Editor: Dứa
Nến tắt, màn lụa buông xuống che phủ không gian rộng lớn, trong bóng đêm, Khương Anh tủi thân khóc hết tiếng này đến tiếng khác, nàng vẫn không được nhìn Liễu Uyên lấy một lần, không được Liễu Uyên an ủi lấy một tiếng, nàng chỉ biết động tác của Liễu Uyên giống như phát điên, nhưng nàng vẫn không nỡ mắng Liễu Uyên, nàng thầm nghĩ mình rất vui vẻ, vậy một đêm này, Liễu Uyên có vui không?
Liễu Uyên có vui không?
Vấn đề này, Khương Anh đã không còn nghĩ đến từ lâu, giống như hiện tại, nàng không hề nghĩ đến ý đồ khi uống hết chén này đến chén khác của Liễu Uyên, có nhất quyết phải ép nàng nói một lời hay không?
Khương Anh mất hết hứng thú, đứng dậy rời khỏi quán rượu, Liễu Uyên nằm ngửa trên ghế, nghiêng mặt sang bên, thấy nàng đang đứng một mình dưới đèn lồng, hắn cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, ném chén đi, vững vàng đứng dậy, bước đến trước cửa, đứng sau lưng Khương Anh.
Bóng đêm dày đặc, trên đường không còn người đi đường, tuy đã vào hè, nhưng gió đêm thổi tới vẫn hơi lạnh, Liễu Uyên cởi áo ngoài, khoác hờ lên vai Khương Anh, áo ngoài của hắn quá rộng, giống như đang ôm lấy Khương Anh.
Lúc này Liễu Uyên đang ghen tị với một chiếc áo khoác, hắn chuyển tới trước người Khương Anh, giọng nói rất nhẹ nhàng, tựa như đang dỗ dành: “A Anh, phải làm thế nào nàng mới bằng lòng nói chuyện với trẫm?”
Khương Anh lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng, nàng không phải người tính toán chi li, câu nói chặn họng của Liễu Uyên đêm đó, nàng đã không còn để ý nữa, nàng chỉ cảm thấy thái độ của Liễu Uyên rất kỳ lạ, nhất định đã xảy ra chuyện gì, nàng sợ nếu mình mở miệng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khương Anh kháng cự sự thân mật của Liễu Uyên, cởi áo ngoài, để mặc nó rơi xuống đất, mãi đến khi trở về Khương phủ, Liễu Uyên vẫn chưa đuổi theo, chỉ lệnh cho tuỳ tùng âm thầm hộ tống nàng về nhà, cúi người nhặt chiếc áo ngoài đưa lên chóp mũi, ngửi chút hơi thở còn sót lại.
Liễu Uyên trở về cung, tiến vào Cần Chính Điện, chịu đựng men say ngồi xuống trước bàn, lật mở sổ con xử lý chính sự, đến tận đêm khuya vẫn không thấy hắn nghỉ ngơi. Lý công công rón rén tiến vào, thấy hắn nằm ngửa trên ghế bành, sai người dọn sổ con đã phê duyệt đi, trên bàn chỉ còn lại rất nhiều dây cầu phúc.
Lý công công không dám liếc mắt nhìn loạn, thấy Liễu Uyên hồi lâu không lên tiếng, hắn lại rón rén đi ra ngoài, cửa điện đóng lại. Liễu Uyên mở mắt, ánh mắt dừng trên dây cầu phúc kia, ngón tay lần theo từng chữ một.
Mỗi lần lướt qua một chữ, cảm giác đau đớn hối hận trong lòng lại nhiều thêm một phần, hắn cho rằng A Anh của hắn không thèm để ý đến hắn, nên hắn mới thuận theo mong muốn của nàng. Khi nàng mới vào Đông Cung, hắn đã hứa hẹn, tuyên bố mình sẽ không ép buộc nàng, lại không ngờ câu không ép buộc này giống như moi tim đâm bị thương A Anh.
Dùng ngón tay móc một sợi dây cầu phúc, ngửa mặt nhìn chằm chằm nó rơi trong không trung, hắn chưa từng sợ hãi điều gì, giờ phút này lại nhát gan không dám nghĩ tới, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được suy nghĩ, nghĩ xem A Anh đi từng bước một tới trước mặt mình thế nào, lại bởi vì sự ngu ngốc của mình, nàng mới nản lòng thoái chí từng bước rời đi ra sao.
Mấy năm trước, A Anh tiến vào thao trường với tâm trạng thế nào? Ôm tâm trạng gì khi yên lặng quan sát mình từ xa? Rồi lại mang tâm trạng thế nào khi luyện thương dưới ánh nắng, mong chờ một ngày trở thành thân vệ của mình?
Nàng thường xuyên đi dâng hương cầu phúc, khi treo dây lên, nàng nghĩ gì về Liễu Uyên? Nói chung là Liễu Uyên bận rộn, lạnh nhạt, giận giữ trên giường, dù sao cũng không phải Liễu Uyên vì nhớ nàng mà hôn chiếc khăn tay vô số lần.
Liễu Uyên chợt giật mình khi nghĩ đến điều này.
Trong buổi thượng triều ngày hôm sau, quần thần khiếp sợ phát hiện mỗi một động tác của Liễu Uyên đều đang toả sáng, toát ra phong thái giống một vị thần. Sau khi hạ triều, các quần thần chụm đầu lại nói thầm “Bệ hạ làm sao vậy? Trước đó còn rất tùy ý, sao hôm nay lại đột nhiên ra vẻ cuốn hút!”
Tiết Thủ phụ hầy một tiếng: “Ngu ngốc! Nhìn thấy khổng tước xòe đuôi tán tỉnh bạn tình chưa?”
Gừng càng già càng cay.
Các quần thần bừng tỉnh, vui vẻ chờ xem kịch hay, Trình Thứ phụ nói: “Sẽ không tán tỉnh muội muội của chúng ta chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Còn có thể là ai, nhất định là muội muội của chúng ta.”
Vì thế khi trời nhá nhem tối, một đám huynh trưởng bận rộn xử lý xong chính sự, vội vàng mang theo vô số vật phẩm tới Khương phủ, gọi là tặng đồ, nhưng thực chất là xem kịch vui, mọi người vào cửa, quả nhiên nhìn thấy Liễu Uyên đang chơi đùa cùng Mãn Mãn.
Tiết Thủ phụ líu lưỡi không nói nên lời: “Sáu năm qua lão phu chưa từng nhìn thấy Bệ hạ mặc như vậy!”
“Bộ quần áo này may rất đẹp!”
Tầm mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn lên người Liễu Uyên, chỉ thấy Liễu Uyên vẫn thích những hoa văn phức tạp, lộng lẫy, áo ngoài rộng rãi phẳng phiu, điều khác biệt so với trước kia là màu sắc không còn nặng nề, ngược lại khá loè loẹt, tuy nhiên hắn lại áp chế được các màu sắc sang trọng. Ngay cả các đường nét trên gương mặt, bởi vì sự tuỳ tiện toát ra từ trong xương cốt, nên cũng rực rỡ hơn trước, tinh thần và phong thái cả người như được giải phóng mãnh liệt sau thời gian bị cầm tù.
Tiết Thủ phụ kết luận: “Bệ hạ mở màn che quá rộng, loá mắt lão phu!”
“Đừng làm mù mắt muội muội là được!”
Không, Khương Anh vẫn bị dao động, hôm nay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Liễu Uyên, cả người sững sờ tại chỗ như bị sét đánh, thầm nghĩ, Liễu Uyên lại phát điên cái gì thế, sắp biến thành một quả cầu sáng chói rồi, tiết kiệm sức lực chăm sóc con trai đi!
Khương Anh tức giận xoay người rời đi, Liễu Uyên nhìn thoáng qua, cũng không ngăn cản, chỉ cong môi, Khương Mãn la hét: “Phụ hoàng, ngày mai con muốn mặc màu đỏ!”
Liễu Uyên đồng ý, chơi cùng Mãn Mãn chốc lát, vừa ngước mắt liền thấy mấy người Tiết Thủ phụ, hắn miễn lễ bọn họ, nghe Tiết Thủ phụ ra vẻ nghiêm túc nói: “Chúng thần tới đưa cho Khương cô nương vài thứ.” Hắn gật đầu phất tay: “Đưa xong thì lui ra đi.”
Mấy người Tiết Thủ phụ thất vọng đồng ý, gặp Khương Anh, tặng đồ xong, dùng ánh mắt ra hiệu cho Khương Anh: Mau giữ chúng ta ở lại!
Khương Anh cầu còn không được: “Các huynh trưởng ở lại dùng cơm nhé.”
Tiết Thủ phụ đang định khách khí một tiếng, những người còn lại: “Được thôi!”
Liễu Uyên nghe vậy, hơi nheo mắt, bí mật gọi tùy tùng tới, ra lệnh cho bọn họ: “Gọi người nhà chư vị đại nhân đến đưa bọn họ về.”
Không lâu sau, người nhà của chư vị đại nhân tới nơi, nhìn thấy Khương Anh, một tiếng cô cô, một tiếng muội muội, cách gọi nào cũng có, mọi người đều nhiệt tình dâng quà tặng, chỉ muốn tham gia góp vui, Khương Anh rất vui vẻ: “Đã muộn thế này rồi, ở lại dùng cơm đi.”
Liễu Uyên: “…”
Bạch Phù cam chịu số phận đi ra sau bếp, phát sinh thêm ba bàn thức ăn, mấy người đầu bếp sắp ngất đi vì kiệt sức, đề xuất ý kiến với Bạch Phù: “Tới quán rượu mượn đầu bếp!” Bạch Phù sai người đi, tùy tùng đến quán rượu, mượn thêm năm người đầu bếp.
Chưởng quầy của quán rượu là người tốt bụng, nghe nói mượn nhiều người như vậy, còn tưởng sắp mở tiệc lớn, nên nhiệt tình đề cử: “Có cần gánh hát không?” Tùy tùng nghe vậy, không sợ quá nhiều thứ, gật đầu, sau đó dẫn đầu bếp và gánh hát trở về.
Gánh hát rất nhanh nhẹn, vừa tới đình viện đã dàn dựng sân khấu, lúc Bạch Phù phát hiện thì đã quá muộn, nàng thầm nghĩ, thôi, hát một chút cũng sôi động, sau bếp còn đang bận rộn nấu nướng.
Các quan viên khác nghe nói ở đây có náo nhiệt, vội vàng mang quà tới, thở hồng hộc đấm người đồng liêu có mặt từ lâu: “Không có lương tâm, chuyện tốt như vậy mà lại không gọi ta!”
Khi Khương Anh đến sân trước, nàng sửng sốt tại chỗ, trong sân bày khoảng mười bàn, chật kín triều thần và người nhà, trên sân khấu đã bắt đầu ca hát, ê ê a a.
Khương Anh nhắm mắt bình tĩnh một chút, Liễu Uyên bế Mãn Mãn đi tới, ba người im lặng đứng một bên, Liễu Uyên đột nhiên nói: “Cảnh tượng này giống như…”