Buổi chiều sau khi Tần Sương đi.
Người của văn phòng thanh niên tri thức tới cửa thông báo cho Tần Tuyết ngày mốt đi Tây Bắc xuống nông thôn.
Khi biết được phải xuống nông thôn, Tần Tuyết cả người đều bối rối.
Cô rõ ràng không có báo danh, tại sao có thể xuống nông thôn.
Nhưng nhìn thư thông báo và trợ cấp trong tay, còn có cái gì không rõ, vừa nhìn là biết kiệt tác của Tần Sương.
Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây trong nhà, nghĩ đi cũng tốt.
Cái nhà này đã không ở nổi nữa.
Có một người anh trai giết người, hiện tại cô ta muốn lập gia đình cũng không gả đi được.
Nhất là bà nội bị liệt còn phải hầu hạ ngày đêm, càng nghĩ lại càng cảm thấy xuống nông thôn cũng được.
Ít nhất rời khỏi cái nhà này sẽ không ai biết thân thế của cô ta
Đến lúc đó bằng vào mỹ mạo của mình, cô ta cũng không tin tìm không thấy người có tiền.
Chỉ là nghĩ thôi thì đẹp, hiện thực lại tàn khốc.
Sau khi cô ta đến Tây Bắc mới biết cái gì gọi là nghèo.
Mở miệng nói nhiều hơn hai câu cũng có thể bị nhét cát vào trong miệng.
Hơn nữa có tiền cũng không mua được đồ.
Đương nhiên sau khi cô ta đi rồi, ba mẹ cô ta cũng nháo nhào xảy ra chuyện.
Dù sao nhà này đều bị Tần Sương chỉnh rất thảm, coi như là báo thù cho nguyên chủ.
...
Sau hai ngày đi xe lửa.
Tần Sương lúc này đã tê dại.
Bắp chân cũng bắt đầu có chút sưng phù.
Ghế cứng coi như thôi đi, trên xe lửa còn rất ồn ào.
Mỗi khi đến một sân ga, đều giống như chợ, hô to gọi nhỏ.
Điều này làm cho Tần Sương hai đêm đều không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt càng thêm khó coi.
Giống như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm.
Vu Viên Viên cũng từ nhóc lải nhải ngày đầu tiên, biến thành nhóc yếu đuối, ỉu xìu.
Xe lửa càng đi càng xa, thanh niên tri thức trên xe lửa, cũng từng nhóm từng nhóm rời đi.
Thẳng đến khi tiến vào tỉnh Hắc, hành khách trên xe mới ít khá nhiều.
Nhưng sau khi người ít đi, thì có người không nhịn được muốn tác oai tác quái.
Lương khô Lý Tĩnh mang theo trước khi đi đã ăn hết, cô ấy không nỡ dùng tiền mua cơm, mặt dày bắt đầu ăn chực.
Vu Viên Viên ban đầu còn có thể chia cho coi ta một cái bánh bao, sau lại thấy cô ta không trả tiền thì thôi, còn càng thêm lên mặt.
Lúc này đang ăn cơm trưa, Lý Tĩnh nói với Vu Viên Viên: “Viên Viên, cho tôi cái bánh bột ngô đi, tôi đói quá.”
“Không được, đây cũng là cái bánh cuối cùng của tôi, cho cậu sẽ không có gì ăn, nếu cậu đói bụng thì đến nhà ăn, cũng không phải không có tiền.”
“Sao cậu có thể như vậy, lúc trước cậu đều cho tớ, hôm nay cũng không thiếu một cái bánh, hơn nữa bánh này đã để nhiều ngày rồi, chắc chắn đã không tươi ngon, cậu cho tớ ăn, còn cậu đi mua đồ ăn mới là tốt rồi.”
Vu Viên Viên nghe đối phương nói, nhất thời tức giận nói: “Lý Tĩnh, da mặt cậu sao lại dày như vậy? Tôi đã nói rồi, tôi không có thức ăn dư, bánh bao hôm qua cho cậu, cậu cũng không có đưa tiền cho tôi, nếu không bây giờ cậu đưa tiền cho tôi là được.”
Lý Tĩnh vừa nghe cô ấy đòi tiền bánh bao, lập tức nói: “Chúng ta đều là bạn bè, tiền bạc gì chứ, hơn nữa là cậu mời tôi ăn, sao cậu có thể đòi tiền, tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi.”
“Cậu... Tôi muốn tuyệt giao với cậu.”
“Hừ, tiểu thư nhà tư bản, chính là già mồm cãi láo!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Vu Viên Viên nhất thời luống cuống, đỏ mắt, vẻ mặt rối bời.
Vẫn là Tần Sương nhìn không nổi, lạnh như băng nói: “Lý Tĩnh, người ta có tiền ăn bánh bao thì chính là nhà tư bản, vậy có phải phàm là đi nhà ăn ăn cơm trên xe lửa cũng đều là nhà tư bản hay không?”
“Cô ăn lương thực của người ta, còn không muốn trả tiền, tôi thấy cô mới giống nhà tư bản, ức hiếp người thật thà.”
“Còn có tôi thấy bộ quần áo này của cô, ít nhất cũng phải 25 đồng một bộ chứ? Có tiền như vậy, lại không trả nổi tiền cái bánh bao, thật sự là mở mang tầm mắt.”
“Xin lỗi Viên Viên, nếu không chúng tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng.”
Mọi người xung quanh nghe Tần Sương nói, đều không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lý Tĩnh.
Thật không ngờ, cô ta lại là người như vậy.
Không cho cô ta ăn lập tức muốn vu hãm người khác là nhà tư bản, thật sự là không chừa cho đối phương con đường sống, tâm tư thật ác độc nha.
Lý Tĩnh cảm nhận được ánh mắt nhìn cô ta của mọi người xung quanh, cũng luống cuống.
Nhanh chóng giải thích: “Tôi cái gì cũng không nói, mọi người nghe lầm rồi, hơn nữa không phải là tiền bánh bao sao, tôi đưa là được.”
“Xin lỗi Viên Viên, nếu không... Cô không muốn biết hậu quả đâu.”
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tần Sương, giống như có thể giết người.
Lý Tĩnh trong nháy mắt sợ hãi, sau đó lắp bắp nói: “Xin… Xin lỗi... Thật xin lỗi.”
“Nói với Viên Viên.”
Lý Tĩnh thông minh, lập tức quay đầu nói với Vu Viên Viên: “Xin lỗi, đây là 1 hào, ngoại trừ tiền bánh bao, dư lại coi như tôi bồi tội, vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ, nói mê sảng.”
Vu Viên Viên đỏ mắt, nhận tiền xoay đầu sang một bên.
Một chút cũng không muốn phản ứng đối phương.
Cô ấy sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với cô ta nữa.
Tần Sương thấy chuyện đã giải quyết xong, mới lấy hai cái bánh ngô từ trong túi ra.
Nhưng bánh ngô của cô không giống với người khác.
Dù sao sản phẩm của hệ thống, tuyệt đối sẽ không bị gắt cổ.
Nếu không là sợ quá nổi bật, cô muốn mua móng heo gặm.
Chẳng qua cho dù như vậy, cô ăn uống cũng tốt hơn những người khác rất nhiều.
Vu Viên Viên dưới sự trợ giúp của Tần Sương, cũng nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc.
Dù sao đường còn dài, cũng không thể nửa đường tức chết.
Nhưng sau khi chuyện này qua đi, không ai dám nói lung tung nữa.
Nhất là Tần Sương, bọn họ đều cảm thấy không dễ ở chung.
Một cô gái làm như một người đàn ông còn không nói, nói chuyện còn lạnh lùng.
Nếu không bộ dáng cô xinh đẹp, bọn họ đều muốn cách xa cô một chút.
Đương nhiên có người không thích thì cũng có người cũng rất là thích.
Mục Nghiệp Kiêu nhìn cô nàng đẹp trai, ánh mắt đầy sao.
Cô ấy thích nhất gái xinh, là kiểu chị gái nhỏ ngang tàng như vậy nè.
Cũng không biết, bọn họ có thể đi xuống chung một nông thôn hay không.
Nếu có thể, cô ấy muốn làm bạn với cô.
Lần này cô ấy xuống nông thôn, là do bị mẹ kế chọc giận, sau khi cãi nhau với cha một trận, mang theo toàn bộ tiền lẻ trong nhà, liền chuồn mất.
Đương nhiên, anh trai của cô ấy ở bộ đội còn chưa biết, nếu không nhất định sẽ bị cô ấy tức chết.
Nhưng cô ấy suy nghĩ rất rõ ràng, với nhan sắc hiện giờ của cô ấy, lập gia đình có chút khó khăn, ở nhà cũng không thoải mái, cho nên vẫn là xuống nông thôn thì tốt hơn.
Cô ấy sững sờ nhìn Tần Sương, làm cho Tần Sương muốn làm bộ không biết cũng khó.
Có điều cô nhớ rõ cô gái này, là một người có tính cách tốt.
Sau đó quay đầu lại đột nhiên hỏi Mục Nghiệp Kiêu ngồi kế bên: “Cậu rất thích tôi sao?”
Vu Viên Viên:...
Mục Nghiệp Kiêu:...
Những người xung quanh:...
Lời nói bất thình lình này, làm cho không khí trong nháy mắt yên tĩnh.
Mục Nghiệp Kiêu cũng không ngờ, cô lại hỏi như vậy.
Đỏ mặt xấu hổ nói: “Có thể kết bạn với cậu không? Tôi tên Mục Nghiệp Kiêu, tôi rất thích tính cách của cậu.”