Một cô gái bên cạnh thấy Tần Sương lợi hại như vậy, ánh mắt đầy sao nói: “Cô thật giỏi, bà lão này nằm một đường, ai cũng không thể đánh thức, vẫn là cô lợi hại.”

Tần Sương nhìn cô gái bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đôi mắt to, giống như búp bê.

Vừa nhìn là biết kiểu ở trong nhà tương đối được chiều chuộng, cũng không biết người như vậy tại sao cũng phải xuống nông thôn.

Hy vọng đến nông thôn, có thể chịu đựng được.

Sau đó lành lạnh nói: “Xin chào, Tần Sương.”

“Tần Sương là tên cô à?”

“Thật dễ nghe, tôi tên là Vu Viên Viên, 18 tuổi, rất vui được biết cô.”

Lý Tĩnh bên cạnh thấy Vu Viên Viên lên tiếng, trong nháy mắt có chút không vui nói: “Một cô gái bạo lực, có gì hâm mộ, bớt bớt đi.”

Nếu không phải là điều kiện nhà Vu Viên Viên tốt, cô ta cũng sẽ không để cho người nhà báo danh đi chung chỗ với cô ấy.

Suy cho cùng vẫn là một ngốc bạch ngọt, cô ta còn muốn xuống nông thôn vì muốn lừa một ít thứ tốt.

Trên xe lửa một ngày, đối phương cũng không để ý đến cô ta.

Dựa vào cái gì Tần Sương vừa lên, xe đã hấp dẫn lực chú ý của Vu Viên Viên.

Thật sự là tức chết cô ta.

Tần Sương nghe lời này thật chua, nhìn đối phương một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Một khuôn mặt cay nghiệt, vừa nhìn cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Đương nhiên đối với Vu Viên Viên, cô vẫn rất thích cô ấy.

Dù sao ai cũng thích cô gái đáng yêu.

Sau đó không để tâm lời Lý Tĩnh nói, nói với Vu Viên Viên: “Tôi đi huyện Phong, đại đội Cảnh Dương, cô thì sao?”

“Cô cũng đến đại đội Cảnh Dương sao? Tôi cũng vậy, thật là trùng hợp.”

“Đúng vậy, sau này chị sẽ che chở cho em.”

Vu Viên Viên nghe nói như thế, trong nháy mắt vui vẻ muốn bay lên.

Lập tức nói: “Tớ yêu cậu chết mất, sau này tớ nấu cơm cho cậu ăn, tớ có thể nấu cơm, cam đoan nuôi cậu trắng trẻo mập mạp.”

*Khúc này đổi xưng hô “Tớ - cậu” nha

“Được.”

Vừa lúc cô không biết nấu cơm, nếu thật sự để cô vào bếp, phỏng chừng ai cũng không thèm ăn.

Sau khi đến bên kia, vẫn phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài ở thì tốt hơn.

Rốt cuộc, cô không quen sống chung với một nhóm người lạ.

Đến lúc đó lại bắt cóc bé đáng yêu đi, hoàn mỹ.

Sau đó lấy chocolate trong túi ra đưa cho cô ấy: “Mời cậu ăn.”

Vu Viên Viên nhìn chocolate nhập khẩu, ánh mắt trợn tròn.

Nghĩ thầm, đây không phải là chocolate cô ấy thương nhớ sao?

Wow, mình sẽ yêu cô ấy mất thôi.

 “Sương Sương, tớ muốn lấy thân báo đáp được không? Sao cậu biết tớ thích cái này. Tớ nói cho cậu biết, tớ mua đã lâu không mua được cái này rồi, thật sự là quá khó mua, hu hu.”

Lý Tĩnh thấy Tần Sương ra tay hào phóng, bỗng càng thêm ghen tị.

Tại sao người có tiền đều muốn đi nông thôn, cô ta cũng muốn ăn nha.

Đương nhiên không riêng gì Lý Tĩnh ghen tị, những thanh niên tri thức khác xung quanh cũng hâm mộ không thôi.

Nhưng chỉ có Vu Viên Viên mới có phúc này, có thể ăn được.

“Cậu thích là tốt rồi, ăn đi!”

“Cảm ơn.”

Chờ sau khi xe lửa chậm rãi khởi động, Tần Sương lúc này mới nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

Tối hôm qua cô không nghỉ ngơi tốt, lúc này buồn ngủ không chịu nổi.

Vu Viên Viên thấy cô mệt mỏi, dùng năm viên kẹo Đại Bạch Thỏ trong túi đổi chỗ ngồi với người bên cạnh cô, ngồi cùng một chỗ với Tần Sương.

Hơn nữa không có việc gì hai mắt liền muốn nhìn lén.

Nghĩ thầm chị gái nhỏ xinh đẹp như vậy, tại sao không phải là con trai vậy.

Nếu không cô có thể lấy cô ấy, thật tuyệt vời.

...

Mà lúc này Hoắc Đình Châu ở trong khách sạn, mở mắt ra, trong nháy mắt cảnh giác.

Nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua, cũng nhanh chóng đỏ mặt.

Nghĩ thầm, làm sao có thể có cô gái to gan như vậy.

Chẳng lẽ không biết nam nữ khác biệt sao?

Nhưng nghĩ đến chuyện, người ta cứu mình, nhất thời cũng không dám càu nhàu.

Nhìn hoàn cảnh xa lạ, vừa muốn đứng dậy, mới phát hiện cả người không có khí lực, đau nhức khó chịu.

Nhưng nhìn vết thương toàn thân được băng bó, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua anh bị người mai phục, cho rằng trốn không thoát một kiếp này, kết quả vận may anh tốt, thế mà hơn nửa đêm cũng có thể được người ta nhặt về nhà.

Nhìn đồ vật trên bàn, vươn tay cầm lấy ly nước uống vài ngụm.

Sau đó quan sát hoàn cảnh một chút, mới biết được nơi này là khách sạn.

Đương nhiên bộ quần áo nhuốm máu tối hôm qua, cũng bị xé đầy đất chưa dọn dẹp.

Cũng may ví tiền và giấy tờ đều còn, ngay cả súng ngắn cũng không mất.

Nếu không muốn về nhà cũng là vấn đề.

Đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất anh là muốn giải quyết một chút.

Chẳng qua vuốt ve trong chăn, chim nhỏ thả rông, nhất thời răng lại ngứa ngáy.

Cô gái, cô được lắm, đừng để cho tôi nhìn thấy cô.

Cuối cùng Hoắc Đình Châu mặc quần áo đối phương để lại, rồi gian nan đi WC.

Nếu không đi sẽ đái dầm.

Đương nhiên chờ sau khi anh trở lại phòng ăn bánh ngọt cũng được để lại, lại đi ngủ tiếp.

Hiện tại anh chỉ có thể khôi phục một ít thể lực, mới có thể liên hệ chiến hữu tới đón mình.

Nhưng giấc ngủ này, ngủ cũng không an ổn, trong mơ luôn có cô gái đùa giỡn anh…

****

Bên này sau khi Tần Sương ngủ trên xe lửa một giấc, rốt cục mới thoải mái không ít.

Cũng không biết người đàn ông thối tối hôm qua thế nào.

Có điều chuyện có thể làm, cô đều làm hết sức rồi, có thể sống sót hay không, chỉ có thể xem vận mệnh.

Mùi thức ăn truyền đến, cô mới nhớ tới giờ cơm trưa.

Sau đó lấy hộp cơm đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị ăn.

Vu Viên Viên ăn bánh bao thịt kho tàu mẹ chuẩn bị, người xung quanh thèm ăn nước chảy ròng.

Nhưng khi hộp cơm của Tần Sương mở ra, bọn họ càng ghen tị hơn.

“Sương Sương, của cậu là thịt bò sao?”

“Ừ, thịt bò kho, cậu muốn ăn không?”

Vu Viên Viên nhìn miếng thịt kho tàu trong tay cô, sau đó cười nói: “Tớ trao đổi với cậu, không chiếm tiện nghi của cậu đâu.”

“Có thể, cậu vui là tốt rồi.”

Sau đó hai người trao đổi xong thức ăn trưa thì há to miệng ăn.

Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

Cho đến khi một tiếng ồn ào vang lên, mới phá vỡ sự yên tĩnh bên này.

“Tôi nói này, cô bị làm sao vậy, không có mắt sao? Cô làm rơi trứng gà của tôi rồi, mau bồi thường cho tôi, một hào đó.”

Mục Nghiệp Kiêu nhăn mày, sắc mặt khó coi nói: “Cô cho tôi mù phải không? Rõ ràng là chính cô không bắt được, tôi vừa mới đi ngang qua, cô đã nói là tôi đụng, tôi nếu có thể cách không khí đụng cô, tôi đây thật đúng là trâu bò.”

“Phốc~!”

Người xung quanh, trong nháy mắt cười ha ha.

Ngay cả Tần Sương nghe nói như thế, cũng hiếm khi được nở nụ cười.

Nghĩ thầm người này thật là thú vị.

Rõ ràng là một cô gái, không nghĩ tới miệng lại dám liều mạng với cô ta.

“Tôi mặc kệ, là đụng phải, cô đền trứng gà cho tôi.”

Nhìn người phụ nữ khóc lóc om sòm, Mục Nghiệp Kiêu trực tiếp xoay người rời đi.

“Cô đứng lại, cô không được đi.”

“Tôi đi tìm trưởng tàu, thanh niên tri thức chúng tôi xuống nông thôn xây dựng tổ quốc, không thể tùy tiện bị người ta oan uổng.”

“Cô…”

“Tôi nhìn lầm rồi, không phải cô đụng trúng đâu.” Mấy cô nhóc bây giờ thật sự không dễ lừa.

Nghĩ tới làm lớn chuyện, cô ta không có chỗ tốt gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ thầm, thật sự là xui xẻo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play