Editor: Dứa

Bàn chân đang nâng lên của Liễu Uyên gần như chạm vào cửa, Bạch Phù sợ hãi nhắm mắt lại, một lát sau vẫn không nghe được tiếng đạp cửa, kinh ngạc nhìn Liễu Uyên xoay người rời đi: “Mãn Mãn đang ở đâu?”

“Thư phòng.” Bạch Phù hô to.

Liễu Uyên rầu rĩ đi về phía thư phòng, khi đi ngang qua cửa sổ ngoài thư phòng, nghe thấy tiếng bước chân Mãn Mãn, cảm xúc kích động cuồn cuộn trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, hắn bước vào thư phòng, vẫy lui những người khác, đóng chặt cửa phòng.

“Phụ hoàng!”

Mãn Mãn nhào tới, Liễu Uyên tựa lưng vào cửa, dùng cánh tay dài bế Mãn Mãn lên, mạnh mẽ nhét vào trong ngực, giống như ôm lấy Khương Anh, hắn khép mắt lại, dọc theo cửa phòng trượt xuống mặt đất.

Mãn Mãn ngồi trong lòng hắn, ôm lấy cổ hắn, thân mật cọ vào cổ hắn: “Phụ hoàng làm sao vậy?”

Liễu Uyên giống như người sắp chết khát được nước vỗ về, dụi cằm lên đầu Mãn Mãn, mở miệng giọng khàn khàn khó nghe: “Tên phụ hoàng là gì?”

“Liễu Uyên.”

“Con có biết hai chữ Liễu Uyên không?”

“Biết.”

Liễu Uyên mở mắt, mở túi vải ra, có vài sợi dây rớt xuống ngực, hắn nhặt một sợi nhét vào tay Mãn Mãn: “Đọc, đọc từng chữ một.”

Mãn Mãn nghe lời ồ một tiếng, giọng nói non nớt vang lên: “Liễu Uyên không sao…”

“Liễu Uyên không sao…”

“Điện hạ…”

Nghe thấy vậy, cả người Liễu Uyên run rẩy, ôm Mãn Mãn chặt hơn, Mãn Mãn nghi hoặc nhìn đôi mắt đỏ hoe của phụ hoàng, thầm nghĩ, phụ hoàng đang khó chịu hay vui vẻ? Hắn không hỏi, miệng vẫn đọc nội dung trên sợi dây, đọc thật nhiều…

Hắn rất nghe lời, không ngại mệt đọc hết tất cả, sau đó nhẹ nhàng nói: “Phụ hoàng không sao…”

Thật lâu sau, Liễu Uyên mới mở miệng mỉm cười, tiếng cười kia không giống tiếng cười, khó nghe muốn chết: “Mãn Mãn có biết ý nghĩa của câu đó không?”

Mãn Mãn rất nghiêm túc gật đầu: “Biết, nghĩa là phụ hoàng bình an.”

Qua thật lâu, Liễu Uyên vẫn vùi đầu trên vai Mãn Mãn, không nói lời nào, hôm nay Mãn Mãn có quá nhiều nghi hoặc, hắn thầm nghĩ, phụ hoàng mệt quá nên ngủ rồi sao?

Khi Khương Anh tỉnh dậy thì mặt trời đã khuất sau ngọn núi phía tây, vừa mở mắt liền thấy Bạch Phù vẻ mặt lo lắng nhìn mình, trong lòng nghi hoặc: “Ta mắc bệnh nặng sao?”

“Phi! Ngài không thể mong mình tốt hơn à!” Bạch Phù nhướng đôi mày liễu.

“Vậy hà cớ gì vẻ mặt ngươi nhìn ta như sắp chết thế?”

“Buổi chiều Bệ hạ dường như rất giận dữ, tới tìm ngài, thấy ngài đang ngủ nên lại không vào.” Bạch Phù thấy sắc mặt Khương Anh vẫn như thường, nghe nói Liễu Uyên tức giận cũng không có biểu cảm gì khác, nàng không nhịn được nói: “Rốt cuộc ngài và Bệ hạ muốn làm gì?”

Khương Anh nói: “Ta không làm gì, cũng không biết hắn muốn làm gì.”

Bắt đầu từ ngày hôm qua, thái độ của Liễu Uyên rất kỳ quái, vô duyên vô cớ gọi nàng là A Anh cũng thôi đi, còn một hai đòi đi theo nàng, chẳng lẽ có lửa giận cũng muốn trút lên người nàng!

Khương Anh nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó Bệ hạ đi tìm Mãn Mãn, hiện giờ vẫn đang ở cùng Mãn Mãn.”

Khương Anh gật đầu: “Ta đói bụng, có lẽ cũng tới giờ dùng cơm tối rồi nhỉ?”

“Tất nhiên, ngài có thể dùng bất cứ lúc nào.” Bạch Phù xoay người ra sau bếp.

Đến giờ ăn tối, Khương Anh ngồi trước bàn, thấy Liễu Uyên bế Mãn Mãn đi tới, nàng đứng lên sắc mặt như thường, để Mãn Mãn ngồi xuống tự mình ăn cơm, cũng mặc kệ Liễu Uyên ra sao, nàng cúi đầu dùng cơm.

Bữa trưa Khương Anh cũng chỉ ăn một ít cơm chay, còn ăn được nửa bữa đã bỏ đi, buổi chiều lại ngủ một giấc, lúc này thật sự rất đói, vừa dùng cơm, vừa nhìn Mãn Mãn, sợ hắn kén ăn.

“A Anh, nàng ăn của mình đi, trẫm nhìn Mãn Mãn.”

Liễu Uyên mỉm cười, mặt mày thả lỏng, tinh thần phấn chấn, đáng tiếc Khương Anh chưa từng liếc mắt nhìn hắn lấy một lần, chỉ vùi đầu ăn cơm.

Đến khi cơm nước xong xuôi, trời đã tối đen, Khương Anh cùng Mãn Mãn tô bảng chữ mẫu trong thư phòng, đưa mắt nhìn sang, thấy giấy trên bàn viết đầy tên Liễu Uyên, xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn chính là chữ của Mãn Mãn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Anh cũng không nghĩ nhiều: “Buổi chiều luyện chữ rồi?”

Mãn Mãn không lên tiếng, Liễu Uyên ngồi trên ghế bành trả lời thay hắn: “Viết một lát, trẫm dạy hắn tên trẫm, A Anh đừng tức giận, lần sau trẫm sẽ dạy hắn viết tên nàng.”

Khương Anh không có ý định nói chuyện phiếm cùng hắn, đặc biệt là chiều nay Liễu Uyên lại thay đổi điệu bộ, dường như rất sợ người khác không biết mình đang cười, khóe môi luôn cong lên, chỉ có hành động nhìn nàng chằm chằm là không thay đổi.

“Mẫu thân, con viết xong rồi.”

Mãn Mãn chỉ vào bảng chữ mẫu: “Con có thể chơi cùng a di Tiểu Bạch không?”

“Đi đi.” Khương Anh nói.

Bạch Phù ôm cây đợi thỏ ngoài cửa đã lâu, lao vào như một cơn gió, bế Mãn Mãn bỏ chạy. Trong phòng yên tĩnh, thấy không có chuyện gì, Khương Anh đứng dậy rời khỏi phòng.

“A Anh, ngày nào nàng còn không nói chuyện với trẫm, ngày đó trẫm sẽ tới Khương phủ.”

Khương Anh để ngoài tai, nàng ra khỏi thư phòng, tuy nhiên lại không biết đi đâu, chỉ đơn giản rời khỏi Khương phủ, đi đến quán rượu, phía sau vang lên tiếng bước chân ổn định vững vàng, nàng biết Liễu Uyên đang đi theo, nhưng cũng không ngăn cản, tóm lại không nói chuyện với hắn là được.

Không ngờ Tần phu nhân cũng ở quán rượu, lúc này Khương Anh mới mỉm cười, lệnh cho tiểu nhị mang rượu lên: “Tỷ tỷ, nhiều ngày không gặp.”

Tần phu nhân cũng vui vẻ, rượu vừa mang lên đã uống liền mấy chén, Khương Anh hầu rượu, hai người cứ thế bắt đầu uống.

Liễu Uyên gọi tùy tùng ngoài cửa: “Đi mời Tần đại nhân.”

Không lâu sau, Tần Thượng thư vội vàng đi tới, vẫn phàn nàn việc Tần phu nhân uống rượu như trước, Tần phu nhân đuối lý, không nói lời nào, uống nốt chén cuối cùng rồi rời đi cùng Tần Thượng thư.

Hai phu thê đã đi xa, Tần phu nhân quay đầu lại thấy Khương Anh ngồi, Liễu Uyên đứng, trong lòng cảm thán: “Ôi, hai người này, dù sao cũng phải tìm cơ hội nói rõ chuyện hôn thư.” Tần Thượng thư nói: “Sau này tìm cơ hội tốt nhắc lại.”

Khương Anh bị mất bạn rượu, vô cớ trở nên cô đơn.

Liễu Uyên thấy vậy ngồi xuống đối diện nàng, rót cho mình một chén, nâng chén lên uống cạn, Khương Anh liếc nhìn hắn bằng vẻ mặt cổ quái, hắn nói: “A Anh, trước đây trẫm không thích nàng uống rượu, quả thực nàng đã ngừng uống vì trẫm.”

Hai mắt Khương Anh trừng lớn, thầm nói, ai vì ngài!

Vốn định phản bác, lại phát hiện ra đây là cái bẫy của Liễu Uyên, nàng nghẹn lại, hạ quyết tâm, cho dù Liễu Uyên có nói chuyện quá đáng, nàng cũng sẽ thờ ơ.

Liễu Uyên nói thêm: “A Anh, thực ra năm đó trẫm từng nhìn thấy nàng uống rượu trên thao trường.”

Khi đó trên thao trường, mọi người không thể thiếu rượu, Khương Anh cũng thích uống, có lần thừa dịp xuống Diễn Võ Đài, nàng lấy túi rượu ra uống vài ngụm, sau lưng truyền đến giọng nói của Liễu Uyên: “Không ngờ Khương cô nương cũng thích uống rượu.”

Giọng nói đột ngột khiến Khương Anh cả kinh tới mức cổ họng run lên, nàng bị sặc rượu ho mấy tiếng, nhưng lại không muốn Liễu Uyên nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, nên cố nhịn không quay đầu lại, chỉ giả vờ không biết đó là Liễu Uyên, nàng gọi hắn: “Tiết Trọng Hà, ngươi quản nhiều quá.”

Nàng chống đỡ hết sức để không quay đầu lại, quả nhiên phía sau không một tiếng động, chờ mọi vật yên tĩnh, nàng mới xoay người lại nhìn, trống không.

Nàng vốn có rất ít cơ hội nói chuyện cùng Liễu Uyên, đây là một lần hiếm hoi, còn bị nàng sĩ diện bỏ lỡ, nàng hối hận tới mức cả đêm không ngủ, trong đầu không ngừng nhớ lại lời nói của Liễu Uyên, Liễu Uyên có thích nàng uống rượu hay không?

Một lát sau, nàng lại phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều, mình ở thao trường một thời gian dài như vậy, Liễu Uyên cũng chỉ nhớ được họ của nàng, e rằng chỉ tiện mà nhớ đến, chứ không có ý gì đặc biệt, mình không nên nghĩ nhiều.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cả đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau vẫn rời giường từ sớm, nàng không hề cảm thấy mệt mỏi, thần thái sáng láng đi đến thao trường. Tiết Trọng Hà chào đón nàng như một con thỏ đáng thương: “Khương Anh, xuống tay nhẹ chút.”

Khương Anh cảm thấy hắn thật đáng thương, bản thân không có cơ thể luyện võ, bị chính cha mình ác ý gài bẫy, vì thế nên gật đầu, nào biết còn chưa bắt đầu, chỉ thấy Tiết Trọng Hà bị người gọi đi, nàng còn đang nghi hoặc, lại thấy Liễu Uyên chậm rãi đi tới, tay cầm trường kiếm, trang phục uy vũ: “Khương cô nương, Tiết Trọng Hà có việc gấp rời đi, nếu không ngại hôm nay Cô sẽ đấu với nàng.”

Khương Anh bị kinh ngạc quá lớn đập cho đầu óc choáng váng, ngơ ngác gật đầu, khi cầm trường thương lên, nàng lập tức tập trung tinh thần, cơ hội hiếm có, nàng muốn dùng toàn bộ sức lực, để Thái tử điện hạ nhớ đến mình.

Từ hôm đó, Khương Anh bắt đầu giao đấu cùng Liễu Uyên, cũng vào ngày đó nàng tình cờ nghe được thân vệ của Liễu Uyên nói hắn không thích uống rượu, chính ngày hôm đó, nàng thầm nói trong lòng, rượu không có gì tốt, nàng sẽ không uống nữa.

Đến khi vào Đông Cung, nàng cũng không uống rượu, chỉ có một lần, Trưởng Công chúa tới Đông Cung, chán nản ủ rũ lôi kéo nàng uống rượu, nàng đành bất đắc dĩ uống vài chén, còn Trưởng Công chúa lại uống say, nhất quyết đòi triệu kiến Dương Văn Châu, nàng không có cách nào khác ngoài việc sai người đến Dương phủ.

Giữa lúc đó, nàng có ra ngoài một chuyến, khi trở về đã thấy Dương Văn Châu đang quỳ dưới chân Trưởng Công chúa, mắt Trưởng Công chúa say lờ đờ, mông lung nói: “Dương đại nhân thông minh, không hồ đồ giống người trong cung, biết rõ người trước mắt không phải người mình muốn, nhưng vẫn muốn…”

Khương Anh đứng đó, tâm lạnh như băng.

Mãi cho đến khi Dương Văn Châu quay đầu lại, kinh ngạc quỳ gối: “Tham kiến điện hạ.” Nàng mới phát hiện, không biết Liễu Uyên đã trở lại từ khi nào.

Vẻ mặt Liễu Uyên bình tĩnh, lệnh cho Dương Văn Châu đưa Trưởng Công chúa hồi phủ, đồng thời ra hiệu cho cung nhân dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng, cuối cùng nhìn về phía Khương Anh, ánh mắt có hơi lạnh lùng, dường như không mang theo chút tình cảm nào: “Thái tử phi cũng uống?”

Khương Anh rất sợ hắn tức giận, thấp giọng nói: “Uống một chút.”

“Một chút?” Liễu Uyên cúi người lại gần, nghiêng đầu ghé sát vào cổ nàng, hít thật sâu, giọng nói trầm xuống: “Mùi nồng như vậy mà Thái tử phi nói chỉ uống một chút?”

Khương Anh cảm nhận được trái tim đang đập không ngừng, nàng cố gắng kìm lại, có chút ấm ức nói: “Quả thực chỉ uống một chút, mùi nồng là do nhiễm hơi rượu trong phòng.”

Nàng cho rằng mình giải thích, Liễu Uyên sẽ tin, nhưng Liễu Uyên vẫn ghé sát vào nàng, như nàng đang nói dối, nàng có chút xấu hổ và giận dữ, bất chợt nghiêng đầu, vốn định giải thích lần nữa, nhưng hai người đứng quá gần, môi nàng chạm vào tai Liễu Uyên, nhất thời như có ngọn lửa thiêu đốt, khiến nàng mất hết lý trí, nàng giả vờ choáng váng, nhẹ giọng nói: “Điện hạ anh minh, quả thực uống rất nhiều…”

Nàng giả vờ say rượu, nhào lên người Liễu Uyên, cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Liễu Uyên, một mặt trái tim lạnh hơn phân nửa, mặt khác vẫn không chịu từ bỏ, xấu hổ cắn rách khóe môi, máu tươi chảy ra, nàng cũng không đoái hoài tới cơn đau, kiễng chân vòng tay ôm lấy cánh tay Liễu Uyên: “Đầu rất choáng, xin điện hạ hãy ôm ta…”

Lời còn chưa dứt, ngón tay lạnh lẽo đã nâng cằm nàng lên, nàng híp đôi mắt mơ màng, chỉ cảm thấy sắc mặt Liễu Uyên u ám không rõ, đôi môi đỏ rỉ máu bị đầu ngón tay niết qua một cách thô bạo, ngay sau đó nàng đã bị Liễu Uyên chặn ngang bế lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play