Tần Sương tiễn công an, mới xoay người nói với hàng xóm bên cạnh: “Đêm hôm khuya khoắt, quấy rầy các chú dì, thật sự là ngại quá, ngày mai cháu lại cảm ơn, tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi.”

“Không sao, đều là hàng xóm, chỉ cần cháu không sao là tốt rồi.”

“Đúng đúng đúng, không sao đâu.”

“Nhóc con khóa kỹ cửa rồi, nếu có việc gì thì hô to, chúng ta đều nghe thấy.”

Tần Sương cảm nhận được sự quan tâm của hàng xóm, cười nói: “Con biết rồi, các dì chú ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon.”

Sau khi tiễn hàng xóm đi, Tần Sương không ngủ nữa.

Nghĩ đến Tần Việt bên này xảy ra chuyện, trời sáng người nhà bên kia nhất định sẽ đến quậy.

Sau đó xem cửa hàng bách hóa, nghĩ rằng trước khi đi phải tặng món quà lớn gì đó cho bọn họ.

Dù sao cả nhà đó cũng không phải hạng tốt đẹp gì.

Cho đến khi nhìn thấy một cửa hàng bán thuốc, mắt mới sáng bừng lên.

[Cười điên khùng]

[Ngốc như heo]

[Không kiểm soát được bàng quang]

...

Nhìn từng chuỗi tên thuốc kỳ lạ thì biết không phải là thuốc đứng đắn gì.

Chẳng qua đối với cô mà nói, cô là đang muốn thứ không đứng đắn này đó.

Nếu không phải giết người là phạm pháp, thật muốn mua khẩu súng lục, thưởng bọn họ mỗi người một viên đậu phộng cho xong việc.

Cuối cùng sau khi mua một đống thuốc, mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Mà lúc này Triệu Vũ, dưới sự thẩm vấn nhanh, suốt đêm dẫn người, tóm được một ổ buôn người.

Còn giải cứu hơn 30 cô gái và trẻ em.

Chuyện này rất lớn, cũng kinh động cục trưởng cục công an đang ngủ.

Đương nhiên chuyện xảy ra bên kia, Tần Sương cũng không biết.

Tần Việt tên bệnh thần kinh này, từ sau khi bị đưa vào, vẫn điên cuồng chửi rủa Tần Sương, lời khó nghe gì cũng mắng hết một lượt.

Mãi đến cuối cùng mắng chửi mệt mỏi, mới tựa vào góc tường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, công an dẫn người đến tòa nhà chung cư nhà Tần Việt.

Thấy nhiều công an tới cửa như vậy, Tần Kiến Vũ cũng ngây ngẩn cả người.

Cho đến khi từ trong miệng đối phương biết được, con trai phạm pháp, kêu bọn họ phối hợp điều tra, mới biết xong đời rồi.

Trong nháy mắt, chuyện của Tần gia, đã bị toàn bộ người trong khu tập thể biết.

Nhất là lãnh đạo Tần Kiến Vũ biết được việc này, trực tiếp đuổi việc ông ta.

Tần Tuyết nhìn từng đợt sóng trong nhà chưa yên lại nổi lên đợt sóng khác, biết nhà cô ta đã tan nát rồi.

Khóc sướt mướt cũng không dám ra ngoài.

Sợ hàng xóm chỉ trỏ, khiến cho cô ta không còn mặt mũi gặp người.

Bà cụ thì nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do Tần Sương, mới tức giận một chút đã trúng gió, ngã xuống đất không dậy nổi.

Trong nhà hỗn loạn, Tần Kiến Vũ lại lần nữa sinh ra ý định giết người.

Chỉ tiếc, Tần Sương ngày hôm sau đã nhanh chóng bán hết nhà, cầm thư giới thiệu rồi chuồn mất.

Đương nhiên đối với hàng xóm đã giúp đỡ mình, cô tặng nửa cân đường đỏ tỏ vẻ cảm ơn.

Cũng không phải cô sợ người nhà kia, chỉ là ngại phiền toái.

Sau đó một đêm trước khi đi, Tần Sương mặc một thân áo đen, mò tới nhà Tần Kiến Vũ, ngoại trừ Tần Tuyết không động đến, cô muốn để cô ta xuống nông thôn và bà cụ trúng gió ra, hai vợ chồng Tần Kiến Vũ đều bị cô đánh ngất xỉu, đút thuốc.

Sau đó xóa dấu vết và biến mất vào ban đêm.

Kết quả nửa đường trở về, đụng phải một người đàn ông cả người đầy máu.

Cô đưa tay thăm dò hơi thở, xác định người còn chưa chết.

Đành phải khiêng người lên, từ cửa sổ lầu 1 tiến vào khách sạn.

Đi vào phòng, ném người lên giường, từ trong hệ thống mua một cái đèn bàn năng lượng mặt trời chiếu sáng, mới thấy rõ diện mạo đối phương.

“Chậc chậc… Bộ dạng thật là đẹp, để tôi xem có cơ bụng hay không?”

Hành vi lưu manh này, đúng thật là không hề sốt ruột chữa trị cho đối phương mà.

Cho đến khi mùi máu tươi kích thích cô, mới nhớ ra người này còn chưa băng bó.

“Haizz, anh nói coi nửa đêm không ngủ, đi ra ngoài gây sự thì thôi đi, kết quả thiếu chút nữa tự giết chết chính mình, gặp được tôi, coi như phần mộ tổ tiên bốc khói xanh*, chờ anh khỏe lại, nhớ rõ phải báo thù cho tôi, bằng không cứu không anh nữa.”

*Nó đề cập đến việc làm những dịp vui lớn hoặc trở thành một quan chức cấp cao. Nhưng nó cũng đầy mỉa mai và xúc phạm. Ở đây tạm hiểu gặp được nữ chính là may mắn của người bị thương.

Hoắc Đình Châu đang hôn mê, cái gì cũng không biết, mình bị người ta lột sạch ngay cả quần lót cũng không để lại cho anh.

Thật ra là Tần Sương ngại phiền, trực tiếp xé nát quần áo của anh.

Chờ sau khi giúp anh lấy ra viên đạn trên bụng và vai, mới lau sạch toàn bộ người, băng bó thành xác ướp.

Sau đó từ trong hệ thống mua một bộ quần áo rộng thùng thình ném qua một bên, chờ anh tỉnh lại thì tự mặc.

Sau khi cô bận rộn xong thì dựa vào ghế, lầm bầm nói: “Mệt chết bà đây, nếu không phải thấy anh lớn lên đẹp trai, thật sự là không muốn cứu anh, cũng may không làm cho tôi thất vọng, cơ bụng này đúng là có xúc cảm, ngay cả chim nhỏ cũng không nhỏ, hơi đáng tiếc, bà đây không có phúc hưởng.”

Tiếng rên rỉ của cô, ngoại trừ bản thân cô, không ai được nghe.

Nhìn thời gian, còn ba tiếng nữa, sẽ lên đường đến nhà ga.

Sau đó nhắm mắt, ngủ một lát.

Cô ngủ không bao lâu, Hoắc Đình Châu mở hai mắt, mơ hồ nhìn liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái rồi mê man lần nữa.

Khi đồng hồ báo thức trong không gian vang lên, Tần Sương trong nháy mắt tỉnh táo.

Nhìn người đàn ông trên giường, phát hiện sắc mặt anh ấy ửng hồng, mới biết anh phát sốt.

Ảo não vỗ trán, sao lại quên chuyện này chứ.

Sau đó lập tức nâng người dậy, đút thuốc hạ sốt, lại dùng khăn lông ướt hạ nhiệt cho anh ấy, mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ có thể sống sót hay không, phải dựa vào bản thân anh rồi.

Sau đó đặt cốc nước lên bàn cho anh, lại đặt mấy miếng bánh trứng và kẹo sữa, để lại vài viên thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt, cầm lấy hành lý của mình, lên đường.

Đương nhiên lúc đi tới cửa, lại đóng tiền phòng cho hai ngày.

Cũng không thể để người còn chưa tỉnh táo, đã bị ném ra ngoài.

Khi đến nhà ga, bên trong đã có rất nhiều người tới tiễn người thân.

Cầm hai túi hành lý đơn giản, đứng ở một góc đại sảnh chờ đợi, chờ đoàn tàu đến.

...

Nửa giờ sau, một chiếc xe lửa màu xanh rốt cục vào trạm.

Nơi này của bọn họ không phải trạm khởi hành, dù sao cũng chỉ là một thành phố nhỏ phía dưới, không có đãi ngộ này.

Xe lửa vừa dừng, cô nhanh chóng tìm được xe và chỗ ngồi của mình, chen lên.

Vừa lên xe, vừa càu nhàu.

Thật sự là chen chết người, thiếu chút nữa chen mất giày.

Đương nhiên càng tức giận còn ở phía sau.

Nhìn chỗ ngồi của mình bị một bà lão nằm, kêu thế nào cũng không đứng lên.

Trong nháy mắt khiến cho Tần Sương vốn đang một bụng tức giận đã nổi giận thật rồi.

Nhìn người bị gọi không tỉnh dậy, Tần Sương cũng lười mở miệng, trực tiếp đưa tay xách người từ chỗ ngồi lên, ném xuống lối đi nhỏ.

Bà lão thấy giả vờ ngủ không có tác dụng, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, chửi rủa nói: “Mày là cái đồ đê tiện, có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ, tao nằm một lát thì làm sao?”

Tần Sương lạnh lùng nhìn sang: “Bà còn bức ép tôi, tôi sẽ ném bà ra khỏi xe.”

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của đối phương, bà lão nhất thời sợ hãi.

Lời muốn nói trong miệng, cũng nghẹn trở về.

Thật sự là ánh mắt của đối phương, quá mức dọa người.

Cuối cùng, cầm hành lý của mình, ảo não bỏ chạy.

Cái tốc độ này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play