Ninh Chước đi đến trước mặt Thiện Phi Bạch, cúi người xuống quan sát cậu.
Anh để lại cho Thiện Phi Bạch một bộ xương ngoài, cho phép cậu sử dụng nó trong vòng 15 phút để cậu có thể tự tắm rửa, vệ sinh trong phòng chứa nước tối tăm chật hẹp.
Thiện Phi Bạch dù bị dồn đến đường cùng vẫn không để cho bản thân chịu thiệt thòi, bị giam cầm không thể vệ sinh sạch sẽ nhưng vẫn không quên cạo râu.
Ninh Chước cầm xương cột sống của Thiện Phi Bạch như cây roi, anh nâng cằm cậu lên, nghiêm túc nhìn sắc mặt của cậu, sau đó nhẹ tay quất một đòn bên má cậu, để lại một vết lằn màu đỏ nhạt.
“Ngủ ngon không?”
Thiện Phi Bạch híp mắt cười: “Dạ ngon.”
Thiện Phi Bạch vẫn nhìn Ninh Chước đầy si mê, ánh mắt không hề xiểm nịnh mà chỉ có sự yêu thích chân thành.
Ninh Chước bị cậu nhìn đến nổi da gà toàn thân, anh dùng xương cột sống kim loại chọt vào đuôi mắt cậu: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Thiện Phi Bạch vẫn thoải mái đón nhận sự nguy hiểm áp bách từ Ninh Chước, lồng ngực phập phồng lên xuống, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “… Thật tuyệt. Bây giờ em không cần phải giả bộ nữa.”
“Giả bộ cái gì?”
Thiện Phi Bạch ngẩng đầu, cười toe toét: “Giả bộ như không muốn lên giường với anh.”
Ninh Chước nhìn chằm chằm cậu một lát, sau đó phì cười một tiếng.
Anh đứng trước mặt Thiện Phi Bạch, căn chỉnh xương cột sống kim loại ở khớp gáy sau cổ của cậu, cố định người cậu lại và nhẹ nhàng, từ tốn đưa từng đoạn xương vào trong, đảm bảo tứ chi của cậu khôi phục tri giác nhưng chưa đủ sức để cử động ngay.
Ninh Chước dùng mũi chân tách đầu gối của Thiện Phi Bạch ra, bàn chân lạnh lẽo quanh năm nhẹ nhàng giẫm thứ đang gồ lên ở giữa.
Tưởng tượng thứ nặng nề, to lớn này đã ở đâu vào tối hôm trước và sáng sớm hôm qua, một ngọn lửa nóng âm ỉ sôi sục từ xương sống của Ninh Chước lan ra khắp người.
Mũi chân Ninh Chước nhẹ nhàng xoa nắn, anh thấp giọng nói: “Tìm cậu có việc.”
Mặt Ninh Chước lạnh tanh, nói chuyện nghiêm túc: “Tôi muốn cho Kim Tuyết Thâm và Vu Thị Phi tham gia vào kế hoạch liên quan đến chuyện của Kim Tuyết Thâm. Tôi thấy hai người đó có quan hệ khá tốt, như vậy thì quan hệ giữa Henna và Bàn Kiều cũng sẽ thân thiện hơn một chút.”
“Cậu thấy có nực cười không, chúng ta như nước với lửa, cấp dưới của chúng ta lại quan hệ tốt với nhau, nhưng họ lại sợ chúng ta phát hiện nên chỉ nói chuyện lén lút với nhau.”
“Cậu thấy có phải chúng ta đang liên lụy đến họ không?”
Thiện Phi Bạch nhìn chằm chằm vào chân của anh.
Từ góc nhìn của cậu, chân của Ninh Chước vừa dài vừa thẳng, từng thớ cơ bắp lưu loát cong lên tinh tế, căng chặt rồi dãn ra theo từng chuyển động như vừa trêu chọc, như vừa trừng phạt.
Nhưng so với hành động táo bạo, thân mật của anh thì lời nói lại hờ hững, lạnh nhạt như anh đang nói chuyện với một con chó không hiểu tiếng người.
Bộ phận quan trọng của Thiện Phi Bạch bị xoa nắn khiến cho cả người bốc hỏa, cậu tựa lưng vào vách tường, nặng nề thở từng hơi.
Cậu không kiềm chế bản thân, rên rỉ theo từng nhịp như một động vật nhỏ vừa ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân nhưng cũng vừa mang tính khiêu khích đầy cám dỗ.
Ninh Chước nghe rõ từng tiếng, anh dịu dàng hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu có thấy chuyện này nực cười không?”
Có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Thiện Phi Bạch thở gấp một hơi: “Em khó chịu… Anh Ninh tìm em sớm như vậy làm gì?”
Ninh Chước lại bật cười: “Cậu nghĩ là tôi muốn cậu ở chỗ này chịu không nổi nữa cho nên đặc biệt đến đây để hành hạ cậu thêm hả?”
Thiện Phi Bạch nhìn qua bên cạnh, cười cười nhún vai.
Một giây tiếp theo, Thiện Phi Bạch đau đớn cuộn tròn người, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, trong chớp mắt đã ướt đẫm hai bên thái dương.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lục tục liên hồi, có cả tiếng nói chuyện rôm rả.
Có Henna, cũng có Bàn Kiều.
Khuông Hạc Hiên ngáp một hơi dài, chủ động chào hỏi sếp Phó, người đang bưng một tô cháo lớn từ trong bếp đi ra: “Sếp Phó, chào buổi sáng.”
Ban đầu, người của Bàn Kiều hơi khó xử với cách xưng hô đối với sếp Phó.
Thậm chí Khuông Hạc Hiên còn từng nghi ngờ rằng Henna cố tình che giấu tên thật của sếp Phó để lừa bọn họ phải thừa nhận thủ lĩnh của Henna cũng là thủ lĩnh của mình.
Vu Thị Phi bị mọi người dồn ép, cuối cùng phải tìm đến Kim Tuyết Thâm hỏi tên thật của sếp Phó.
Không ngờ Kim Tuyết Thâm lại bình thản đáp: “Không biết.”
Vu Thị Phi: “?”
Kim Tuyết Thâm: “Anh ấy nói đó là chuyện của quá khứ rồi, không cần nhắc lại. Bọn tôi chỉ biết anh ấy họ Phó thôi. Ninh Chước ở cùng với anh ấy lâu nhất, có thể anh ta biết đó, đi hỏi thử đi.”
Một thời gian sau, người của Bàn Kiều đều ăn cơm do sếp Phó nấu.
Tay nghề của y bình bình thường thường, nhưng mỗi khi họ muốn ăn gì mà không kịp nấu thì cứ tìm sếp Phó, bảo đảm ấm bụng ngay lập tức.
Chột dạ vì ăn ké lâu dài nên người của Bàn Kiều cũng tự giác cam tâm tình nguyện gọi y là sếp Phó.
Sếp Phó tươi cười đáp lại lời chào sang sảng của Khuông Hạc Hiên: “Có cháo thịt bò đó. Nhớ ăn nhiều một chút.”
Vừa nói, y vừa nhìn về phía phòng ăn: “Sáng nay đông người thật.”
Khuông Hạc Hiên cười khà khà: “Tối hôm qua bọn tôi có ăn liên hoan nên sáng nay bụng đói lắm. Đây chẳng phải là vì bọn tôi luôn nhớ mong đến cơm do sếp Phó nấu hay sao?”
Nhìn nụ cười của sếp Phó, Khuông Hạc Hiên luôn cảm thấy trong lòng thân thuộc đến ấm áp.
Cha của hắn qua đời sớm, khi hắn nhìn sếp Phó lại nhớ đến cha mình.
Khuông Hạc Hiên tiến lại gần, thấp giọng hỏi nhỏ: “Có chút chuyện… Anh Ninh đâu rồi ạ?”
Khuông Hạc Hiên hơi xấu hổ: “… Không phải vì… anh ấy là người của sếp hay sao?”
“Tìm cậu ấy làm gì?”’
“Cũng không có gì quan trọng…” Khuông Hạc Hiên liếm liếm môi, hai bên má đỏ hồng: “Lần trước chúng tôi có giao chiến với nhau, tôi đã suy nghĩ cách phá giải chiêu thức của anh ấy nên muốn thử nghiệm một chút, nhưng mà chờ suốt mấy ngày nay ở phòng huấn luyện cũng không thấy anh ấy đâu.”
Sếp Phó hiểu ý cười cười, đưa tô cháo thịt bò cho đối phương: “Cậu hỏi Thiện Phi Bạch đi.”
Khuông Hạc Hiên gãi gãi đầu, hai tay nhận lấy tô cháo, buồn rầu đáp: “Tôi cũng không thấy sếp nhà bọn tôi đâu hết.”
Khuông Hạc Hiên cả đời chỉ thích mỗi giao lưu võ thuật, chưa từng tương tư một ai, bây giờ nhớ mong một người đến mức bồn chồn tay chân.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Kim Tuyết Thâm cũng đến nơi.
Hắn lễ phép giơ hai tay đưa hộp cơm của mình qua: “Sếp Phó.”
Sếp Phó múc đầy cháo vào hộp cơm của Kim Tuyết Thâm, hỏi: “Tiểu Tuyết, cậu có thấy Ninh Ninh ở đâu không?”
Kim Tuyết Thâm cứng đờ người: “… Dạ không có.”
Sếp Phó: “Nhớ gọi cậu ấy đến ăn cơm nha.”
Kim Tuyết Thâm: “Dạ.”
Thái độ bên ngoài của Kim Tuyết Thâm ngoan ngoãn nhu mì nhưng nội tâm thì đang nghiến răng nghiến lợi.
Đối với sếp Phó đã cứu mình một mạng, Kim Tuyết Thâm kính trọng y như đối với bậc cha chú của mình.
Còn đối với Ninh Chước, Kim Tuyết Thâm luôn cảm thấy Ninh Chước là một người anh trai láo toét không bao giờ biết nghe lời cha mẹ nhưng cha mẹ lại lúc nào cũng mù quáng yêu chiều đến cùng cực.
… Dù Ninh Chước còn nhỏ tuổi hơn cả hắn.
Cho nên Kim Tuyết Thâm luôn ngoan ngoãn nghe lời, có tham vọng tranh giành sự ưu ái dành cho người anh trai kia.
Kim Tuyết Thâm đến, Vu Thị Phi cũng đến.
Không biết điều này trở thành một quy luật từ khi nào.
Kim Tuyết Thâm nổi giận đùng đùng vâng lời sếp Phó đi tìm Ninh Chước, đi một vòng quanh phòng của anh không thấy người lại vòng về, giữa đường gặp Vu Thị Phi ở gần nhà kho.
Trong tay y là một cái đĩa nhỏ được trang trí đẹp mắt, y giơ lên cho Kim Tuyết Thâm nhìn: “Có bánh quy nóng. Chấm với sô cô la.”
Kim Tuyết Thâm hậm hực ngồi xuống ở ghế ngồi gần nhất, bực bội nhét một miếng bánh quy vào miệng nhai.
Vu Thị Phi đưa một ly sữa bò qua: “Tức giận mà ăn cơm thì không có tốt cho đường tiêu hóa.”
Kim Tuyết Thâm: “Tôi vui.”
Vu Thị Phi: “Cậu tìm thấy Ninh Chước rồi hả?”
Lửa giận của Kim Tuyết Thâm vừa mới bốc hơi lại bùng cháy lên: “Mắc gì lại hỏi tôi? Trước khi chết đói anh ta cũng tự biết đường mà mò xuống bếp thôi!”
Vu Thị Phi: “Cậu đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn hỏi Ninh Chước sếp của chúng tôi đang ở đâu thôi.”
Kim Tuyết Thâm mở hộp cơm đựng cháo bò ra, ăn bữa sáng kết hợp giữa món phương Đông và phương Tây: “Hai người họ bị cái gì vậy? Lại bắt tay nhau làm việc xấu nữa à?”
Vu Thị Phi suy nghĩ, nghiêm túc đáp: “Có thể là xấu hổ vì ngủ với nhau.”
Kim Tuyết Thâm bị chọc cười: “Không ngờ anh còn có khiếu hài hước như vậy.”
Vu Thị Phi bình tĩnh nhìn Kim Tuyết Thâm đến mức hắn cả thấy cả người căng thẳng: “… Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Vu Thị Phi: “Hai người họ ở bên nhau cũng ảnh hưởng mật thiết đến tương lai sau này của hai tổ chức, cho nên tôi nghĩ là chúng ta cần phải thảo luận với nhau một chút.”
Muỗng của Kim Tuyết Thâm rơi xuống đáy hộp cơm.
Hắn cười: “Anh bị điên rồi hả? Nói giỡn cũng phải có mức độ thôi chứ.”
Vu Thị Phi nghiêm túc nói tiếp: “Hơn nữa chuyện này còn có khả năng ảnh hưởng đến sức khỏe của Ninh Chước. Cậu ấy vừa mới khỏi bệnh, sếp của chúng tôi lại kéo cậu ấy lên giường ngay thời điểm này đúng là có hơi vội vã. Chúng ta có thể tìm một cách nào đó để khuyên bảo lại hai người họ.”
Kim Tuyết Thâm trợn trừng hai mắt, cuối cùng không nghe nổi nữa, mặt mũi đỏ bừng, túm lấy đầu của Vu Thị Phi, gấp tới mức đụng trán vào trán đối phương, vồ vập hỏi: “Ý của anh là hai người họ đã lăn giường với nhau, Ninh Chước còn là người nằm dưới?!”
Vu Thị Phi cọ cọ làn da trên trán Kim Tuyết Thâm, cảm thấy rất dễ chịu, y đáp: “Đúng vậy.”
Kim Tuyết Thâm sốt ruột: “Ninh nhà tôi… à đéo, Ninh Chước còn chưa khỏe, tên họ Thiên kia là một thằng súc sinh, sao lại dám kéo anh ta lên giường ngay lúc này?”
Vu Thị Phi: “Tôi cũng thấy chuyện này có gì đó không đúng, nhưng đôi khi giải quyết nhu cầu sinh lý là một chuyện…”
Kim Tuyết Thâm ngán ngẩm nghe trích dẫn của đối phương: “Bằng chứng đâu? Anh nhìn thấy hai người họ… ấy với nhau à?”
Vu Thị Phi: “Không có. Nhưng tôi nghĩ vậy.”
Kim Tuyết Thâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghiêng người về sau, cầm muỗng lên dọa nạt: “… Anh chỉ là đoán mò thôi. Ninh Chước với Thiện Phi Bạch lăn giường với nhau? Dù cho tôi có lên giường với anh thì Ninh Chước chắc chắn không bao giờ ngủ với Thiện Phi Bạch được.”
Vu Thị Phi: “Hiểu rồi.”
Tâm trạng của Kim Tuyết Thâm thay đổi xoành xoạch, nói chuyện cũng nhanh, không biết vì sao lại tự lôi mình vào chuyện này.
Vu Thị Phi còn mặt dày đáp lại, khiến hắn đỏ bừng mặt, Kim Tuyết Thâm chôn mặt ăn cháo thịt bò nóng hổi: “Anh cút đi, đừng có mà giở trò với tôi.”
Những lời nói chuyện ở bên ngoài khi lọt vào tai Ninh Chước chỉ là một chuỗi tạp âm.
Thiện Phi Bạch là một người theo chủ nghĩa cơ hội cho nên luôn tìm mọi cách để nắm bắt thời cơ.
Không biết cậu đã dùng cách nào để Ninh Chước đồng ý giúp cậu giải quyết một lần.
Thiện Phi Bạch trang bị lại xương cột sống, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, cánh tay vừa mới khôi phục lại sức lực đã nhanh chóng kéo áo Ninh Chước lên, bảo anh cắn vào.
Ban đầu Ninh Chước không đồng ý.
Thiện Phi Bạch thấp giọng nói: “Anh Ninh, anh cũng không muốn người khác bước vào đây nhìn chúng ta trong bộ dạng như thế này đâu đúng không?”
Vì bất đắc dĩ nên Ninh Chước phải cắn áo của mình, để mặc cậu hành sự.
Nhưng Thiện Phi Bạch là một con sói nghịch ngợm, khi Ninh Chước sắp đạt cực khoái, cậu lại dùng lưỡi chặn lại, khiến anh tức giận túm lấy tóc cậu, lại dùng chân đạp lên bên vai cậu. Thiện Phi Bạch nhìn thấy áo sơ mi trắng của anh ướt đẫm một vòng nước bọt thì mới khoái trá thả ra.
Dù bên ngoài vang lên tiếng bước chân đi lại cũng không thể ngăn cản hai bóng người dính sát vào nhau, lẳng lặng giải quyết cho nhau trong tình thế như đang đi xiếc dây. Khắp không gian tràn ngập mùi vị của việc yêu đương vụng trộm đầy kích thích.
Sau khi hầu hạ Ninh Chước xong, Thiện Phi Bạch cuối cùng mới cháy nhà mới lòi mặt chuột.
Sau khi quấn sợi dây sắt quanh cổ Ninh Chước hai vòng, cậu cũng đã có thể ôm Ninh Chước vào lòng.
Ninh Chước được cậu giải quyết đến thoải mái cả người, thấy cậu lại động tay động chân, anh lại phì cười, không quá quan tâm: “Nhóc họ Thiện, cậu dùng tôi để nạp năng lượng à?”
Thiện Phi Bạch vui vẻ vùi mặt vào lồng ngực Ninh Chước: “Anh cho em nạp năng lượng mà.”
Ninh Chước nhắm mắt: “Không có lần sau. Nếu không tôi thiến cậu.”
Thiện Phi Bạch bạo dạn liếm láp môi Ninh Chước, sau đó lại hút sạch mồ hôi đang nhiễu xuống bên thái dương anh, tấm tắc: “Dạ. Em sẽ uốn nắn bản thân thành thứ mà anh Ninh thích.”
…
Cùng lúc đó, một thông tin chấn động vừa xuất hiện ở trụ sở Bạch Thuẫn.
Tiểu Từ từng là trợ lý theo sau Lâm Cầm hộc tốc chạy vào văn phòng của đối phương: “Anh Lâm, chúng ta vớt… vớt được… một…”
Sau vụ đánh bom ở nhà hát Columbus, khắp biển đều rải rác những mảnh vụn tan tác, Tiểu Từ tham gia đội cứu hộ, vốn được gọi hoa mĩ là đội “tìm manh mối”, là nhiệm vụ giúp Bạch Thuẫn có thể trì hoãn thời gian chứ không có ý nghĩa phá án cụ thể nào.
Đội có tên là cứu hộ nhưng thực chất công việc chính là dọn dẹp hiện trường.
Lâm Cầm đang sắp xếp lại thông tin thu thập được từ ba tên lính đánh thuê theo dõi Ninh Chước hai ngày qua, hắn rót cho Tiểu Từ một lý nước, nhìn cậu uống xong rồi mới hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu Từ tu ừng ực hết một ly nước, đứng phắt dậy trả lời: “Takeshi Motobu… Nhóm em vớt được Takeshi Motobu!”
Lâm Cầm thấp giọng hỏi: “Sao lại tìm được cậu ta?”
Tiểu Từ lau miệng: “Nhóm của em làm nhiệm vụ cứu hộ trên biển, sau đó vớt được một khối xi măng to ở gần bờ, em cảm thấy khối xi măng này là lạ, hơn 80% là kết quả của ân oán băng nhóm xã hội đen, muốn giấu xác kẻ thù. Nhưng không thể cứ thế ném xác xuống biển thì cũng đem đi hỏa táng là được đúng không? Không ngờ thử đục khối xi măng ra kiểm tra, bọn em lại nhìn thấy Takeshi Motobu.”
“Toàn bộ cơ thể của cậu ta bị cải tạo lại hoàn toàn, trên dưới đều là những bộ phận giả kém chất lượng… Em chưa bao giờ nhìn thấy thủ đoạn nào tàn nhẫn như vậy, em cảm thấy không phải phương thức xử lý của xã hội đen nên kiểm tra lại DNA nạn nhân, quả thực đúng là Takeshi Motobu, dù bây giờ trông cậu ta không còn giống như ban đầu nữa…”
Lâm Cầm đứng dậy: “Đến phòng pháp y.”
Tiểu Từ liên tục xua tay, lại nói thêm một tin động trời: “Không… không phải ở phòng pháp y. Cậu ta còn sống.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT