Mã Ngọc Thụ ngỡ ngàng, ông ta từ từ đứng dậy, vươn tay với lấy cây gậy nặng trịch của mình và siết thật chặt như muốn vung lên đập vỡ đầu ai đó.
Mã Ngọc Thụ nham hiểm cười: “Anh Motobu, anh đang đùa với tôi à?”
Mã Ngọc Thụ hiểu rõ những kẻ khởi nghiệp đầy tham vọng như Ryo Motobu.
Song tiền vốn mang tới cám dỗ chết chóc, nó không được ban thưởng cho bất kỳ ai chỉ vì người đó mê đắm nó.
Một khi lựa chọn đầu tư, tiền không thể dễ dàng lấy lại được ngay.
Điều này đặc biệt đúng với Ryo Motobu.
Ông ta là một kĩ thuật viên. Theo quy trình thông thường, việc phát triển phần mềm và xây dựng một hệ thống mới tốn rất nhiều thời gian để cải tiến chỉ trong một ngày và được đưa vào sử dụng ngay trong ngày hôm sau.
Có lẽ Ryo Motobu cũng đã nghĩ đến điều này.
Cho nên ông ta cần vay rất nhiều tiền.
Ryo Motobu là một khách hàng lớn, vì vậy Mã Ngọc Thụ cho người theo dõi sát sao đối phương.
Ban đầu, ông ta đã đầu tư khoảng 5 triệu cho dự án kinh doanh mới.
Có lẽ ông ta muốn dùng 15 triệu còn lại để sống trong 6 tháng đầu tiên sau khi vay nợ.
Sau 6 tháng, khoản đầu tư đầu tiên thành công và thu lại được vốn lẫn lợi nhuận thì ông ta sẽ trả sạch nợ trong một lần.
Mã Ngọc Thụ nhìn thấu kế hoạch nhỏ của đối phương.
Những người ù lì ngày ngày ở trong phòng nghiên cứu sẽ khó lòng nắm bắt được tâm tư của những người hoạt động ngoại giao ở thế giới bên ngoài.
Chỉ cần Mã Ngọc Thụ nhờ ai đó tìm liên hệ để xâm nhập vào khâu sản xuất hoặc kiểm kê cũng đủ khiến Ryo Motobu mất thêm vài tháng để điều chỉnh, từ đó sẽ khiến cho kế hoạch của ông ta bị phá hủy và ông ta cũng hỏng bét.
Sự “hỏng bét” đó là sự chấm dứt hoàn toàn so với những tháng ngày lang thang ăn xin trước đây của ông ta.
Nhưng Mã Ngọc Thụ lại không thể ngờ được rằng một người ăn mềm không ăn cứng như Ryo Motobu lại sử dụng chiêu trò lưu manh như một tên giang hồ thứ thiệt.
Ryo Motobu không trả lời câu hỏi của Mã Ngọc Thụ mà lạnh nhạt hỏi lại: “Cậu còn chuyện gì khác không?”
Câu hỏi đã xé rách sự khách sáo lịch thiệp.
Mã Ngọc Thụ cười gằn đầy tức giận: “Anh Motobu, không còn chuyện gì nữa. Anh ở yên trong nhà chờ tôi đến!”
Sau lưng Ryo Motobu đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhưng ông vẫn bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, cậu đến đi.”
Cúp máy, Mã Ngọc Thụ hầm hè chửi mắng.
Nếu không muốn sống tốt đẹp thì không cần giả bộ nữa.
Vừa lúc bây giờ ông ta cũng không muốn làm một quý ông tốt bụng nữa.
Ông ta sẽ cho người bắt Ryo Motobu, chờ đến khi rút sạch mọi giá trị của đối phương, biến đối phương thành một lão già tật nguyền, Mã Ngọc Thụ có rất nhiều cách để tra tấn dần dần.
Mã Ngọc Thụ gọi đến tên đàn em đắc lực nhất của mình, đó là một người đàn ông vạm vỡ, da dày thịt béo cao gần 2 mét.
Tên khốn Ryo Motobu hạ quyết tâm muốn lật mặt thì ông ta cũng sẽ cho người đến tiếp đón đàng hoàng.
Nhưng việc cho vay này rất phức tạp, chỗ của Mã Ngọc Thụ chỉ là điểm số 1, phía bên ngoài còn có công ty Vi Uy, sau lưng cũng có một người khác chống lưng.
Lính đánh thuê ở thế giới ngầm của Ngân Chùy có danh tiếng đều muốn tạo dựng một vị thế vững chắc đều sẽ cân nhắc kĩ lưỡng những mặt lợi và hại trước khi nhận đơn hàng.
Họ không thể đối chọi với những người tai to mặt lớn chỉ vì một số tiền.
Vì vậy, dù Ryo Motobu có giàu có đến mấy cũng chỉ có thể thuê một nhóm lính đánh thuê nhỏ tham lam vì đồng tiền trước mắt mà thôi.
Đàn em vạm vỡ của Mã Ngọc Thụ dẫn theo 40 người.
Mã Ngọc Thụ không muốn làm thêm những chuyện râu ria phiền phức nữa, ông ta yêu cầu bằng mọi giá phải bắt gọn Ryo Motobu về đây.
Trong khi đeo kính, Mã Ngọc Thụ trông như một vị cha sứ nghiêm minh đứng trước những kẻ đòi nợ thuê hung hãn, bạo tàn.
Song Mã Ngọc Thụ là một tên có tiền và đầu óc, dù là một tay đấm thép có thể đập nát xương ông ta chỉ bằng một cú tát nhưng người này vẫn phải ngoan ngoãn như một con cừu và tuân theo mệnh lệnh của đối phương.
Mã Ngọc Thụ ra lệnh: “Tao muốn tiền của tao, tao cũng muốn não của thằng chó đó. Một bộ não sống. Còn người thì không nhất thiết phải sống hoàn toàn. Hiểu ý tao không?”
Đám đông bặm trợn gầm lên: “Rõ!”
Mã Ngọc Thụ nhấc gọng kính: “Đi đi.”
…
Một tiếng sau, Mã Ngọc Thụ nhận được cuộc gọi đầu tiên từ đám đàn em.
Khi đó ông ta vẫn còn đang ăn dưa hấu, trong lòng bốc hỏa.
Ông ta dành suốt 1 tiếng để suy ngẫm về tình thế hiện tại, lửa giận trong lòng cũng theo đó nguôi dần.
Tình huống của Ryo Motobu cũng không tệ như là băng nhóm lừa đảo kia.
Những kẻ lừa đảo này không có thân phận cụ thể, lại sử dụng tiền mới, có nhiều cơ hội để ẩn nấp trốn tránh giữa biển người.
Nhưng thứ có giá trị nhất trên người Ryo Motobu lại chính là bản thân ông ta.
Nếu ông ta không khởi nghiệp nhanh chóng và thu lợi nhuận thì một kĩ thuật viên không có chống lưng hay tài chính hậu thuẫn như ông ta sẽ khó lòng theo kịp tiến độ phát triển của thị trường xung quanh, cuối cùng thì dù sớm hay muộn, ông ta cũng thất bại.
Lần trước Ryo Motobu rời khỏi Thụy Đằng với một số tiền lớn. Kết quả thế nào?
Nói cách khác, Ryo Motobu chỉ có hai con đường.
Một là lấy tiền bỏ chạy, chờ đến ngày bị cướp sạch một lần nữa, hai là khởi nghiệp, luôn sống nơm nớp lo sợ và áp lực nặng nề, chờ đến ngày bị chủ nợ đến đòi nợ, dù có muốn trốn thì cũng đã muộn.
Khi nhận được thông tin, trên khóe miệng của Mã Ngọc Thụ còn dính một hạt dưa.
Ông ta dùng ngón tay cái bắn hạt dưa ra khỏi miệng, mơ hồ hỏi: “Bắt được người chưa? Hay là để xổng mất?”
Đầu dây bên kia không trả lời ngay, xa xa chỉ vang lên tiếng thở dốc.
Tiếng thở dốc nghe qua còn khá trẻ.
Mã Ngọc Thụ cau mày, bịt một tai còn lại: “Alo? Nói gì đi.”
Bên kia cũng đã có phản hồi: “… Alo.”
Mã Ngọc Thụ đứng phắt dậy.
Đây không phải là giọng của bất kì tên đàn em nào của ông ta!
“Ai… ai vậy?”
Ở bên kia, Vũ Thị Phi đang nhẹ nhàng vỗ lưng điều tiết lại nhịp thở giúp Kim Tuyết Thâm.
Kim Tuyết Thâm cầm cây cung lộn ngược, bên trên dính đầy máu nhưng không phải máu của hắn.
Kim Tuyết Thâm đang ngồi trên đầu của tên đàn ông vạm vỡ cao 2 mét.
Tên đàn ông vạm vã bất tỉnh nằm trên mặt đất, máu chảy đầm đìa từ phần đầu trọc lóc, tạm thời được dùng để làm ghế ngồi.
Nhiều người trong thế giới ngầm có thể nhận ra Kim Tuyết Thâm cho nên hắn không cần phải che giấu danh tính.
Kim Tuyết Thâm thẳng thắn nói: “Quạ Đen.”
“Quạ Đen…” Trong lòng Mã Ngọc Thụ run lên: “Con thỏ Ninh… Người… người của Ninh Chước?”
“Đúng vậy.” Nhân lúc Mã Ngọc Thụ vẫn đang há hốc mồm kinh ngạc, Kim Tuyết Thâm tiếp tục tung chiêu trí mạng: “Bọn tao bảo vệ mạng sống của Ryo Motobu.”
Trái tim nặng trĩu của Mã Ngọc Thụ lại thòng xuống.
Là Henna?
Làm sao Ryo Motobu có thể thuê được tổ chức này chứ?!
Henna là một tổ chức có tiếng tăm vang dội không nhờ một công ty nào chống lưng, tổ chức này không bán mạng mình cho bất kỳ tư bản nào khác.
Dù Mã Ngọc Thụ chưa bao giờ gặp Quạ Đen nhưng ông ta biết rõ đây được xem là thủ lĩnh thứ ba của Henna. Lời nói và hành động của người này có thể đại diện cho cả Henna.
Có thông tin cho rằng Takeshi Motobu, đứa con trai út đã chết của Ryo Motobu, đã thuê Ninh Chước làm vệ sĩ trước khi trốn thoát khỏi nhà tù.
Họ đã liên lạc với nhau từ lúc đó?
Dưa hấu mát lạnh mà Mã Ngọc Thụ vừa ăn đã chuyển hóa thành lớp mồ hôi thấm đẫm cả người.
Chiếc áo sơ mi trắng tinh trên người ông ta nhanh chóng ướt đẫm và nhớp nháp.
Khi đối mặt với Ryo Motobu, miệng lưỡi của ông ta có thể trơn tru, léo lắt với những lời nói dối dày đặc, chỉ có một phần đúng và chín phần còn lại đều là giả. Một phần đúng đó chính là:
Ông ta cũng vay tiền từ sếp của mình!
Những người ở phía sau ông ta không phải nhà từ thiện sẽ cho ông ta tiền một cách miễn phí.
Ông ta cũng vay tiền sếp của mình với lãi suất cao.
Còn về việc ông ta có thể moi được bao nhiêu giá trị từ những người ở bên dưới thì đều phụ thuộc vào khả năng của ông ta.
Mã Ngọc Thụ chỉ là một kênh trung gian trong nguồn cho vay nặng lãi này, nếu Ryo Motobu mất trí và mất hết tiền thì những người phía sau sẽ làm gì? Chưa kể là một người trung gian, Mã Ngọc Thụ chắc chắn cũng sẽ gặp bất trắc!
Mã Ngọc Thụ run giọng: “Cậu Quạ Đen, chúng ta có thể thương lượng với nhau, đừng khiến cho mọi chuyện rơi vào bế tắc. Tối nay chúng ta gặp mặt cùng nhau ăn một bữa đi, địa điểm và thời gian sẽ do cậu quyết định.”
Đầu dây bên kia là “chú Mã” năm xưa.
Giọng điệu của ông ta vẫn dịu dàng, từ tốn như cũ.
Khi còn nhỏ, Kim Tuyết Thâm còn được ông ta tặng một chiếc máy chơi điện tử.
Ký ức năm xưa nổi lên khiến cho tay nắm đấm của Kim Tuyết Thâm siết lại chặt hơn: “Được.”
Thấy đối phương đáp ứng dễ dàng, Mã Ngọc Thụ lại cảm thấy bất an hơn.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt đầy mùi máu: “… Tôi muốn mời cậu Ninh đến nói chuyện. Chắc chắn đã có sự hiểu lầm nào đó. Ryo Motobu cho các cậu bao nhiêu tiền? 2 triệu?… Hay là 3 triệu?”
Mã Ngọc Thụ nở một nụ cười dữ tợn: “Bên trên tôi còn nhiều tiền lắm, nếu các cậu muốn kiếm nhiều hơn thì hãy hợp tác với nhau, chúng ta có thể kết bạn với nhau.”
Kim Tuyết Thâm hờ hững nhìn Ryo Motobu ở phía xa.
Ông ta vừa chứng kiến một cảnh tượng máu me ghê rợn, bây giờ tay chân còn run rẩy, im lặng ngồi một bên, không dám thở ra hơi như một động vật ăn cỏ vô hại sợ bị chú ý.
Kim Tuyết Thâm nói: “Thứ nhất, ông chẳng còn tiền.”
Hắn là kế toán quản lý tài chính nhiều năm, hiển nhiên biết rõ việc này.
Cùng với lại hợp đồng của Ryo Motobu, Kim Tuyết Thâm càng thêm tự tin rằng 20 triệu mà Mã Ngọc Thụ cho Ryo Motobu vay này nếu không được hoàn trả lại thì dù ông ta có bán hết tài sản đi nữa thì cũng không thể trả đủ.
“Thứ hai…” Kim Tuyết Thâm phì cười, uất hận dồn nén bao năm được giải phóng, từng lỗ chân lông trên người giãn nở hết cỡ: “Chỉ có 2 triệu. Chú Mã đây có phải xem nhẹ giá trị của Henna chúng tôi quá không vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Không phải Mã Ngọc Thụ không muốn đáp lại. Ông ta đang run rẩy gọi android theo dõi sức khỏe của mình.
Một robot có hình dạng động vật nhỏ nhanh như chớp xuất hiện, rà quét cơ thể Mã Ngọc Thụ một lượt, sau đó bắn ra một hộp thuốc trợ tim nhỏ.
Khi Mã Ngọc Thụ vốc thuốc cho vào miệng, sau đó ừng ực uống nước, ở đầu dây bên kia, Kim Tuyết Thâm đã mất kiên nhẫn cúp máy.
Kim Tuyết Thâm cúi đầu nhìn bàn tay Vu Thị Phi đang nắm chặt lấy tay mình, hắn quay mặt đi chỗ khác để ngó lơ.
… Ngó lơ thất bại.
Kim Tuyết Thâm hằn học nói: “Bỏ ra.”
Dạo gần đây việc nghiên cứu về cơ thể của Kim Tuyết Thâm đã trở thành một niềm vui to lớn đối với Vu Thị Phi, y không chỉ không buông tay mà còn giơ hai bàn tay lên, lắc lư qua lại: “Cậu nhìn này, tay của tôi có thể bao trùm hết cả tay của cậu.”
Kim Tuyết Thâm trừng mắt: “Vớ vẩn. Vì sao chỉ có mình tôi đánh người còn anh chỉ đứng im vậy hả?”
Vu Thị Phi cúi đầu nghiêm túc phân tích, đáp: “Trông khó coi lắm. Sẽ dọa sợ cậu.”
Kim Tuyết Thâm gầm gừ trong cổ họng nhưng không vùng vằng buông tay ra nữa, hắn nắm tay Vu Thị Phi bước về phía trước, lạnh lùng nói với Ryo Motobu: “Gọi điện thoại.”
… Như thể hắn mới là sếp của Ryo Motobu.
Ryo Motobu vô lực ngẩng đầu nhìn Kim Tuyết Thâm.
Ông ta biết rằng một khi ông ta đã lựa chọn bước đi trên con đường này thì không còn đường lui nữa.
Ngày hôm đó, Ninh Chước đã nói với ông rằng ông cần phải mượn Mã Ngọc Thụ 20 triệu.
5 triệu thuộc về ông ta, 15 triệu thuộc về Henna và Bàn Kiều.
Trong lòng Ryo Motobu kháng cự ngay, nhưng ông ta cũng nhận ra vấn đề: “Sau lưng Mã Ngọc Thụ còn người khác, chỉ với 15 triệu thì sau này các cậu có thể ở được đâu trên cái đất Ngân Chùy này?!”
Ninh Chước im lặng một lát, sau đó bình tĩnh đáp: “Có người xây cầu cho tôi. Ông không cần quan tâm đâu.”
Ryo Motobu biết “xây cầu” là gì, cho nên ông ta cảm thấy rất huyền hoặc.
Ông ta hỏi thêm: “Vậy còn tôi thì sao?”
“Ông cứ dùng hết 5 triệu của mình đi, cố gắng kiếm tiền.” Ninh Chước nói: “15 triệu còn lại là để chúng tôi bảo vệ mạng sống của ông cho đến khi ông đủ khả năng thuê lính đánh thuê khác bảo vệ ông cho đến hết đời.”
Ryo Motobu tái mặt: “Vậy thì không phải như ở tù sao?”
“À, tôi cũng muốn nhờ ông vào tù.” Ninh Chước hỏi lại: “Ông làm được không?”
… Làm.
Hiển nhiên phải làm.
Dựa theo yêu cầu của Ninh Chước, Ryo Motobu gọi cho một dãy số khác.
“Alo… Cảnh sát Lâm Cầm phải không?” Ryo Motobu lau mồ hôi ròng ròng trên mặt: “Tôi là Ryo Motobu, tôi có tin quan trọng muốn báo.”
“Tôi đang gặp nguy hiểm. Tôi cần cậu giúp đỡ.”
Lâm Cầm đang uống trà chiều cùng với phóng viên Khải Nam thì nhận được cuộc gọi.
Lâm Cầm là một phát ngôn viên tài năng. Hắn thông minh nhưng không quá khó gần, biết tiến biết lùi, nắm rõ trách nhiệm của mỗi người và hiểu các nguyên tắc ứng xử khéo léo, tinh tế với những người xung quanh.
… Thông minh hơn nhiều so với người cha nuôi Lâm Thanh Trác đã chết của hắn.
Khải Nam rất hài lòng với Lâm Cầm, càng nhìn càng thấy thích.