Tần Việt bực bội nói: “Các cậu không nói thì ai biết, chờ nhận tiền, chúng ta đi uống rượu, đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu và quả phụ nhà người ta có một chân.”

“Được...được rồi.”

Sau đó nhìn về phía người phụ nữ trên giường, lẩm bẩm nói: “Em gái, xin lỗi, muốn trách em thì trách anh họ em đi.” Sau đó sẽ đưa tay bắt người.

Kết quả nghênh đón anh ta, là một nắm đấm hung mãnh.

“Rầm!”

“Bang bang bang~!”

“Ngao…”

Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện tiếng gào thét, đánh thức hàng xóm chung quanh.

“Nhà ai giết heo? Đêm hôm khuya khoắt hù chết người.”

“Không phải là kẻ trộm vào nhà ai chứ?”

Hàng xóm giật mình tỉnh giấc, nhao nhao đứng dậy kiểm tra.

Thẳng đến Tần Sương hô: “Người đâu đến đây, có kẻ đột nhập cướp bóc!”

Hàng xóm xung quanh vừa nghe là biết ngay nhà của cô nhóc Tần Sương, lập tức lấy đèn pin trong nhà ra, đi ra ngoài.

Mà giờ phút này ba người đàn ông vào nhà đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Nhìn nữ sát thần Tần Sương, trong nháy mắt thầm nghĩ xong đời rồi.

Sắp ăn cơm miễn phí một ngày ba bữa.

Chỉ có vẻ mặt Tần Việt âm u.

Anh ta không ngờ cô nhóc này đánh nhau giỏi như vậy, còn miễn dịch với thuốc mê.

Sau khi Tần Sương dẫn người đi vào, nói: “Các chú thím, những người này đột nhập vào nhà cướp bóc không nói, còn muốn đem tôi đang mê mang bán cho bọn buôn người, vừa nhìn chính là tội phạm lành nghề, không chừng đã từng bán con nhà ai, các chú giúp cháu trông chừng bọn họ, cháu muốn đi báo công an.”

Hàng xóm vừa nghe, nhất thời tức giận không thôi.

Bọn họ ghét nhất là bọn súc sinh buôn người.

Sau đó một chú đứng ra nói: “Nhóc con, chú giúp con đi báo án, về nhanh thôi.”

Không đợi Tần Sương nói không cần, người đã đi ra ngoài.

Trương Cường bên cạnh Tần Việt thấy lớn chuyện, vội vàng nói: “Chúng tôi đều bị Tần Việt sai khiến, bọn buôn người cũng là cậu ta tìm, cầu xin em gái tha cho bọn anh đi, bọn anh không dám nữa.”

Một người đàn ông khác thấy vậy, cũng mở miệng cầu xin tha thứ nói: “Chúng tôi đều bị Tần Việt bức ép, chúng tôi cũng không dám nữa, chúng tôi trên có mẹ già, cầu em gái thả chúng tôi một lần đi!”

Tần Việt thấy anh em khai ra như vậy, lập tức nổi lên ý định giết người.

Nhất là khi nhìn về phía Tần Sương, âm hiểm nói: “Tôi là anh họ cô, mau thả chúng tôi rời đi, nếu không cha tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Hàng xóm thấy thế, có người nhìn ngứa mắt nói: “Nhóc con, đừng mềm lòng, loại người này buông tha bọn họ, chính là tai họa, không chừng sau lưng còn làm không ít chuyện xấu.”

“Đúng đúng đúng, loại người này cho dù thả, cũng sẽ không nhận ra tấm lòng của con.”

“Còn không phải sao, đòi ép chết người ta, nếu buông tha bọn họ như thế, sau này nhất định sẽ càng thêm kiêu ngạo.”

Tần Sương nghe hàng xóm khuyên bảo, nói thẳng: “Mọi người yên tâm, cháu không có quan hệ huyết thống với bọn họ, có thân thích như vậy, cháu cảm thấy ghê tởm.”

“Tần Sương, tôi muốn giết chết cô.”

Tần Việt dứt lời, lập tức nhào về phía Tần Sương, kết quả bị một cước đá bay ra ngoài.

Theo tiếng con dao rơi xuống, hàng xóm xung quanh đều mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Ai cũng không ngờ anh ta lại có hung khí.

Đây là thật sự muốn giết cô nhóc Tần Sương, quá ác độc.

Có một giọng nói cất lên hỏi: “Tội phạm đâu?”

Mọi người mới nhìn thấy công an đến.

“Hơn nửa đêm, tình huống ở đây là thế nào?”

Tần Sương thấy là đội trưởng Triệu Vũ lúc trước, lúc này mới đi ra nói: “Anh Triệu, là tôi sai người báo án, nhà chúng tôi nửa đêm có cướp vào, chẳng những muốn dùng khói mê đem tôi mê man đi bán, còn muốn giết tôi.”

“Hàng xóm của tôi đều có thể làm chứng cho tôi!”

Triệu Vũ nhìn ba người đàn ông trong phòng, vẻ mặt giận dữ uất hận nói: “Người tốt không làm, nhất định phải làm cầm thú.”

“Người đâu, mang bọn họ về cục.”

Tần Việt thấy câu chuyện không còn đường cứu vãn, cũng tức tối rống giận: “Đây là chuyện nhà của tôi, các người dựa vào cái gì bắt tôi? Chỉ là món hàng phải bù thêm tiền thôi*, dựa vào cái gì sống tốt hơn tôi.”

*Chỉ người con gái lấy chồng; cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (tục lệ ngày xưa).

“Ngoan cố, mang về đi.”

Buổi tối Triệu Vũ đang ngủ say, đột nhiên bị người ta đánh thức, vốn là một bụng tức giận không có chỗ xả.

Hơn nửa đêm không ngủ, nhất định phải trộm gà trộm chó.

Buôn người, giết người...

Thật sự là không muốn sống nữa, tìm chết đây mà.

Tần Sương thấy người bị mang đi, lúc này mới nói tiếp: “Vừa rồi bọn họ nói, người mua còn đang chờ, cho nên tôi cho rằng anh Triệu tốt nhất lập tức hỏi ra những người kia ở đâu, nói không chừng còn có thể phá hủy một cái ổ tội phạm .”

Triệu Vũ nghe vậy, nghĩ nghĩ quả thật là như thế.

Sau đó nói: “Cô đã không sao, vậy chúng tôi rút lui trước, tạm biệt.”

“Được, tạm biệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play