Ninh Chước cũng không quá bất ngờ khi nhìn thấy vị khách ghé thăm.

Lâm Cầm đứng dậy chào Ninh Chước, hắn nở nụ cười ngại ngùng: “Ngại quá, tôi lại đến nữa.”

Ninh Chước khẽ nhìn qua người đi theo sau hắn.

Đó không phải là cảnh sát Bạch Thuẫn trực thuộc khu Trường An mà là trợ thủ của Lâm Cầm trong đội đặc nhiệm 930.

Chỉ bấy nhiêu cũng đủ giúp Ninh Chước biết lí do Lâm Cầm đến đây là gì: “Ngồi đi.”

Lâm Cầm ngồi xuống ghế, Ninh Chước cũng ngồi theo.

Chân anh hơi khuỵu xuống, anh phải lấy tay chống eo mới ngồi xuống được.

Tay đỡ eo không quá 1 giây.

Lâm Cầm lại dịu dàng hỏi: “Cậu không khỏe à?”

Ninh Chước: “…” Mắt nhìn quái quỷ gì vậy.

Anh đáp: “Cái cơ thể yếu ớt của tôi sống được đến bây giờ là may mắn thôi.”

Lâm Cầm cười: “Nói bậy nào.”

Hắn lấy giấy bút trên bàn ra, lưu loát viết một dòng: “Để tôi giới thiệu cho cậu một bác sĩ.”

Ninh Chước nhận lấy tờ giấy: “Cậu đến đây rồi à?”

“Đồng nghiệp của tôi có đến và khen là tay nghề của bác sĩ đó rất tốt.” Lâm Cầm đóng nắp bút lại, nói tiếp: “À, quên mất, chúng tôi đã tìm thấy Takeshi Motobu.”

Tiểu Từ, trợ thủ đắc lực luôn đi theo Lâm Cầm, vẫn còn choáng ngợp trước vẻ đẹp của Ninh Chước và còn khá bối rối trước quan hệ thân quen giữa hai người.

Bây giờ Lâm Cầm lại bất ngờ hỏi một câu như vậy, kéo tất cả quay về chủ đề chính.

Cậu phản ứng không kịp.

Ninh Chước vẫn bình tĩnh ngồi yên, anh hơi cau mày, sau đó nhìn về phía Khuông Hạc Hiên đứng bên cạnh mình.

Đây là lần đầu tiên Khuông Hạc Hiên phối hợp với Ninh Chước, trong lòng có hơi bồn chồn, hắn ngạc nhiên một chút rồi đuổi theo tiết tấu của anh: “Có… Có chuyện đó.”

Ninh Chước hỏi: “Ồ, bây giờ tôi biết rồi. Còn sống hay đã chết?”

Khuông Hạc Hiên nhỏ giọng nói thêm: “Còn sống.”

Lâm Cầm nhìn về phía Khuông Hạc Hiên, hứng thú hỏi: “Trông anh lạ quá. Anh là người của Bàn Kiều à?”

Khuông Hạc Hiên: “Đúng vậy.”

Lâm Cầm: “Sao anh lại biết Takeshi Motobu còn sống?”

Khuông Hạc Hiên nghe câu hỏi của Lâm Cầm xong thì nhìn thẳng về phía Ninh Chước: “Có được nói không?”

Ninh Chước im lặng phất tay, xương cổ tay linh hoạt cong lại, ý bảo hắn có thể nói.

Khuông Hạc Hiên theo đó nói: “Tôi chịu trách nhiệm thu thập tin tức trên mạng. Sáng nay có người đăng bài viết với nội dung là đội cứu hộ của Bạch Thuẫn tìm thấy một khối xi măng lớn, sau khi đục vỡ thì thấy người ở bên trong còn sống cho nên cảnh sát huy động lực lượng bảo vệ người này. Có người đến hiện trường xem thử thì nghe thấy cảnh sát liên hệ với một người khác, nói rằng người ở bên trong khối xi măng là Takeshi Motobu. Sau đó phía cảnh sát lại phong tỏa tin tức, bài viết này ở trên mạng cũng bị xóa luôn.”

Lâm Cầm nghiêm túc lắng nghe câu trả lời của Khuông Hạc Hiên, hắn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve cằm.

Là một người có tính tình thẳng thắn.

Sẽ không nói dối.

Khá tốt.

Lâm Cầm đan hai tay vào nhau, hòa nhã nói: “Vậy anh có biết vì sao tôi đến tìm Ninh Chước không?”

“Biết chứ.” Khuông Hạc Hiên gật đầu: “Thằng nhãi Takeshi Motobu mất tích ngay lúc anh Ninh và sếp của bọn tôi thay người ta vô tù ngồi, còn ở chung một khu với cậu ta.”

Khuông Hạc Hiên còn muốn oán thán thêm một câu “Thằng chó dê xồm đó còn thuê anh Ninh và sếp bọn tôi làm vệ sĩ cho cậu ta, cậu ta xứng hả” nhưng sau khi cân nhắc một chút, hắn cảm thấy lời này không chín chắn lắm nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hắn còn muốn thể hiện tốt hơn trước mặt Ninh Chước.

Lâm Cầm hài lòng gật đầu.

Giống với lời khai trước đây của Ninh Chước.

Lâm Cầm mỉm cười nhìn Ninh Chước: “Người ta còn gọi cậu là anh Ninh rồi? Đúng là chỉ dạy không tệ. Cách đây vài ngày tôi còn thấy cậu và Thiện Phi Bạch… trông như vậy tham gia bữa tiệc ở nhà hát Columbus, tôi còn lo quan hệ hai bên không được tốt lắm.”

Ninh Chước: “Không nhọc cậu lo lắng.”

Ninh Chước bốn lạng địch ngàn cân* đối với nghi ngờ của Lâm Cầm, anh từ từ chờ đợi đón đầu.

*Raw 四两拨千斤 (tứ lượng bạt thiên cân): một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền. Đặc trưng là động tác nhỏ tạo ra biến hóa lớn.

Lâm Cầm cũng không giấu giếm nữa, buông hai tay ra, chống lên bàn: “Cậu ta có nói một số chuyện liên quan đến cậu.”

Ninh Chước: “Nói nghe thử.”

Lâm Cầm thấy thái độ bình tĩnh nhất quán của Ninh Chước, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Cậu ta nói rằng trong lúc cậu ta ở trong tù thì thường xuyên gặp những tai nạn bất ngờ do người khác gây ra.”

“Cậu ta bị ám sát vài lần, ví dụ như bị một đồ vật rơi từ trên cao xuống đầu, bị giật điện, trộn thủy tinh vào thức ăn, những vụ tai nạn này khiến cậu ta hoảng sợ nhưng cũng không đến mức muốn lấy mạng cậu ta.”

“Thứ thật sự khiến cậu ta sợ hãi là một lần ám sát suýt chút nữa thành công. Cậu ta sợ rằng mình sẽ chết trong tù cho nên muốn đi cửa sau để thoát ra ngoài, ở một chỗ khác an toàn hơn. Và cậu ta đã làm như vậy thật.”

“Nhưng khi vừa bước ra ngoài thì cậu ta lại bị bắt.”

“Ai có đủ năng lực để tạo ra những sự cố bất ngờ ở trong tù? Vì sao trước đó cậu ta lại không gặp những nguy hiểm như vậy?”

“Vậy thì tù nhân vừa mới vào chẳng phải là nghi phạm hàng đầu hay sao?”

Không khí nặng nề, ngột ngạt.

Tiểu Từ và Khuông Hạc Hiên đều ngây người ra.

Tiểu Từ chưa bao giờ nghe thấy suy đoán này của cấp trên.

Trước đó, cậu ta vẫn nghĩ rằng Takeshi Motobu thực sự là thủ phạm của vụ án 930. Takeshi Motobu sợ bị cảnh sát bắt cho nên mới trốn ngục, sau đó đang trên đường trốn thì đắc tội một ai đó nên mới bị tra tấn.

Nhưng suy đoán của Lâm Cầm lại hợp lý lạ thường.

Khuông Hạc Hiên thì nhận ra rằng lời nói của Lâm Cầm có khả năng là sự thật.

Hắn hiểu Thiện Phi Bạch, những “tai nạn liên hoàn bất ngờ” mà Lâm Cầm mô tả rất giống với những chuyện mà Thiện Phi Bạch làm – có ý nghĩa như một trò đùa bỡn cợt, trêu chọc người khác.

Sau một thời gian im lặng ngắn ngủi, Ninh Chước lên tiếng.

“Cậu ta không nói như vậy, đây là suy nghĩ của cậu.” Ninh Chước chắc nịch nói: “Takeshi Motobu có khả năng nói là “Xin các người làm ơn cho tôi chết đi”.”

Tiểu Từ bỗng đứng phắt dậy: “Anh!…”

Ninh Chước lạnh nhạt nói thêm: “Có thể không chết ở trong khối xi măng… Nhưng chắc chắn là bị cải tạo cơ thể rồi. Cảnh sát Tiểu chưa nhìn thấy người cải tạo bao giờ nhưng có thể đọc những gì mà cậu ta đối xử với những cô gái khác được ghi chép trong hồ sơ vụ án thì có thể thở phào cảm tạ trời đất. Nếu Takeshi Motobu bị cải tạo mà vẫn chưa chết sau khi bị đúc trong xi măng và bị ném xuống nước thì có thể đem ra làm thí nghiệm phân tích thử như một kì tích y học, cho nên cậu ta cũng có khả năng được mang đến viện nghiên cứu.”

“Lâm Cầm.” Anh bình tình, chăm chú nhìn người đối diện mình: “Lấy chứng cứ ra nói chuyện vói tôi, đừng có đoán mò lung tung. Hãy làm một cảnh sát tốt đi.”

Lâm Cầm đang muốn trả lời thì có người gõ cửa phòng khách.

Là Úc Thuật Kiếm.

Cậu thò đầu vào hỏi: “Sếp ơi, anh ra đây một chốc được không, có người tìm.”

Ninh Chước đứng lên: “Xin lỗi, tôi đi một lát.”

Không phải việc gấp thì Úc Thuật Kiếm cũng sẽ không gấp gáp xen ngang trong khi anh đang tiếp khách.

Ninh Chước cũng phần nào đoán ra được ai là người vội vã liên lạc với mình.

Anh ra khỏi phòng tiếp khách, cách một bức tường với Lâm Cầm, nhận cuộc gọi.

Sau khi đứng yên, Ninh Chước vô thức dùng một tay nhẹ nhàng xoa lên phần dụng dưới.

Bây giờ anh không muốn đứng, vì sẽ có một cơn đau âm ỉ từ từ ở đây lan ra, giống như Thiện Phi Bạch đã đóng dấu vào trong người anh – cũng giống như vô số vết thương khác cậu để lại trên người anh trong quá khứ.

Nhưng vết thương lần này lại vô cùng bí ẩn, vừa có máu đỏ, vừa có một sự độc chiếm lãng mạn.

Ninh Chước: “Alo.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu lạnh lẽo chất vấn của Charlemagne: “Tại sao Takeshi Motobu không chết?”

Ninh Chước hơi cúi đầu: “Xin lỗi, tôi còn nghĩ rằng phu nhân sẽ giúp ngài hoàn thành nhiệm vụ.”

Hiển nhiên Charlemagne không ngờ rằng Ninh Chước lại có thể thẳng thắn thừa nhận hành vi bỉ ổi này của mình.

Ninh Chước giao dịch với cả hai vợ chồng bọn họ, kéo họ xuống bùn, còn dám một lần thu tiền cả hai người!

Ninh Chước rõ ràng đang đùa giỡn họ!

Ông ta lạnh giọng quát: “Họ Ninh kia, cậu gan nhỉ!”

Ninh Chước lắng nghe đối phương phát điên: “Cảm ơn đã khen.”

Nhưng Charlemagne chỉ thất thố trong chớp mắt mà thôi.

Ông ta kéo giãn cà vạt: “Nhiệm vụ tôi yêu cầu cậu làm chưa hoàn thành, tôi muốn “giết chết Takeshi Motobu”.”

Ninh Chước hỏi lại: “Vậy thì ngài có muốn lấy lại tiền không? Nếu muốn thì ngài chỉ được lấy lại một nửa, phần tiền đặt cọc không thể lấy lại.”

Nói xong, Ninh Chước lại hơi nhướng mày với chính mình.

Sao giọng điệu của anh lại giống với Thiện Phi Bạch như vậy?

Giống như một tên bất lương.

Charlemagne nghi ngờ Ninh Chước đang cố tình khiêu khích mình.

Ông ta gằn giọng: “Tôi muốn cậu giết chết Takeshi Motobu!”

“Bây giờ cậu ta đang được cảnh sát bảo vệ, có nhiều nguy hiểm lắm.”

Giọng nói của Charlemagne âm trầm: “Cậu có ý gì? Cậu không làm?”

Ninh Chước đáp: “Ý của tôi là… tôi muốn thêm tiền.”

“Bao nhiêu?”

Ninh Chước vẫy tay với Úc Thuật Kiếm.

Úc Thuật Kiếm hiểu ý, nhanh tay lẹ chân đưa một dụng cụ như máy truyền tin qua.

Ninh Chước ra giá: “5 triệu.”

Charlemagne tưởng mình nghe nhầm: “… Bao nhiêu cơ?”

“5 triệu, xin ghi nhớ số tài khoản sau.”

Ninh Chước thao tác trên máy truyền tin, đưa số tài khoản qua.

Charlemagne tức giận đến lồng ngực phập phồng: “Đó là một mạng người, làm không xong thì ngày mai tất cả sẽ toi đời!”

Ninh Chước: “Tôi biết rồi. Số tài khoản này chỉ tồn tại trong khoảng 10 phút, mong ngài nắm bắt thời gian và thanh toán ngay. Theo như tôi biết thì hoạt động tài chính của ngài khá là nhiều, bấy nhiêu cũng chỉ vừa bằng khoảng một nửa gia tài của ngài, mua được sự an vui của tất cả mọi người. Lần này yêu cầu thương mại nên chúng ta không thể giao dịch bằng tiền mặt được. Cảm ơn ngài đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi.”

Anh cúp máy ngay, thấy Úc Thuật Kiếm đang ngơ ngác nhìn mình.

Úc Thuật Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, châm chước câu từ, cẩn thận hỏi: “Có phải anh… anh ở với Thiện Phi Bạch… xong học hư cậu ta không?”

Ninh Chước đập vào gáy cậu một cái, Úc Thuật Kiếm ngay lập tức ngoan ngoãn lại.

Ninh Chước quay lại phòng tiếp khách, Lâm Cầm cười hỏi: “Nhận đơn hàng hả? Hình như giá hời lắm đúng không?”

Ninh Chước nhún vai: “Bí mật kinh doanh.”

Nhìn thấy bộ dạng của Ninh Chước có vẻ hoạt bát hơn so với khi nãy, Lâm Cầm nửa đùa nửa thật dặn dò: “Đừng làm gì trái với pháp luật.”

Ninh Chước nhìn Lâm Cầm, nghĩ thầm: người vừa gọi đến có chức vụ trong ban lãnh đạo của Bạch Thuẫn, cũng từng là người phát ngôn cho “pháp luật chính nghĩa” ở thành phố Ngân Chùy.

Dù là người như vậy nhưng bây giờ ông ta vẫn có địa vị cao hơn Lâm Cầm.

Ninh Chước không ý kiến gì thêm, anh dùng đầu ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn: “Ngoài việc đến lừa tôi thì cậu còn chuyện gì nữa không?”

“Thôi, bây giờ tôi đi.” Lâm Cầm đứng lên: “Cậu nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Ninh Chước vẫy vẫy tờ giấy ghi địa chỉ bác sĩ: “Biết rồi.”

Tiểu Từ lái xe ra khỏi căn cứ Henna, liên tục quan sát thái độ của Lâm Cầm.

Nhưng hắn chỉ cúi đầu xem hồ sơ vụ án trên máy tính và không nói gì.

Tiểu Từ thử hỏi: “Anh cảm thấy Ninh Chước… như thế nào vậy?”

“Tôi lo lắng cho cậu ấy.” Lâm Cầm đáp, không ngẩng đầu: “Cậu ấy đi đường hơi khập khiễng, thật sự là cần phải đi khám bệnh một lần.”

Tiểu Từ liếm môi: “Anh với anh ta… có quan hệ gì vậy ạ, tôi thấy cả hai trông có vẻ quen thân với nhau.”

Lâm Cầm đáp: “Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, khá thân thiết. Nếu nói thẳng ra thì…”

Hắn khẽ cười: “Là em trai không cùng huyết thống.”

Tiểu Từ rất tôn kính Lâm Cầm, nhưng bây giờ cậu không đoán ra được suy nghĩ của đối phương, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: “Ninh Chước… gần đây đều có dính líu đến những vụ án lớn, có phải anh không nên để cảm xúc cá nhân lấn át không?”

Thấy trợ thủ lo lắng cho mình, Lâm Cầm xoa đầu cậu: “Tiểu Từ, cậu có thể nghĩ như vậy đúng là rất tốt. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Được Lâm Cầm khen ngợi, Tiểu Từ càng thêm dũng cảm, hỏi: “Nếu thật sự là do anh ta làm thì anh sẽ làm gì?”

“Nếu có chứng cứ đầy đủ, tôi sẽ bắt cậu ấy, mỗi ngày cũng sẽ mang cơm đến cho cậu ấy. Dạ dày cậu ấy cần phải được chăm sóc, quả thực không thể ăn đồ ăn trong tù được. Tóm lại, thứ có thể giết cậu ấy là pháp luật chứ không phải bất kì ai khác.”

“Nếu pháp luật không trừng trị được anh ta thì sao?”

Lâm Cầm mỉm cười nhìn Tiểu Từ, có vẻ như cảm thấy thắc mắc này của cậu khá đáng yêu.

“Nếu pháp luật không thể trừng phạt được người khác thì là do pháp luật vẫn còn thiếu sót.” Lâm Cầm nghiêm túc nói: “Vậy thì cần phải từ từ sửa lại.”

Tiểu Từ: “…”

Bây giờ cậu không thể hiểu nổi quan hệ của hai người họ nữa.

Lâm Cầm nhắm mắt và nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi.

Hắn luôn cảm thấy Ninh Chước có gì đó rất lạ.

Bây giờ hắn đột nhiên nhận ra một điều.

Ninh Chước mặc quần áo màu trắng.

… Hai điểm trước ngực hơi sưng lên thoắt ẩn thoát hiện, áo sơ mi màu trắng dễ dàng làm nổi bật màu đỏ tươi bên dưới.

Lâm Cầm dùng hồ sơ điện tử che mặt lại, giấu đi gương mặt đỏ bừng.

… Rốt cuộc gần đây cậu ấy đang làm gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play