Ninh Chước tỉnh lại như vừa trải qua một giấc mộng dài yên ả, hạnh phúc, chỉ muốn chìm đắm mãi mà không muốn rời xa.
Nhưng anh đã thức giấc, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến cả người anh đau nhức, mềm oặt cả người ngả bật về giường.
Anh có sức chịu đau tốt, nhưng lại không thể quen với việc tận hưởng niềm vui, hạnh phúc.
Cho nên nửa đêm còn lại vào ngày hôm qua, anh liên tục quấn chặt lấy eo Thiện Phi Bạch, cả người dựa vào đối phương, nhiệt độ nóng rẫy của cơ thể kề cận hòa cùng với hư ảo phía xa.
Bên tai Ninh Chước vẫn còn vang vọng những lời than oán rầm rì trong lúc ý thức mơ hồ.
“Không được…”
“Cha mẹ còn ở đây, không được…”
Gương mặt Ninh Chước ngay lập tức đỏ bừng.
Anh nhắm mắt, điều tiết lại bản thân, cuối cùng cũng có thể cử động.
Ninh Chước vất vả đứng dậy, vài sợi tóc thấm mồ hôi bám bên cánh môi, anh mệt mỏi không muốn vuốt tóc lại, anh vịn tay vào tường, từng bước nghiêng ngả đi về phía trước.
Chân không thể sải quá rộng, nếu không sẽ đau, đầu cũng choáng váng như say xe.
Ninh Chước nghĩ có lẽ anh đã chảy máu.
Sống suốt 28 năm, bây giờ lại bị một thằng nhóc kém mình 5 tuổi làm tới mức đi không nổi.
Ninh Chước nghĩ có lẽ anh cần phải làm gì đó.
Vì vậy, anh lê từng bước vào trong phòng trắm, vốc từng vốc nước lạnh lên mặt.
Việc dọn dẹp sạch sẽ đã có người làm vào ngày hôm qua, anh không cần phải bận tâm nữa.
Sau khi rửa mặt, Ninh Chước tìm một lưỡi dao cạo dùng một lần.
Anh dùng đầu ngón tay miết thử, mũi dao có chất lượng không tệ.
Anh rời khỏi phòng tắm, bước từng bước về phía Thiện Phi Bạch.
Thiện Phi Bạch đã tỉnh lại khi nghe thấy tiếng nước chảy.
Cậu vòng cánh tay trần ra sau đầu, híp mắt nhìn Ninh Chước, ánh mắt không hề run sợ trốn tránh, thẳng thắn bộc trực, giống như toàn tâm toàn ý để mặc anh quyết định.
Thiện Phi Bạch biết cậu sẽ bị phạt, nhưng cậu cũng cảm thấy cậu không làm gì sai.
“Lớn rồi, đúng là giỏi thật nhỉ.”
Ninh Chước lên tiếng, ngạc nhiên vì giọng nói khàn khàn của mình.
Anh mím môi, chậm rãi nói: “Chịch tôi tới mức tôi gần như đứng không nổi.”
Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt, vô thức cong môi lên, nhưng ý thức được rằng bây giờ không phải là lúc để cười nên ngay lập tức kiềm chế niềm vui sướng của mình lại.
Ninh Chước vươn cánh tay máy ra, dùng ngón tay chế trụ yết hầu của Thiện Phi Bạch, từ từ đè xuống, ngay sau đó, tay còn lại của anh giơ lưỡi dao cạo, tách chân của Thiện Phi Bạch ra.
Cảm giác lạnh lẽo đột ngột dâng lên khiến Thiện Phi Bạch nheo mắt khó chịu, trong lòng cảm thấy tình thế không ổn.
Cậu khẽ dịch hông.
Cậu biết rõ tính cách của Ninh Chước.
Nếu anh thật sự tức giận thì sẽ cắt phăng cổ họng của đối phương chứ không tra tấn từ từ.
Cậu liếm môi, hỏi: “Anh muốn thiến em ạ?”
Ninh Chước: “Không. Cạo lông cậu.”
Thiện Phi Bạch: “???”
Cậu không thể nào ngờ được mình sẽ bị đối xử như vậy, nhất thời muốn co giò bỏ trốn nhưng lại bị Ninh Chước đè chặt ở trên giường.
Thấy cậu hốt hoảng bỏ trốn, Ninh Chước khẽ cười vì nắm được điểm yếu của cậu.
Anh hỏi: “… Cậu sợ cái này à?”
Thiện Phi Bạch co rúm lại, mặt mũi phừng phừng lửa nóng, vùng vẫy muốn né tránh: “Anh, anh Ninh, em sai, lần sau em sẽ chờ anh đồng ý rồi mới —”
Ninh Chước dùng một tay hất chăn xuống giường, cởi bỏ phong ấn cuối cùng che chắn trên người Thiện Phi Bạch: “À ha, còn có lần sau.”
Những chuyện Ninh Chước muốn làm không bao giờ bất thành.
Thiện Phi Bạch cũng không dám vùng thoát, cậu chỉ có thể cắn chặt răng nín thở.
Kĩ thuật của Ninh Chước lưu loát, thuần thục, lưỡi dao di chuyển một cách nhanh chóng, cạo sạch phần lông dưới, giúp bộ phận này hồng hào, trắng nõn như của thiếu niên.
Thiện Phi Bạch rúc đầu vào trong gối giả chết.
Ninh Chước hành hạ Thiện Phi Bạch một trận thì hả hê không ít.
“Trụi lủi, nhưng không xấu đâu. Có muốn nhìn thử không?” Ninh Chước vỗ mông Thiện Phi Bạch: “Màu hồng nhạt.”
Thiện Phi Bạch không sợ bất kỳ điều gì, vậy mà bây giờ lại cảm thấy như bị sỉ nhục, ngay cả bụng cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ: “Anh, anh —”
Ninh Chước vứt dao cạo đi, phủi sạch giường nệm, cả người âm ỉ đau: “Lăn qua bên kia.”
Thiện Phi Bạch ôm gối di chuyển qua một bên.
Ninh Chước giãn tay chân, nằm ngửa trên giường, tâm trạng khá tốt, đồng thời cũng biết rõ mối quan hệ của họ lại rơi vào cục diện rối rắm hơn.
Những lời nói đêm qua gần như vô ích.
Nhưng cảm xúc hiện tại của anh không còn bi quan như hôm qua.
Bụng dưới có chút đau nhức, trong tim cũng trướng đau, nhưng anh không bất an mà lại khá thoải mái.
Thoải mái đến mức khiến anh cảm thấy bình yên hiếm có.
Ninh Chước còn nghĩ rằng bộ dạng xấu hổ, ngại ngùng khi nãy của Thiện Phi Bạch cũng thật đáng yêu.
Cùng lúc đó, anh cảm nhận được một cơ thể ấm áp đang chậm rãi tiến gần đến mình.
Trong thời kỳ còn đối địch n hau, Ninh Chước cần phải thám thính nhiều nơi mới có thể khống chế được tay súng bắn tỉa mạnh mẽ, bản lĩnh này.
Bây giờ đối phương chỉ cần cử động nhẹ ở bên cạnh, Ninh Chước cũng có thể đoán ra được cậu muốn làm gì.
Làn da ấm nóng thân mật tiếp xúc với anh từ phía sau.
Thiện Phi Bạch thút thít hỏi: “Eo anh có đau không?”
Ninh Chước không kiên nhẫn cau mày: “Chậc.”
Một đôi bàn tay thon dài, chai sạn ôm lấy eo anh từ phía sau, từng chút từng chút một xoa bóp cơ bắp mỏi nhừ của anh.
Ninh Chước dùng giọng mũi khẽ “ưm” một tiếng, yêu cầu: “Nhẹ chút.”
Thiện Phi Bạch vùi đầu vào sau lưng anh, bày tỏ “em biết rồi”.
Bộ dạng cụp đuôi ủ rũ của Thiện Phi Bạch khiến Ninh Chước cảm thấy hả hê vô cùng.
Nhưng ba ngày sau, Ninh Chước lại cảm thấy hối hận.
… Lông mới mọc ra quá ngứa.
Sai lầm.
Thiện Phi Bạch dễ dàng nhận ra anh không thích, vô liêm sỉ nhại lại: “Màu hồng nhạt mà, anh Ninh không thích ạ?”
Giống như sự thù địch ngày trước, Thiện Phi Bạch chỉ thích ăn miếng trả miếng với Ninh Chước, không bao giờ để mình chịu thua thiệt.
Cậu không muốn mình thua cuộc, yếu thế trước mặt Ninh Chước.
Thiện Phi Bạch bất chợt lấy một cây bút lông dầu, trong lúc Ninh Chước đang sướng rơn cả người thì nhanh nhẹn nguệch ngoặc vài đường ở ngay dưới phần đùi trong của anh, sau đó còn săn sóc mặc lại quần lót cho anh.
Cậu ra tay âm thầm lặng lẽ, sáng sớm tỉnh lại, Ninh Chước vẫn chưa phát hiện ra.
Gần đây, sau khi cả hai kết thúc cuộc giao hoan, ngoại trừ eo hơi nhức mỏi sau khi tỉnh dậy, tinh thần của Ninh Chước không còn mệt mỏi nữa, ngược lại còn thoải mái, dễ chịu hơn so với trước đây.
Theo như ước hẹn ngày hôm qua, bây giờ Ninh Chước đến phòng huấn luyện để đấu tay đôi với Khuông Hạc Hiên. Kết thúc trận đấu, cả hai đầm đìa mồ hôi đầy sảng khoái.
Khuông Hạc Hiên bị ăn đau nhưng lại rất vui vẻ.
Mỗi khi bị đánh một trận, sự kính trọng của hắn dành cho Ninh Chước lại tăng lên theo cấp số nhân.
Hắn luôn ngưỡng mộ những người có năng lực, bản lĩnh, như Thiện Phi Bạch và Ninh Chước.
Với Thiện Phi Bạch gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, người của Bàn Kiều không thể nào hiểu được tư duy suy nghĩ của cậu cho nên khi nhìn thấy cậu đối xử tốt với Ninh Chước, họ cũng không biết đó là thật lòng hay là có mưu mô khác hay không.
Nhưng Khuông Hạc Hiên là một người thẳng tính, quan hệ ở Bàn Kiều cũng không xấu.
Thái độ của hắn dành cho Ninh Chước thay đổi cũng khiến cho những người khác ở Bàn Kiều thay đổi một góc nhìn khác về Ninh Chước.
Khi trận đấu đầu tiên kết thúc, Khuông Hạc Hiên tu ừng ực sạch nước để bù nước.
Hắn ra dấu: “Anh Ninh, tôi đi vệ sinh cái.”
Ninh Chước đứng dậy: “Tôi cũng đi.”
Khuông Hạc Hiên tức khắc kích động, trong đầu chỉ toàn “Anh Ninh đi vệ sinh với mình”, cả người lâng lâng như hồi xuân thành trai trẻ.
Hắn không có bất kỳ tính toán phân tranh so đo cao thấp gì với Ninh Chước.
Đó là thái độ dành cho anh em bạn bè, không phải dành cho Ninh Chước.
Hắn đi bên cạnh Ninh Chước, suy nghĩ không biết nên bàn về đề tài gì với nhau.
Không ngờ Ninh Chước vừa đứng yên, lẳng lặng kéo khóa quần, cúi đầu nhìn thoáng qua thì cơ bắp trên người căng cứng, kéo phăng khóa quần về vị trí cũ ngay lập tức.
Giây tiếp theo, cả người Ninh Chước bao trùm trong sự băng giá lạnh lẽo, rời đi nhanh chóng như một cơn gió.
Khuông Hạc Hiên sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới khôi phục lại tinh thần.
“… Anh Ninh?”
Ninh Chước quay về phòng, nhìn thấy Thiện Phi Bạch đã trốn khuất dạng.
Anh vào phòng tắm, kéo quần lót xuống, đỡ lấy vách tường, nghiến răng nghiến lại nhìn xuống.
— Thiện Phi Bạch vẽ dấu cộng và dấu trừ trên người anh.
Tổng cộng có tất cả 9 dấu.
Đó là tổng số lần Thiện Phi Bạch chịch anh.
Ninh Chước tẩy rửa đến mức làn da sưng đỏ lên mới có thể xóa sạch được những ký tự khiến người nhìn đỏ mặt tim đập nhanh này.
Đối với sự khiêu khích trắng trợn đầy táo bạo đó, Ninh Chước hiển nhiên có quà đáp lễ.
Ninh Chước đeo đai trinh tiết màu đen cho Thiện Phi Bạch, người lén lún quay về phòng lúc nửa đêm.
Món đồ khóa chặt có kết cấu tinh xảo, ấn tượng.
Ngoại trừ đi vệ sinh, bộ phận này của cậu không thể sử dụng cho mục đích nào khác nữa.
Thiện Phi Bạch chưa quen với sự hiện diện của thứ này, trằn trọc suốt một đêm, sáng sớm lại có phản ứng thì chỉ có thể cắn răng bấu vào khăn trải giường chịu đựng.
Ninh Chước nghĩ rằng sự trừng phạt của mình rất hiệu quả.
Thiện Phi Bạch cụp đuôi ủ rũ ra khỏi phòng.
Không ngờ cậu ra ngoài chưa đến nửa tiếng, Ninh Chước đã nhận được cuộc gọi từ Kim Tuyết Thâm.
Nội dung truyền đạt ngắn gọn như sau: “Vu Thị Phi nói với tôi là Thiện Phi Bạch giở trò biến thái ở trong nhà vệ sinh phía đông tầng 14. Anh có quản lý cậu ta được hay không?”
Chi tiết trò biến thái đó là Thiện Phi Bạch ngồi ở khu vực chờ cho hút thuốc duy nhất ở Henna, nhìn dòng người lũ lượt đi vào nhà vệ sinh đối diện, bất kể là người của Henna hay là Bàn Kiều thì cậu đều nhiệt tình cùng họ vào trong nhà vệ sinh, sau đó không hề e dè khoe đai trinh tiết của mình:
“Thấy đẹp không?”
“Có người bắt em đeo để em phải giữ thân trong sạch đó.”
Hành vi của Thiện Phi Bạch quả nhiên hữu hiệu.
Trong chốc lát, cậu đã nhận được cuộc gọi đầy lửa giận của Ninh Chước: “Thằng nhóc họ Thiện kia, cút về đây ngay!”
…
Trong lúc Ninh Chước và Thiện Phi Bạch lần lượt tung chiêu với nhau, Mã Ngọc Thụ lại rơi vào bế tắc.
Tin tức từ đám đàn em gửi về ngày một tồi tệ hơn, Mã Ngọc Thụ ngồi trong văn phòng chỉ biết đập bàn liên tục mà không làm được gì.
Mã Ngọc Thụ nghĩ ông ta đã gặp phải một kẻ lừa đảo to gan lớn mật, hại dân hại nước.
Người có thể bỏ trốn nhưng tiền sẽ không thể tự nhiên biến mất mà sẽ lưu dấu lại phương hướng di chuyển của người sử dụng.
Chỉ cần kiểm tra lịch sử giao dịch là được.
Nhưng khi điều tra, Mã Ngọc Thụ lại hoảng sợ thấy rằng đối phương như sử dụng một chiếc máy bơm nước vô hình, rút hết tiền của ông ta, sau đó bơm vào những tài khoản ẩn danh mơ hồ nào đó liên tục đến khi xóa sạch hết dấu vết, không thể truy tìm được ngọn nguồn.
Chuyện điều tra hướng đi của nguồn tiền, tiền đã rơi vào tay ai lại trở thành một chuyện khó khăn như là mò kim đáy bể!
Đến bây giờ, Mã Ngọc Thụ mới thừa nhận rằng: ông ta đã sa bẫy một băng nhóm lừa đảo cao tay.
Những kẻ này chuẩn bị một kế hoạch công phu, muốn dồn toàn lực để rút cạn tiền của ông ta.
Điều này chẳng khác gì vả liên tục vào mặt Mã Ngọc Thụ!
Trước đây, khi còn là một chàng trai trẻ nghèo khổ, ông ta còn dám quỳ gối, dù bị bảo vệ sòng bạc đuổi ra ngoài vẫn sẽ tiếp tục lì lợm bám chặt lấy ống quần của họ, van xin cho mình thêm một cơ hội nữa, có thể trong lần chơi tiếp theo, ông ta sẽ gỡ được vốn.
Bây giờ đã lớn tuổi, tiền đầy cả túi, da mặt ông ta đã mỏng hơn nhiều.
Dù tức điên người nhưng Mã Ngọc Thụ không dám vọng động.
Ông ta bình tĩnh kiểm tra lại những người mình có thể đắc tội.
Mã Ngọc Thụ làm nghề này thì tiền trong tay vốn đã dính đầy máu.
Mã Ngọc Thụ biết mình là một tên đao phủ của đồng tiền, hiển nhiên đã đắc tội với vô số người.
Nhưng nếu là một người mưu mô có thể lừa gạt mình, ông ta chắc chắn sẽ không dám động vào.
Mã Ngọc Thụ nghĩ tới nghĩ lui đến đau cả đầu cũng không tìm ra manh mối gì.
Vì vậy trong suốt những ngày qua, dù thường xuyên phát điên nhưng Mã Ngọc Thụ không đập phá đồ đạc nhiều.
Ông ta đã từng trải qua một cuộc sống nghèo túng, cho nên yêu tiền như mạng, không bao giờ để cơn giận lấn át lý trí, phá hủy những thứ có giá trị ngay trước mặt mình.
Thay vì phá đồ, Mã Ngọc Thụ lựa chọn đánh người.
Gần đây, cách giải tỏa căng thẳng duy nhất của Mã Ngọc Thụ là dùng một cây gậy to đập đầu đàn em đến tóe máu.
Trong chớp mắt đã đến ngày trả nợ của Ryo Motobu.
Đây là một khách hàng lớn và cần phải được đối xử thận trọng.
Mã Ngọc Thụ chỉnh trang lại tinh thần uể oải, nở nụ cười xởi lởi, gọi điện cho Ryo Motobu: “Anh Motobu.”
Ryo Motobu ở đầu đây bên kia vẫn trả lời bằng giọng điệu lạnh nhạt, xa cách của một kĩ thuật viên máy móc điển hình: “Alo.”
“Phát tài, phát tài.” Mã Ngọc Thụ nhiệt tình nói: “Nghe nói anh lại nhận thêm đơn đặt hàng của 2 công ty nữa à?”
Ryo Motobu lạnh lùng nói: “Cậu điều tra tôi cũng đến nơi đến chốn lắm.”
Mã Ngọc Thụ: “Nào có nào có, làm việc này thì anh cũng hiểu cho tôi chút chứ.”
Ryo Motobu thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì không?”
Mã Ngọc Thụ cười nói: “Ôi chao, anh có quên chuyện gì không? Anh Motobu, khách hàng quý giá của tôi, anh kiểm tra lại ngày tháng đi.”
Nghe thấy đầu dây bên kia im lặng, Mã Ngọc Thụ nói: “Tôi thật sự không muốn hối anh đâu, công việc kinh doanh của anh vừa mới phất lên, cũng chưa thu hồi vốn, cũng chưa thể cắt thêm tài chính… Tôi hiểu rõ mà. Nhưng tiền anh mượn không phải của tôi, tôi cũng là mượn từ sếp của tôi thôi, lãi suất cũng không ít hơn của anh là bao. Công việc của tôi cũng vất vả lắm, anh cũng đừng làm khó cho tôi.”
“À, tiền.”
Ryo Motobu tháo kính mắt ra, dùng tay xoa mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Từ khi vay tiền đến nay, vấn đề này đã đè nặng trong lòng ông một thời gian dài, đôi khi nó lại trồi lên quấy nhiễu.
Ông chỉ có thể dựa vào công việc để làm vơi bớt sự khủng hoảng vô hình.
Một thời gian dài trôi qua, cuối cùng cũng đã đến lúc ngả bài, Ryo Motobu cảm thấy nhẹ lòng hẳn.
Ông rành mạch đáp: “Tôi hết sạch rồi.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Mã Ngọc Thụ, cho nên ông ta không nghe hiểu ngay.
Khóe miệng của Mã Ngọc Thụ vẫn còn cong lên khách sáo cười: “… Sao cơ?”
“Tôi nói là…” Ryo Motobu lặp lại: “Tôi hết sạch 20 triệu rồi. Cậu muốn làm gì thì làm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT