua cầu rút ván, sông này còn chưa kịp qua, thế mà đã vội rút ván!”

“Cũng đúng, trước mắt Bệ hạ còn chưa theo đuổi được muội muội, vẫn cần chúng ta giúp đỡ, nói không chừng chúng ta hiểu lầm Bệ hạ rồi!”

“Đúng thế, hiểu lầm thôi!”

Mọi người đều rất giỏi lừa mình dối người, nào có hiểu lầm, lúc thượng triều, Liễu Uyên đếm đầu người, đếm xong hắn tức giận bỏ cuộc, số lượng quá nhiều, hầu hết các đại thần trong triều đều là người thân của A Anh. Nếu lấy A Anh làm trung tâm để biên soạn gia phả, cuốn sổ sẽ dày vô kể, hắn lập tức cười lạnh trong lòng, một ngày nào đó, ở trong lòng A Anh, các ngươi đều phải tránh sang một bên!

Phần thưởng từ Khương Anh khiến sự tự tin của Liễu Uyên bành trướng quá mức, khi tới Khương phủ, hắn bước đi như gió, cố phán thần phi (*). Nhưng lúc sải bước rẽ vào hành lang, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bỗng nhiên vụt tắt, hắn chỉ dám khẽ mỉm cười trên khoé môi, cẩn thận kiềm chế cảm xúc, từng bước tiến lại gần: “A Anh…”

(*): Cố phán thần phi là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là nhìn trái nhìn phải với đôi mắt sáng và tinh thần phấn chấn.

Lúc này vừa mới ăn sáng xong, Khương Anh đang đứng dưới hành lang, ngón tay móc vào chiếc khăn thêu hoa hải đường, chiếc áo sam mỏng màu xanh lục tôn lên da thịt trắng nõn, theo động tác quay đầu, cần cổ tự động vẽ ra các đường nét tinh tế: “Chắc hẳn hôm nay Bệ hạ không bận, nên mới tới sớm như vậy.” Thật trùng hợp, nàng đang nghĩ về chuyện của Thái hậu, dù sao cũng phải đề cập với Liễu Uyên một chút.

Liễu Uyên gật đầu: “Trẫm muốn gặp A Anh thật sớm.” Tầm mắt liếc qua chiếc khăn thêu hoa hải đường, ánh mắt chợt lóe, cổ họng giật giật, nhưng khi mở miệng thì hắn lại hỏi: “A Anh, vết roi sau lưng trẫm có nên giữ lại sẹo không?”

Khương Anh không chút nghĩ ngợi nói luôn: “Tất nhiên không giữ là tốt nhất.”

“Trẫm nghe lời A Anh.”

Khương Anh buồn bực: “Chuyện như vậy Bệ hạ cũng muốn hỏi ta sao?”

Liễu Uyên gật đầu, thầm nói trong lòng, muốn hỏi, còn phải hỏi cho rõ ràng, mỗi một chỗ trên người trẫm đều có cơ hội thuộc về A Anh, trẫm không muốn sau này A Anh phải khó chịu khi nhìn thấy chúng. Nhưng suy nghĩ này không thể nói ra miệng, trước mắt hắn còn chưa theo đuổi được A Anh, đừng để doạ đến A Anh.

Khương Anh hơi sửng sốt: “Bệ hạ lại không phải trẻ con mà không biết đưa ra quyết định.”

Liễu Uyên từ chối cho ý kiến.

Khương Anh cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Bệ hạ, hôm trước ta gặp Thái hậu, có lẽ Thái hậu đã né tránh binh lính bao vây hành cung để đến đây tìm ta. Bà muốn gặp Mãn Mãn, theo Bệ hạ thì việc này nên giải quyết thế nào?”

Trên mặt Liễu Uyên lộ ra vẻ không vui, khó trách hôm đó mẫu hậu lại sốt ruột muốn hắn tới Khương phủ, hoá ra đã thương lượng với A Anh xong rồi, không nói tới việc mẫu hậu tự ý rời cung, còn đến quấy rầy A Anh, nghĩa là hắn làm không tốt, A Anh sẽ tức giận sao?

Liễu Uyên cẩn thận liếc mắt nhìn nàng, lại không biết vừa rồi sắc mặt hắn tối sầm xuống, Khương Anh cho rằng quả nhiên Bệ hạ tức giận, nàng không khỏi bực bội trong lòng, cau mày không nói một lời.

Dáng vẻ này rơi vào trong lòng Liễu Uyên, Liễu Uyên thầm nghĩ, A Anh tức giận! hắn vội nói: “A Anh yên tâm, mẫu hậu sẽ không đến nữa!”

Khương Anh ồ một tiếng, thở dài trong lòng, không phải nàng không muốn giúp Thái hậu, mà do Liễu Uyên không chịu đồng ý, nàng cũng không thể làm gì được, ngày khác vẫn nên nói với Thái hậu một tiếng!

Chuyện được giải quyết, trong lòng Khương Anh nhẹ nhõm, ngược lại Liễu Uyên vẫn mím chặt môi, có chút khẩn trương. Mặc dù A Anh tức giận, nhưng đây là cơ hội hiếm có, hay cứ thử xem, hắn tiến lại gần Khương Anh hai bước, nói nhỏ: “Trẫm có thể xin A Anh một việc được không?”

Hương thơm tao nhã khiến chóp mũi Khương Anh giật giật: “Việc gì?”

“Xin A Anh hãy cùng trẫm đến chùa Linh Cốc.” Liễu Uyên nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, trên mặt Khương Anh lộ ra vẻ kinh ngạc, do dự không yên dùng ngón tay móc vào khăn. Liễu Uyên lại nói: “A Anh …”

“Hôm nay không được.” Khương Anh hạ quyết tâm, xoay người đứng cách xa Liễu Uyên hai bước: “Bệ hạ, hôm nay ta rất bận, không có thời gian đi cùng Bệ hạ, Bệ hạ đi một mình đi.” Sau đó nàng rời bước thật nhanh.

Liễu Uyên không chỉ thất vọng, mà còn buồn bã, rõ ràng trước đó A Anh đã từ bỏ một vị huynh trưởng vì hắn, hôm nay lại không muốn cùng hắn đi chùa Linh Cốc. Tựa như lúc thì cách hắn thật gần, lúc lại cách hắn thật xa, lúc thì nâng trái tim hắn lên thổi, lúc lại xoay người giẫm đạp nó dưới lòng bàn chân.

Khương Anh không muốn đi chùa Linh Cốc, Liễu Uyên cũng không đi nữa. Hắn nhanh chóng đuổi theo, vừa đến ngã rẽ, tiếng cười khẽ của Ôn Thư Thanh đã truyền tới: “Ta và Trưởng Công chúa đợi Khương cô nương đã lâu.” Còn có giọng nói của Trưởng Công chúa: “Hôm nay đừng để ý đến hoàng huynh, chúng ta đi chèo thuyền đi, hoa sen ở hồ Tuý Tâm đang nở rộ.”

Liễu Uyên nghe thấy Khương Anh trả lời: “Được.”

Liễu Uyên dựa vào vách tường, sự ghen tị như ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực, gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, vì sao lại không để ý đến trẫm? Ôn Thư Thanh đối xử với A Anh không tốt, vì sao A Anh còn để ý đến nàng ta? Vì sao A Anh lại nghe lời hoàng muội như vậy?

Cảm giác chua xót bành trướng trong tim Liễu Uyên, vô cùng đau đớn, hắn rất muốn bước nhanh ra ngoài, nói với Khương Anh đi cùng trẫm đến chùa Linh Cốc, nhưng bước ra được một bước hắn lại rụt trở về, ở trong lòng A Anh, hiện giờ hắn có thể so sánh với Ôn Thư Thanh và hoàng muội sao?

Liễu Uyên không xác định, càng không xác định thì càng chịu dày vò, hắn vẫn nhanh chóng rời đi. Khi đến sân bên cạnh, hắn chần chừ vài bước, sau đó cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho tùy tùng: “Gọi An Vương và Dương Văn Châu tới đây.”

Đầu tiên là An Vương dáng vẻ vội vàng đi tới, quỳ dưới đất hành lễ, Liễu Uyên cụp mắt: “Hoàng đệ vào kinh đã nhiều ngày.”

An Vương giác ngộ: “Bẩm Bệ hạ, đúng là đã nhiều ngày, cũng đến lúc trở về Dương Thành rồi, thần đệ vốn định ngày mai sẽ chào tạm biệt Bệ hạ.”

“Thật sao?” - Giọng điệu Liễu Uyên nhàn nhạt.

Trong lòng An Vương lộp bộp, biết hắn không hài lòng với thời gian này, lập tức nói ngay: “Nhưng mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng nóng, đi sớm một ngày vẫn tốt hơn, thần đệ dự định sẽ đi ngay bây giờ.”

Lúc này Liễu Uyên mới cười nói: “Nếu đã như vậy, trẫm cũng không tiện cản trở hoàng đệ khởi hành, trẫm vừa nhìn thấy An Vương phi ở Khương phủ, có cần phải trở về cùng nhau không?”

An Vương lập tức hiểu rõ nguyên do: “Tất nhiên phải về cùng nhau, thần đệ đến Khương phủ gặp Khương cô nương, sau đó sẽ cùng An Vương phi trở về.”

“Đi đi.”

An Vương vừa ra khỏi cổng thì chạm mặt Dương Văn Châu, Dương Văn Châu đang định hành lễ, lại được hắn nâng lên: “Lát nữa gặp nhau ở Khương phủ.” Sau đó hắn bước sang Khương phủ ở bên cạnh. Dương Văn Châu còn đang nghi hoặc, tiến vào quỳ xuống đất hành lễ với Liễu Uyên, nghe Liễu Uyên nói xong, cũng chẳng có gì mà không hiểu, hắn đứng dậy đi thẳng đến Khương phủ.

Liễu Uyên tính toán thời gian, đứng trước cửa phủ một lát, nhưng vẫn không thấy hai đôi phu thê kia bước ra, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Hắn nhanh chóng tiến vào Khương phủ, bước tới đại sảnh, nghe thấy từng tiếng cười truyền ra, trong đó đương nhiên cũng có tiếng cười của Khương Anh.

Liễu Uyên sửng sốt, hắn rất ít khi nghe thấy tiếng cười của Khương Anh. Năm đó ở Đông Cung, là hắn ngu dốt, không biết tấm lòng của Khương Anh, nên cũng không nghe được nhiều, hiện tại Khương Anh hiếm khi cười trước mặt hắn, chứ đừng nói đến tiếng cười êm tai như vậy.

Ghen tị, tủi thân, bất mãn… Lập tức dâng trào trong lòng Liễu Uyên.

Hắn cũng muốn cùng A Anh đến hồ Tuý Tâm, cũng muốn ngồi trong sảnh nói chuyện phiếm với A Anh, cũng muốn tận mắt nhìn thấy A Anh cười lớn, nhưng những thứ mà hắn khao khát, A Anh đều không cho hắn, lại tiện tay phân chia cho người khác. A Anh rất hào phóng với người khác, nhưng tới chỗ mình lại keo kiệt, không chịu đi chùa Linh Cốc với mình…

Liễu Uyên sắp bị chính lòng đố kỵ của mình thiêu chết.

Đúng lúc Bạch Phù đi ngang qua đại sảnh, thấy hắn cụp mắt đứng ở ven tường, cả người toát ra vẻ buồn bực, trong lòng kinh hãi, lại làm sao vậy! Nàng quỳ bịch một tiếng: “Bệ hạ!”

Âm thanh truyền tới đại sảnh, tiếng cười trong đại sảnh dừng lại. Liễu Uyên âm thầm đè nén cảm xúc sôi trào, phất tay áo cho Bạch Phù lui xuống, rồi cất bước tiến vào đại sảnh.

Mấy người trong đại sảnh vội vàng đứng dậy hành lễ, Khương Anh kinh ngạc nhìn qua nên đứng dậy muộn hơn người khác một bước, nàng còn chưa kịp hành lễ thì đã được Liễu Uyên đỡ dậy, ấn trở về ghế ngồi.

Cứ như thế Khương Anh cũng ngồi ở ghế trên giống như Liễu Uyên, mấy người Trưởng Công chúa đứng phía dưới, nàng cảm thấy cực kỳ không ổn, trực tiếp đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, để lại một mình Liễu Uyên ngồi trên ghế.

Nàng không biết rằng, khoảnh khắc này Liễu Uyên cảm thấy vô cùng cô đơn, sáu năm qua hắn ngủ một mình trong phòng ngủ rộng lớn, trái tim bị nỗi nhớ nhung cắn nuốt, hắn cũng từng cảm thấy cô đơn, nhưng không mãnh liệt bằng việc nhớ nàng. Chỉ riêng giờ phút này, nhìn Khương Anh đứng chung một chỗ cùng những người khác, mà không phải ở bên cạnh mình, hắn mới nếm trải nỗi cô đơn dày đặc nhất, Khương Anh ở ngay trước mắt, nhưng hắn vẫn lẻ loi một mình.

Liễu Uyên cứ lẳng lặng không lên tiếng như vậy, An Vương và Dương Văn Châu sợ hãi không thôi. Hai người vốn định đưa Ôn Thư Thanh và Trưởng Công chúa rời đi, nhưng Ôn Thư Thanh không muốn rời kinh sớm như thế, Khương Anh và Trưởng Công chúa cũng hy vọng nàng ở lại, nhất thời nói tới nói lui, nên mới chậm trễ thời gian.

An Vương vội vàng nói: “Bệ hạ, thời gian không còn sớm, thần đệ cũng nên khởi hành rồi.” Hắn đưa một tay kéo tay áo Ôn Thư Thanh, Ôn Thư Thanh bỗng chốc hiểu ra, dù không muốn nhưng vẫn phải gật đầu, mỉm cười nói với Khương Anh: “Khương cô nương, lần sau vào kinh, chúng ta sẽ cùng nhau chèo thuyền tiếp nhé.”

Khương Anh vẫn chưa biết nguyên do: “Sao đột nhiên lại gấp thế?”

“Dương Thành còn nhiều việc.” - Ôn Thư Thanh cười nói.

Trưởng Công chúa cũng muốn giữ người ở lại, nhưng bị Dương Văn Châu nắm lấy tay. Thấy Dương Văn Châu bình tĩnh liếc nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của Liễu Uyên, nàng chợt bừng tỉnh.

“Không thể ở lại dù chỉ một ngày sao?” - Khương Anh thực sự bối rối.

Ôn Thư Thanh lắc đầu, Khương Anh cúi đầu, dường như có chút thất vọng, không biết nàng đang nghĩ gì, cũng không thấy nàng nói lời nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play