Diện mạo của Takeshi Motobu đã hoàn toàn thay đổi.

Nếu ngoại hình trước đây của gã vẫn còn  tạm chấp nhận là giống với một con người thì ngoại hình hiện tại của gã chẳng khác gì một con robot rỉ sét sắp bị vứt vào thùng rác.

Dây thần kinh và cơ bắp trên người gã đan xen như dây điện và ăng ten lộ ra bên ngoài, một trong hai con mắt bíp bíp báo hỏng, một con còn lại sau khi được kiểm tra thì đã mất khả năng tri nhận, sắp sửa mù hoàn toàn.

Cổ họng của gã bị rạch, bên trong lắp một sợi thanh quản máy.

Thứ duy nhất còn nguyên bản ở trên người gã là một nỗi đau vĩnh viễn.

Tiều Từ không dám nhìn thẳng vào tình trạng khốn khổ của Takeshi Motobu, cậu quay mặt đi, nhỏ giọng nói với Lâm Cầm: “Xi măng vẫn còn mới, có lẽ chỉ vừa được đúc vào tối hôm qua và ném xuống biển, may là… Ờm… Lá phổi của cậu ta bị thay thành phổi máy, có chức năng tự lọc oxy cho nên suốt mười mấy tiếng trôi qua, cậu ta vẫn thở được.”

Hai tiếng “may là” của Tiểu Từ vô cùng yếu ớt.

Nhìn tình trạng của Takeshi Motobu, ai cũng nghĩ rằng chết mới là giải thoát cho gã.

Lâm Cầm nhìn Takeshi Motobu, trầm ngâm khẽ “ừm” một tiếng.

Vụ đánh bom ở nhà hát Columbus đã kích thích đến lực lượng an ninh thường xuyên trễ nãi công việc của Bạch Thuẫn, cảnh sát túc trực và tuần tra ngày đêm ở mọi nơi, kể cả ở chợ đen, nhằm tìm ra được tung tích của kẻ đánh bom.

Có khả năng kẻ chủ mưu bắt cóc và tra tấn Takeshi Motobu không dám mạo hiểm hành động trong sự ráo riết điều tra của Bạch Thuẫn cho nên muốn thủ tiêu gã nhưng lại không muốn gã chết một cách thống khoái mà lại khiến cho gã phải chết từ từ ở trong khối xi măng.

Lâm Cầm hỏi Tiểu Từ: “Cậu ta bị tra tấn không chỉ một, hai tháng.”

“Đúng vậy.” Tiểu Từ đưa báo cáo giám định cho Lâm Cầm: “Báo cáo nói rằng để hoàn thành toàn bộ quá trình cải tạo giải phẫu này cần có ít nhất là hai tháng…”

Lâm Cầm nghĩ thầm, đó là thời điểm khi Takeshi Motobu vừa trốn khỏi nhà ngục.

Sau khi trốn ngục, Takeshi Motobu đã biến mất không có tăm hơi, gã cũng không thay đổi thân phận sống một cuộc đời mới mà ngay lập tức bị một ai đó giam cầm tra tấn từ ngày này qua ngày khác.

Trong lúc hai cảnh sát trò chuyện với nhau, Takeshi Motobu tỉnh lại.

Khi gã vừa lấy lại ý thức, một cơn đau thấu trời nhấn chìm cả người gã.

Gã há miệng thở dốc – có lẽ chỉ có thể miễn cưỡng gọi bộ phận này là miệng – phát ra những âm thanh nức nở như tiếng máy móc kẽo kẹt: “Làm ơn cho tôi chết đi…”

Gã tuyệt vọng lắc lư đầu, tiếng máy móc nhẹ nhàng lọc cọc vang lên.

Âm thanh kim loại nghẹn ngào nức nở vang vọng khắp phòng khiến người nghe sởn tóc gáy: “Tôi sai rồi, làm ơn cho tôi chết đi…”

Lâm Cầm đặt tay lên ngực Takeshi Motobu, cảm nhận được trái tim bằng máy của gã đang đập thình thịch.

Cả người Takeshi Motobu yếu ớt như đốm lửa tàn trước gió.

Trái tim máy được lắp vào người Takeshi Motobu là hàng kém chất lượng đến mức Lâm Cầm chỉ cần nhấn mạnh một cái đã có thể khiến nó ngừng đập, kết thúc chuỗi thống khổ lâu dài cho gã.

Nhưng Lâm Cầm không thể làm vậy.

Hắn thấp giọng hỏi: “Ai là người hại cậu ra nông nỗi này?”

Máy cảm ứng bên tai Takeshi Motobu chưa hư, nhưng nghe xong thì gã co giật người như bị dọa sợ.

Từ khi Takeshi Motobu bị mù một bên, người phụ nữ âm hiểm kia ngày nào cũng cho một vài người đến giả dạng thành cảnh sát Bạch Thuẫn đến cứu gã.

Ban đầu, Takeshi Motobu còn mắc mưu, trong lòng tràn ngập hi vọng đến mức khóc lóc thảm thiết, gã nghĩ rằng tháng ngày địa ngục trần gian này cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng thứ chờ đợi gã chỉ là một bàn tay lạnh băng với những móng tay dài được sơn sửa tỉ mỉ vuốt ve khắp người gã.

Ngay sau đó, người phụ nữ như ma như quỷ kia sẽ thì thầm bên tai gã rằng: “Cậu Takeshi, cậu vẫn còn muốn đi ra ngoài hả, tệ quá.”

Câu hỏi của Lâm Cầm như chạm vào nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất, Takeshi Mototu ré lên một tiếng dài.

Sau khi hét lên một tiếng thảm thiết như vậy, gã yếu ớt rên rỉ từng chữ: “Tôi không biết gì hết, làm ơn cho tôi chết đi, tôi không nói gì nữa hết, làm ơn đừng tra tấn tôi nữa…”

Cảm thấy hiện tại chưa thể dò hỏi được gì, Lâm Cầm cũng không ép buộc đối phương, hắn dẫn Tiểu Từ ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, nhỏ giọng dặn dò: “Gọi người nhà của Takeshi Motobu đến.”

“… Đã liên lạc.” Tiểu Từ gãi đầu: “Anh trai cậu ta đã đổi tên từ lâu, cũng không thừa nhận mình là người của dòng họ Motobu, thậm chí còn đuổi cảnh sát đi. Còn ông Ryo Motobu… vẫn đang tìm.”

“Tiếp tục tìm.” Lâm Cầm thấp giọng nói: “Trước tiên cần phải giúp cho Takeshi Motobu sống sót.”

Tiểu Từ méo miệng: “Sao mà thảm quá vậy. Chúng ta làm vậy khác gì bỏ người sống vào chảo dầu chiên đâu?”

Lâm Cầm nhìn cậu, dịu dàng hỏi lại: “Không phải cậu ta xứng đáng bị như vậy à?”

Tiểu Từ đánh thót một cái, nhớ lại hồ sơ ghi chép vụ án của Takeshi Motobu dài dằng dặc từ những nhân chứng còn sống.

Nếu những lời đó là sự thật thì tình cảnh hiện tại của Takeshi Motobu chính là ác giả ác báo.

Nhưng những lời này lại do một người ôn hòa như Lâm Cầm nói ra lại khiến cho Tiểu Từ lạnh tóc gáy.

Trong lúc cậu giật mình, Lâm Cầm cầm bản báo cáo vỗ vỗ lên vai cậu: “Đừng chậm trễ nữa, làm việc thôi.”



Tin Takeshi Motobu còn sống và được tìm thấy trong khối xi măng nhanh chóng đến tai của Charlemagne.

Lần đầu tiên nhận được tin tức, ông ta cau mày:

Ninh Chước làm ăn kiểu gì vậy?

Ông ta đã tiêu một số tiền lớn như vậy là để kết thúc mạng sống của Takeshi Motobu!

Nhưng Charlemagne đã thay đổi quyết định và nhận ra rằng việc theo đến cùng không thuận tiện cho mình.

Mục đích Charlemagne thuê Ninh Chước làm việc là để ông ta có thể thoát khỏi mưa bom bão đạn từ dư luận của công chúng.

Giết Takeshi Motobu chỉ là một cách để ông ta gây hoang mang dư luận – ai đã yêu cầu kẻ đầu độc để lại số tù nhân của Takeshi Motobu trên băng ghi hình?

Cuối cùng, vụ án 930 đã khép lại khi xác định Takeshi Motobu là hung thủ giết người, điều mà chính Charlemagne cũng không thể ngờ đến.

Ninh Chước đúng là hoàn thành nhiệm vụ và giúp ông ta thay đổi sự chú ý của dư luận.

Ông ta cũng không cần bí mật xử lý đối phương.

Những kẻ hạ cấp như lính đánh thuê thì tốt nhất không nên dây dưa vào quá nhiều.

Nếu không phải bây giờ quyền lực của ông ta bị suy giảm trầm trọng, ông ta chỉ cần búng tay một giây là đã có thể xử lý được tổ chức Henna.

Giống như trước đây, trong khi thuê Ninh Chước, ông ta cũng thuê một tổ chức khác xử lý Thiện Phi Bạch, tổ chức này đã chặt đứt xương cột sống của Thiện Phi Bạch và ném cậu ta vào khu Trường An.

Một khi mọi chuyện đã thành, Ninh Chước sẽ bị gán nợ máu, hiển nhiên xảy ra chiến tranh với Bàn Kiều.

Nhưng Ninh Chước lại thoát khỏi vòng vây, không chỉ cứu được Thiện Phi Bạch mà còn ngang nhiên sát nhập Henna và Bàn Kiều lại với nhau.

Không biết tên họ Ninh này có bản lĩnh như thế nào mà dám thâu tóm cả Bàn Kiều.

Sau khi nhận được tin tình báo, Charlemagne không còn tâm trạng làm việc nữa nên tan làm sớm, dù sao công việc này của ông ta cũng chỉ là một chức quèn chờ đến thời điểm nghỉ hưu mà thôi.

Khi Charlemagne về đến nhà, vợ của ông ta cũng đang ở nhà.

Phu nhân Charlemagne trang điểm chỉn chu, mái tóc cắt ngắn uốn cong lượn sóng, ôm gọn lấy gương mặt nhỏ.

Bà đang ngồi uống cà phê bên cạnh cửa sổ, trầm tư điều gì đó.

Charlemagne khá hài lòng khi thấy vợ đang dần lấy lại hứng thú với việc chăm sóc bản thân.

Cái chết của con trai cuối cùng cũng nguôi ngoai.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm, bước lại gần vợ hai bước, vừa định nói vài câu thì phu nhân Charlemagne đã duyên dáng xoay người, bà khẽ mỉm cười: “Chồng, có chuyện này cần anh giải quyết giúp em.”

Charlemagne cũng mỉm cười đáp lại: “Chuyện gì?”

Phu nhân Charlemagne đặt ly cà phê xuống, giọng điệu thanh thoát, trong trẻo: “Em nghe nói Takeshi Motobu còn sống, anh có thể giết cậu ta được không?”

Charlemagne kinh ngạc.

Những suy nghĩ lãng mạn vừa mới chớm nở đã tàn lụi ngay.

Ông ta biết vợ mình hận Takeshi Motobu đến tận xương tủy.

Nhưng con trai đã không còn, người chết không thể sống lại, giông bão phiền phức xung quanh cuối cùng cũng kết thúc, con đường sự nghiệp của ông ta cũng chỉ mới bắt đầu lại từ đầu, thật sự không thể làm được gì.

Charlemagne vừa mắng vợ trong lòng vừa mím môi an ủi: “Nghe nói cậu ta sống thảm lắm, sống không được lâu nữa, em đừng gây chuyện nữa, cứ để cho cậu ta chết từ từ đi.”

“Thật không?”

Phu nhân Charlemagne nâng ly cà phê lên, bà nhấp một ngụm, nhìn lớp bọt sữa xoay vòng trong ly, hỏi một câu khiến Charlemagne dựng tóc gáy: “… Vậy thì nếu cậu ta khai em ra thì em phải làm sao đây?”



Trong phòng chứa nước chật hẹp ở căn cứ Henna, Ninh Chước thở dốc từng nhịp.

Hiếm khi anh lại làm càn như thế này.

Có vẻ như… chỉ khi ở bên cạnh Thiện Phi Bạch, Ninh Chước sẽ không còn là chính mình nữa.

Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.

Giống như bây giờ, anh tự cắn áo sơ mi của mình, uốn cong lưng quay về phía Thiện Phi Bạch, để cậu lau sạch cho mình.

Thiện Phi Bạch dùng đầu ngón tay quẹt một lớp thuốc mỡ mát lạnh, tò mò hỏi: “Anh, anh đúng là hàng hiếm thật đó. Sao anh ăn hết sạch như vậy mà không chảy ra nhỉ?”

Ninh Chước đạp một chân lên ngực cậu, dùng sức đè xuống thị uy.

Thiện Phi Bạch cụp đuôi ngay, hai tay quấn dây xích lạch cạch vuốt ve bắp chân cân đối hoàn mĩ của anh, cúi đầu nồng nhiệt hôn lên: “Thích anh muốn chết.”

Ninh Chước nhắm mắt, vai gáy như có một luồng điện chạy qua, anh cảm nhận khoái cảm từ nụ hôn đang lan rộng.

Thiện Phi Bạch nói: “Anh, sau khi làm xong nhiệm vụ lần này, chúng ta cùng nhau hóa thành mây bay đi nha.”

Ninh Chước mở mắt: “Đi đâu?”

Thiện Phi Bạch cười e thẹn: “Em quyết định xong rồi, chỉ cần anh có chịu đi cùng em hay không thôi!”

Ninh Chước khẽ giật chân mày, anh nhàn nhạt nói: “Tính sau.”

Anh không có dự định gì cho tương lai của mình.

Dù là đã ngủ chung một giường với Thiện Phi Bạch cũng không khiến anh muốn suy nghĩ thêm gì.

Thậm chí anh còn không thể tưởng tượng ra năm mình 30 tuổi sẽ trông như thế nào.

Thiện Phi Bạch thấy anh có vẻ không hứng thú lắm cũng không cảm hụt hẫng, cậu tiếp tục nhiệt huyết nói: “Chắc phải mua bao cao su thôi, nếu cứ để anh Ninh ăn sạch như vậy em sợ anh mang thai mất.”

Ninh Chước: “Trước nhất cậu nên lo cậu còn có đủ miệng để mà ăn hay không đi.”

Thiện Phi Bạch dụi đầu lên chân anh như ăn vạ, nghe xong thì không vui chút nào.

Cậu đáng thương trách móc: “Sao lại không cho em ăn?”

Ninh Chước nhịn cười, anh xoay người và kéo quần lên.

Vẻ ngoài của anh như hoa như ngọc, gò má ửng hồng đã dịu bớt. Ninh Chước khôi phục lại diện mạo đóa hoa cao ngạo ngày thường, khí chất lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám đến gần vì cảm thấy anh như một món đồ sứ quý giá có thể vỡ vụn chỉ với một cú chạm.

Ninh Chước nhìn Thiện Phi Bạch một lúc rồi bóp cằm cậu: “Bây giờ chúng ta chỉ đang chơi bời với nhau thôi. Tôi 28 tuổi, cậu 23 tuổi, chúng ta có nhu cầu sinh lý cần giải quyết. Hết rồi.”

Thiện Phi Bạch không phải người dễ dàng bị đả kích: “Anh, anh xứng đáng được yêu thương. Sao anh lại không tin anh là người tốt chứ?”

Ninh Chước xoay người, nheo mắt sửa soạn lại quần áo, rũ mắt nhìn cậu: “Ai là người tốt?”

“Anh nghĩ ai là người tốt?” Thiện Phi Bạch kiêu ngạo vỗ ngực, giọng điệu đắc ý: “… Ai là người tốt ạ?”

Giây tiếp theo, Thiện Phi Bạch đang nhõng nhẽo với Ninh Chước rơi vào vòng tay của anh.

Hầu hết những người ăn sáng đã rời đi, chỉ còn lại hai người chậm chạp đến muộn.

Có người ăn xong đi ngang qua cánh cửa khép hờ, ngạc nhiên hỏi người còn lại: “Ê, bình thường cái cửa này đóng mà, sao hôm nay lại mở vậy?”

Thiện Phi Bạch tựa cằm lên vai Ninh Chước, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim đập từ phía bên kia.

Trong căn phòng chật hẹp âm u không có vách ngăn, chỉ cần người ở bên ngoài khẽ đẩy cửa vào thì ánh sáng sẽ chiếu rọi vào trong, để lộ ra hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau.

May là hai người bên ngoài chỉ tò mò một câu.

Chờ đến khi hai người kia rời đi, Ninh Chước cũng biết anh cần phải đi.

Thiện Phi Bạch ngồi lại chỗ cũ, cậu lười biếng lắc lắc dây xích trên tay: “Em đói.”

Ninh Chước vuốt phẳng lại quần áo thêm một lần nữa, nhàn nhạt đáp: “Để cậu đói chết luôn.”

Ninh Chước rời đi khá vội nên anh bỏ quên áo khoác lại.

Chiếc áo khoác nằm ở vị trí mà tay Thiện Phi Bạch có thể với tới.

Thiện Phi Bạch vươn tay ra bắt lấy, sau đó cẩn thận ủ ấm chiếc áo ở trong ngực, muốn tận hưởng mùi hương bạc hà còn lưu lại.

… Cậu bất ngờ ngửi thấy thêm mùi quýt.

Thiện Phi Bạch vui sướng khó tả thò tay vào túi áo của Ninh Chước, lấy ra một quả quýt tròn trĩnh.

Cậu ôm quả quýt vào lòng, dùng chút hơi lạnh của quả quýt giảm bớt sức nóng trong trái tim đập nhanh của mình.



Ninh Chước vòng vèo quay lại tầng 7.

Khuông Hạc Hiên ngồi xổm trước thang máy chờ đợi Ninh Chước một lúc lâu, vội vã đứng dậy.

Nhưng vì ngồi xổm một thời gian nên hắn tê hết cả chân, chưa kịp nói gì, chỉ vừa đứng lên đã phải vịn vào tường nhe răng trợn mắt.

Trong tình thế xấu mặt như vậy, Khuông Hạc Hiên vẫn chú ý thấy cánh môi và gò má hơi ửng đỏ hiếm thấy của Ninh Chước, trông bộ dạng anh sống động, hấp dẫn lạ thường.

Ninh Chước lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Ở đây làm gì?”

Khuông Hạc Hiên chùi mồ hôi tay vào quần, cảm thấy nói thẳng ra thì không phải phép lắm nên lựa lời hỏi trước: “Anh Ninh, quần áo của anh làm sao vậy?”

Ninh Chước cúi đầu nhìn thì cau mày.

Trên quần áo có một dấu răng rất rõ ràng, bên trên còn dính nước bọn và những dấu vết ái muội khác.

Anh giơ tay che đi theo bản năng, ngẩng đầu nhìn Khuông Hạc Hiên mà không nói gì.

Nhìn biểu tình của Ninh Chước, Khuông Hạc Hiên nghi ngờ mình vừa lỡ lời. Hắn liếm môi, nói thẳng trọng tâm: “Anh Ninh, đánh một trận được không?”

Hiện tại chân của Ninh Chước không thể đứng thẳng nổi, anh luôn có cảm giác có thứ gì đó ở bên trong sắp chảy ra.

Anh nhìn Khuông Hạc Hiên đang chờ mong nhìn mình, suy nghĩ không biết nên trả lời đối phương như thế nào thì chợt nhìn thấy bóng dáng của Úc Thuật Kiếm vừa ra khỏi thang máy từ xa, khẽ gật đầu với anh một cái.

Ninh Chước hỏi: “Có chuyện gì?”

Úc Thuật Kiếm nhanh chân chạy đến chỗ anh, tường thuật đơn giản: “Người của Bạch Thuẫn tới tìm anh.”

Chuyện này nằm ngoài dự kiến của Ninh Chước: “Vì chuyện gì?”

“Không biết ạ, họ chưa nói.”

Ninh Chước nghĩ một chốc, hỏi: “Hai này qua ở Ngân Chùy có xảy ra chuyện gì mới không?”

Úc Thuật Kiếm hơi xấu hổ, cậu đang chuẩn bị lắc đầu thì Khuông Hạc Hiên ở bên cạnh đã lên tiếng trước: “Sáng nay có chuyện đó.”

Không chỉ có năng lực chiến đấu mà năng lực tình báo của Khuông Hạc Hiên cũng khá tốt.

Thấy Ninh Chước chú ý đến mình, Khuông Hạc Hiên ưỡn ngực vui sướng như học sinh được giáo viên điểm danh, hắn đĩnh đạc nói: “Có người đã tìm thấy Takeshi Motobu lúc trước trốn ngục trong tình trạng bị đúc trong khuôn xi măng… À, nghe nói lúc tìm thấy thì tên đó còn sống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play