Sau khi đến hiện trường, Lâm Cầm có chút dở khóc dở cười.

Trong cuộc gọi, Ryo Motobu son sắt thề rằng mình bị xã hội đen tấn công.

Lâm Cầm quan sát hiện trường, nhận ra những người đang đứng ở đây đều là người quen.

Còn những người bất tỉnh nằm rạp dưới mặt đất là những gương mặt xa lạ.

Có vẻ là phe xã hội đen đã bị xử lý gọn ghẽ.

Kim Tuyết Thâm khẽ gật đầu với Lâm Cầm.

Lâm Cầm ôn hòa chào hỏi: “Dạo này cha Phó khỏe không anh?”

Kim Tuyết Thâm không cảm thấy Lâm Cầm phiền phức như Ninh Chước, nghe hỏi thì đáp ngay: “Khỏe. Ăn uống đầy đủ.”

Xã giao vài câu, Lâm Cầm nhìn về phía người báo án: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“… Tôi cũng không còn cách nào khác.” Ryo Motobu ngồi trong một góc, cả người xụi lơ thẫn thờ, lời nói rành mạch: “Tôi muốn tiến xa hơn, nhưng lại có người không cho tôi tiến lên.”

“Tôi mượn tiền từ một người bạn cũ, cậu ta yêu cầu tôi phải trả với lãi suất cao. Cậu ta còn nói nếu không trả được nợ thì dùng não của tôi trả thay.”

“Tôi nghĩ cậu ta nói đùa nên đã ký hợp đồng. Nhưng gần đây cậu ta siết nợ tôi quá, tôi tức giận chịu không nổi nên quát rằng tôi không còn đồng nào. Kết quả là lại có nhiều người tìm đến muốn giết tôi, họ không nói gì cả, chỉ muốn giết tôi thôi.”

Ryo Motobu diễn xuất như thần, trông ông ta không khác gì một người ngây thơ chưa trải sự đời vô cùng đáng thương và vô tội.

Lâm Cầm trong lòng cũng biết rõ dù Ryo Motobu thiếu kinh nghiệm xã hội cũng không phải là một người ngốc nghếch đến mức không biết cho vay nặng lãi là gì.

Quả thực, mọi chuyện đã được giải thích rõ ngay câu nói tiếp theo của ông ta.

Ryo Motobu nhấc kính: “Tôi và cậu Mã có quan hệ khá tốt, cậu ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy. Tôi nghĩ rằng người phụ nữ đó đang tìm cách giết tôi… người phụ nữ đã giết Takeshi.”

Dứt lời, ông ta nhìn Lâm Cầm với đôi mắt sáng rực.

Lâm Cầm hiểu ngay.

Số phụ nữ mà Ryo Motobu có thể đắc tội ở Thượng Thành chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Người khác có thể không biết, nhưng Lâm Cầm thì biết Rushkin chính là Kim Charlemagne.

Hắn có chứng cứ bí mật để chứng minh sự thật này.

Chứng cứ đó cũng có thể chứng minh rằng bà Charlemagne hoàn toàn có động cơ giết Takeshi Motobu.

Nhưng có vẻ như dạo gần đây người phụ nữ đó đã nhận thấy tình thế không ổn nên không bước ra khỏi cửa, ngay cả việc mua sắm, đi spa chăm sóc sắc đẹp, hẹn hò với bạn bè, tiệc trà hay những hoạt động giải trí bình thường cũng bị bỏ qua, quả thực chẳng khác gì một người tu hành tại gia.

Nhưng nhạn bay qua luôn để lại dấu vết, dù ít dù nhiều.

Phu nhân Charlemagne cũng không phải người có thể chịu đựng một cuộc sống tĩnh mịch như vậy.

Với nhận thức hạn hẹp của mình, bà ta cho rằng ở Hạ Thành ở một khu vực hỗn loạn, không được chính quyền quan tâm, ngay cả luật pháp cũng không có giá trị gì đối với một môi trường man rợ, hoang sơ như rừng rú ở đây, cho nên cũng không một ai dám bén mảng đến gần.

Lâm Cầm sử dụng máy theo dõi cũ ở tầm cao đã nhiều lần bắt được hình ảnh của bà ta xuất hiện ở Hạ Thành trong quãng thời gian Takeshi Motobu mất tích.

Vì sao một người phụ nữ quyền quý, giàu sang như phu nhân Charlemagne lại thường xuyên lui tới Hạ Thành?

Lâm Cầm chỉ âm thầm ghi nhớ, không báo cáo lại với ai, chờ xem phu nhân Charlemagne sẽ tiếp tục làm gì.

Yêu cầu của Ryo Motobu bây giờ rất rõ ràng, ông ta muốn âm thầm nhắc nhở Lâm Cầm rằng phải mau chóng bắt được người phụ nữ đó.

Đồng thời, ông ta cũng muốn mượn sức mạnh của Lâm Cầm để khiến cho bọn “cho vay nặng lãi” và phạm nhân “giết người” trở thành một kẻ thù chung đối với Bạch Thuẫn, cảnh sát Bạch Thuẫn cũng sẽ phải bảo vệ ông ta an toàn.

Song chuyện này thật sự rất khó để thực hiện.

Lâm Cầm sinh sống và trưởng thành ở Hạ Thành, hắn cũng đã phá giải được nhiều vụ án, hiển nhiên cũng đã quen với việc trong đó có rất nhiều vụ là lực bất tòng tâm.

Tài chính ở Ngân Chùy rất hỗn loạn, phức tạp.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Trật tự là nền tảng cơ bản cho nền tài chính độc quyền.

Với một thành phố chỉ có thể duy trì trật tự, an ninh ở mặt hình thức thì không thể nào gầy dựng một nền tài chính phát triển.

Vì vậy ngân hàng của thành phố Ngân Chùy chỉ là có danh mà không có tiếng, những thế lực cho vay từ lớn tới nhỏ như nấm mọc sau mưa, sinh sổi nảy nở phát triển nhiều vô kể.

Lâm Cầm đã gặp vô số người tan cửa nát nhà vì cho vay nặng lãi.

Cho vay nặng lãi là những kẻ không bao giờ viết bảng “trái pháp luật” lên trên mặt mình.

Mặt ngoài họ đều lập những hợp đồng phải phép, rõ ràng, mỗi một điều khoản trong hợp đồng đều hợp pháp, người mượn tiền có đi kiện cũng không đạt được gì.

Năng lực của cảnh sát Bạch Thuẫn thì có hạn, không thể tra cứu ngọn nguồn, cũng không thể theo dõi và bảo vệ người mượn tiền 24/24 tiếng mỗi ngày.

Cho nên ở nơi cảnh sát Bạch Thuẫn không thể nhìn thấy, người mượn tiền dễ dàng bị kẻ xấu hãm hại, xâu xé.

Khi bọn cho vay nặng lãi vác dao vác súng đến đòi nợ, người mượn tiền muốn gọi điện cho Bạch Thuẫn đến để bảo vệ thì cũng đã quá muộn.

Từ trước đến nay, bọn cho vay nặng lãi ngang nhiên hoành hành khắp chốn, không kiêng kỵ một ai, lần nào cũng sẽ nuốt sạch da thịt của người khác.

Nhưng xương thịt lần này quá cứng, thịt còn chưa kịp đụng đến, bọn chúng đã bị đánh gãy cả hàm răng.

Lâm Cầm hỏi Kim Tuyết Thâm: “Sao các anh lại dính vào chuyện này?”

Kim Tuyết Thâm tích chữ như vàng: “Đưa tiền thì thuê được bọn tôi.”

Vu Thị Phi ở bên cạnh bổ sung thêm: “Đây là nhà riêng do ông Ryo Motobu thuê, chúng tôi đã gắn 18 camera theo dõi, chúng tôi có thể chứng minh rằng bên kia tấn công trước, do đó chúng tôi hành động như vậy là phòng vệ chính đáng.”

Lâm Cầm giật giật khóe miệng, cuối cùng không thể nhịn được, hắn khẽ mỉm cười.

Ninh Chước ơi là Ninh Chước.

Bọn cho vay nặng lãi tấn công, cậu cứ thế đánh trả lại?

Nhưng lần này thì đắc tội với người khác mất rồi.

Lâm Cầm liên lạc với lực lượng Bạch Thuẫn gần đó nhất, yêu cầu họ bắt giam những tên xã hội đen bất tỉnh đã đến “tấn công trước” lại.

Cuối cùng, hắn cũng báo cho Ninh Chước một tin, truyền đạt nỗi lo lắng của chính mình.

Đây là ván cờ ở thế giới ngầm.

Trừ khi máu chưa đổ thì cảnh sát Bạch Thuẫn vẫn chưa thể tiến hành can dự.

Khi Lâm Cầm khuyên bảo người khác, giọng điệu vẫn dịu dàng, từ tốn: “Ninh Chước, cậu đừng có chơi với lửa.”

Ninh Chước cũng luôn đáp lời một cách lạnh lùng: “Tôi cũng không cần cậu chơi chung với tôi.”

Lâm Cầm choáng váng một lúc lâu khi bị đối phương cúp máy ngay lập tức, hắn nhận thấy có gì đó kì lạ.

Hắn khẽ cười, đồng thời nghĩ đến quá trình điều tra của mình về phóng viên Khải Nam.

Phía sau lưng một phóng viên nho nhã, lịch sự luôn lên tiếng vì chính nghĩa lại là có một nguồn lực lượng hùng hậu vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

Bây giờ, Mã Ngọc Thụ đã vượt qua cơn đau tim và đang trải qua buổi rửa tội bằng nước bọt từ sếp mình.

Khải Nam lạnh lùng đứng trước mặt ông ta, nhẹ nhàng bước qua bước lại hai bước: “Tôi còn không nghĩ ra, vì sao cậu lại không kiểm tra trước khi Ryo Motobu đến mượn tiền đã tiếp xúc với ai?”

Mã Ngọc Thụ cúi đầu không nói gì.

Ông ta biết mình làm hỏng chuyện, biết rõ mình đã bị Ryo Motobu lừa gạt bằng cách lấy não của đối phương dụ dỗ mình.

Nhưng ông ta cũng không thể thừa nhận lỗi sai.

Nếu không ông ta thực sự làm mọi thứ hỏng bét.

Mọi thứ hỏng bét thì ông ta sẽ bị trừng phạt.

Mã Ngọc Thụ không dám nghĩ đến hậu quả của sự “trừng phạt”.

Ấp úng một lúc lâu, Mã Ngọc Thụ nói: “Tôi sẽ tìm cách để bù đắp lại.”

Khải Nam: “Bù đắp? Bù đắp như thế nào?”

Khải Nam liếc mắt nhìn qua tròng kính: “Lấy mạng bù vào? Hay là lấy vài tên đàn em tép riu của cậu bù vào?”

Mồ hôi trên trán Mã Ngọc Thụ đổ ròng ròng, chảy xuống dưới mắt ông ta, khiến cho tầm nhìn trước mắt của ông ta mờ ảo, mông lung.

Mí mắt Mã Ngọc Thụ run rẩy, ông ta cắn răng nói: “Ngài Khải Nam, xin ngài cho tôi mượn thêm một chút ít nữa.”

Khải Nam: “Ồ, còn muốn mượn nữa.”

Mã Ngọc Thụ không còn cách nào khác.

Muốn tìm lại số tiền đã mất thì phải mượn một số tiền khác và thuê người.

Cho nên ông ta cần một nguồn tiền khác.

Dù đó là một hố sâu không đáy.

Chỉ cần có thể bắt được Ryo Motobu, món nợ của ông ta không thể trả hết toàn bộ nhưng ít nhất cũng có thể trả được một nửa.

Khải Nam lẳng lặng nhìn Mã Ngọc Thụ một lúc lâu khiến cho người đối phương nổi da gà toàn thân: “Nếu muốn mượn tiền thì cậu còn gì để trả lại cho tôi?”

Mã Ngọc Thụ rùng mình.

Ánh mắt của Khải Nam rét căm căm, sáng quắc sắc bén như đèn pha, muốn moi móc toàn bộ những gì ở trong người của kẻ đứng trước mặt đặt lên bàn cân để dễ bề định giá.

Mã Ngọc Thụ cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào đối phương, chỉ có thể hét lớn: “Tôi có thể dùng chính mình để trả! Tôi còn… còn nội tạng!”

Khi nói những lời này, Mã Ngọc Thụ gần như cắn phải lưỡi.

Ông ta cảm thấy khung cảnh này thật quen thuộc, giống như ông ta đã từng trải qua nó một lần.

Trong quá khứ xa xăm, ông ta cũng đã thề độc như vậy với một người bằng một lời nói dối, cuối cùng lừa hết toàn bộ tài sản của người đó.

Sau đó không lâu, Mã Ngọc Thụ hãy còn trẻ được chủ nợ gọi đến, vừa nhìn qua cửa sổ đã thấy một cậu bé.

Chủ nợ cười khà khà nói: “Ngoài thằng nhóc này thì nhà họ Kim chẳng còn lại cái mẹ gì. Nhưng mà cậu vẫn còn nợ ở chỗ tôi một khoản nữa.”

Mã Ngọc Thụ cũng cúi gằm mặt như hiện tại, trong lòng nguội lạnh: “Không phải thằng nhóc đó còn… còn nội tạng sao?”

Khải Nam chợt vỗ tay một cái, khiến Mã Ngọc Thụ giật bắn mình, rời xa khỏi ký ức năm xưa.

Khải Nam nói: “Tôi cho cậu vay 5 triệu. Số tiền này không dùng để đổi lấy nội tạng của cậu, dù có khoét rỗng bộ lòng của cậu thì cũng chẳng đáng giá bao nhiêu. Số tiền đó dùng để đổi lấy bộ não của Ryo Motobu.”

“Nếu không lấy được, tôi cũng không cần nội tạng của cậu. Mà tôi sẽ xẻo thịt lột da cậu ngay tại chỗ. Nghe rõ chưa?”

Mã Ngọc Thụ gần như muốn cắn đứt cả đầu lưỡi, không kịp nói gì đàng hoàng chỉ có thể hô: “Rõ!”

Lúc này, kẻ có tâm địa độc ác muốn giết người không chỉ có Khải Nam và Mã Ngọc Thụ.

Charlemagne cũng muốn giết người.

Mục tiêu của ông ta cũng rất rõ ràng.

Thằng nhãi họ Ninh lại dám ngang nhiên lừa gạt ông ta!

Kể từ ngày bị người khác lén lút đổi thuốc độc giết chết Tiểu Kim, sự nghiệp của Charlemagne trượt dốc không phanh, ông ta rơi xuống vị trí mà trước đây ông ta chưa bao giờ nghĩ đến được.

Sống qua mấy tháng nay, có thể nói rằng Charlemagne gần như mất sạch cả người lẫn tiền.

Tài sản tổn thất còn có thể lấy lại nên vẫn phần nào chịu đựng được – nếu Ninh Chước không nhân lúc cháy nhà đi hôi của trong lúc ông ta hoảng loạn nhất thời mà cắn một khối thịt lớn trên người ông ta, khiến cho tài chính của Charlemagne gần như trở về 0 thì ông ta cũng sẽ châm chước cho Ninh Chước với hành vi lừa gạt nhận hai đơn của vợ chồng ông ta cùng một lúc.

Nhưng thời gian gần đây vợ của ông ta lại phát điên ngày một nặng hơn.

Lúc trước, phu nhân Charlemagne có Takeshi Motobu như một món đồ chơi giải tỏa căng thẳng mỗi ngày, cho nên bà cũng dồn mọi uất hận lên người gã.

Bây giờ món đồ chơi đó đã bị hư hại đến mức không thể sử dụng được nữa.

Phu nhân Charlemagne mất đi con đường duy nhất để phát tiết tâm tình.

… Cho nên, bà chỉ có thể tra tấn chồng mình là Charlemagne.

Một tối nọ, Charlemagne tỉnh giấc vì khát nước, mơ hồ nhìn thấy một bóng người gầy gò, ốm yếu ngồi ở mép giường đang trợn mắt âm trầm nhìn chằm chằm mình.

Charlemagne giật bắn người nghĩ rằng mình nhìn thấy ma nữ, hốt hoảng lùi ra xa, sau đó mới nhận ra đây là vợ của mình.

Ông ta chưa bình tĩnh lại kịp, quơ quàng bật đèn đầu giường, cố gắng nở một nụ cười hiền dịu, nhẹ nhàng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Gương mặt của phu nhân Charlemagne phủ dưới lớp đèn vàng vẫn chẳng khác gì bóng ma.

Bà nhẹ giọng nói: “Em đang suy nghĩ.”

Charlemagne nuốt nước bọt liên tục: “Nếu em muốn nghĩ chuyện gì thì… tỉnh dậy rồi hẵng nghĩ.”

Phu nhân Charlemagne thở dài một hơi, dài đến mức Charlemagne nghi hoặc vợ mình muốn ép hết không khí trong lá phổi ra: “… Khi Tiểu Kim chết, nó đau lắm đúng không anh? Nó cứ gọi em, làm sao em có thể ngủ được?”

Charlemagne để mặc cho nhà mình cháy.

Vụ cháy đó bắt nguồn từ một bóng ma.

Vợ ông ta lang thang khắp nhà như một bóng ma và xuất hiện ở mọi nơi, mọi lúc, kể cả những nơi Charlemagne không thể tưởng tượng nổi như một âm hồn bất định, miệng luôn gọi “Tiểu Kim”.

“Tiểu Kim” mà Charlemagne đã dùng hết cả nửa đời người chăm bẵm đã trở thành cơn ác mộng tuổi già của ông ta.

Charlemagne không thể để mọi sự chậm trễ hơn. Để cho chuyện xấu trong nhà không bị phơi bày ra ánh sáng, ông ta không thể để cho người vợ điên loạn của mình xuất hiện trước công chúng, cho nên ông ta chỉ có thể nhốt vợ mình ở trên gác mái.

Cứ như vậy thì quản gia mới vừa thuê cũng không thể tiếp tục ở lại đây – vì người này không phải người cũ thường xuyên làm việc cho Charlemagne, ông ta cảm thấy đối phương không đáng tin cậy.

Charlemagne trở thành một kẻ cô độc thật sự trong chính ngôi nhà của mình.

Nhà của ông ta lạnh lẽo như một hầm băng.

Trong hầm băng đó không có cuộc giao tiếp nào, cho nên tâm trí con người cũng dần dà bị bóp nghẹt, dễ dàng trở nên điên loạn hơn.

Mỗi ngày, Charlemagne chỉ di chuyển từ nhà đến văn phòng và từ văn phòng về nhà, ông ta ở văn phòng làm việc như bình thường nhưng khi ở nhà thì lại lo âu, hoảng sợ.

Càng nghĩ lại càng bị tra tấn nặng nề hơn.

Không một ai biết trước khi chết Takeshi Motobu có khai báo thông tin gì hay không.

Charlemagne nhọc lòng điều tra thử nhưng với chức vụ hiện giờ của ông ta thì ông ta không có quyền hạn để điều tra được gì.

Khi ông ta mở TV lại nhìn thấy Lâm Cầm, phát ngôn viên mới của Bạch Thuẫn, đã thay thế cho ông ta hoàn toàn.

Charlemagne tắt TV lại nghe thấy vợ mình ê a hát những khúc hát ru không biết dành cho ai.

Sống trong hoàn cảnh như vậy, Charlemagne chỉ có thể bước lên vết xe đổ của vợ mình, trở thành một kẻ điên thứ hai ở trong nhà mới có thể sống thảnh thơi một chút.

Nhưng Charlemagne không muốn chấp nhận một cuộc sống như vậy.

Ông ta có thể tìm mọi cách để bò ra khỏi vũng bùn từ khu Vân Mộng thì hiển nhiên ông ta không phải một người dễ dàng chấp nhận buông xuôi, phó mặc cho số phận.

Charlemagne kiểm kê lại những động sản và bất động sản hiện có trong tay và quyết định:

… Ninh Chước cần phải chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play