Lúc này Tần Sương đột nhiên nói: “Mọi người báo danh chưa?”

Người phụ nữ thấy cô cũng là một cô gái, nói: “Đang chuẩn bị báo danh, ở đây không phải không có nơi nào gần đây à.”

Tần Sương nghe vậy, không báo danh là tốt rồi.

Sau đó, cô nói với người phụ nữ: “Cháu sẽ bán công việc của mình, dì có muốn nó không? Kế toán xưởng thực phẩm.”

Người phụ nữ nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên, sau đó kéo cô gái lên, nói: “Kiều Kiều, bạn học con nói bà nội con tới, chúng ta về nhà trước, lát nữa lại đến, đúng lúc con cũng chưa nghĩ xong sẽ đi đâu mà.”

Kiều Kiều thấy mẹ mình đột nhiên nói như vậy, cũng không biết trong hồ lô bán thuốc gì*.

*Thường được sử dụng để diễn tả rằng một người không biết người kia đang nghĩ gì trong đầu.

Nhưng nhìn cô gái bên cạnh một cái, cũng không có nhiều lời.

Nơi này nhiều người, cô ấy vẫn nên câm miệng lại thì tốt hơn.

Dù sao mẹ cô ấy cũng sẽ không hại cô ấy.

Chờ sau khi ba người đi khỏi điểm thanh niên tri thức.

Mẹ của Lý Kiều Kiều vội vã hỏi: “Đứa nhỏ, công việc cháu vừa nói, thật sự muốn bán sao?”

“Vâng, dì. Cháu đã đăng ký xuống nông thôn, cho nên giữ lại công việc này cũng không có tác dụng gì.”

Lý Kiều Kiều nhìn đối phương, tò mò hỏi: “Cô đã có công việc, tại sao còn muốn xuống nông thôn?”

Tần Sương xấu hổ nói: “Đây là mẹ cháu để lại cho tôi, nhưng sau khi ba mẹ tôi đã qua đời, luôn luôn có người nhằm vào tôi, cho nên tôi muốn rời xa cái nơi thị phi này, bán công việc đi, cho dù đến nông thôn, cũng có thể sống khá hơn một chút.”

Mẹ của Lý Kiều Kiều vừa nghe vậy, lập tức nói: “Cháu đã nghĩ kỹ, dì cũng không lừa gạt cháu, công việc này của cháu, bên ngoài ít nhất phải bán khoảng 1600. Dì cho con 1500, sau đó lại cho con thêm một ít phiếu, con xem thử được không?”

Tần Sương nghĩ thầm, quá tốt, vừa hay cô không thiếu tiền, thiếu phiếu nha.

Thời đại này, mua cái gì cũng cần phiếu, thật sự là muốn phiền chết cô.

“Dì à, giao tiền rồi, hiện tại có thể đi qua đó bàn giao luôn, con sợ người thân bên kia sẽ đánh chủ ý lên công việc này, cho nên…”

“Có thể, đi ngay bây giờ, dì về nhà lấy tiền.” Sau đó nói với Kiều Kiều: “Con ở đây chờ mẹ, đúng lúc trò chuyện với cô ấy một lát.”

“Con biết rồi, mẹ.”

Lý Kiều Kiều thấy mẹ sốt ruột như vậy, trong lòng cũng biết chuyện công việc này, càng nhanh chứng thực càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.

Mà hai người đứng tại chỗ, ai cũng không nói gì.

Một người tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện phiếm.

Một người ngại nói chuyện.

Cứ như vậy, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không nói lời nào.

Mãi đến khi mẹ của Lý Kiều Kiều trở về, không khí lạnh như băng này mới kết thúc .

“Cô bé, đây là tiền, con đếm một chút, nếu không có vấn đề, chúng ta đi ngay bây giờ.”

Tần Sương nhận tiền, xác nhận số lượng, bỏ vào trong ba lô.

Sau đó nói: “Đi thôi.”

Sau đó Tần Sương dẫn người trực tiếp đến xưởng làm thủ tục bàn giao.

Khi hai bên đều ký tên, công việc này mới xem như đổi chủ.

Chờ sau khi ba người đi ra, Tần Sương hỏi tiếp: “Dì ơi, dì có biết nhà ai muốn mua nhà không?”

“Bán nhà? Cháu chắc chứ?”

“Đúng vậy, còn hai ngày nữa, cháu phải đi, cho nên giá cả cháu có thể để rẻ hơn một chút.”

“Như vậy đi, dì trở về hỏi một chút xem, dì tên là Từ Tuệ, nếu có người mua, dì sẽ kêu Kiều Kiều đi tìm cháu, nhà của cháu ở đâu?”

“Đường Dương Liễu, dãy 3 số 15.”

Từ Tuệ suy nghĩ vị trí, nói: “Đã biết, vậy hôm nay cứ như vậy trước, chúng ta về, vả lại cám ơn công việc của cháu.”

“Đừng khách sáo, là chuyện hai bên cùng có lợi, tạm biệt!”

Từ Tuệ nhìn cảnh Tần Sương đi xa, nghĩ thầm đây là một đứa trẻ đáng thương.

Nếu đổi lại là Kiều kiều của bà ấy, phỏng chừng sẽ không giống con gái nhà người ta phóng khoáng như vậy, sạch sẽ nhanh gọn như vậy.

Khi Tần Sương về đến nhà, kiểm kê toàn bộ gia sản trong không gian.

Nhìn xem còn thiếu thứ gì không, nếu còn chưa đủ, cũng chỉ có thể đi chợ đen mua.

Nghĩ đến chuyện một mình cô đi phương Nam, đến Đông Bắc xa như vậy, cũng không biết có thể chết cóng người hay không nữa.

Cuối cùng cô ăn xong cơm tối, nằm ở trên giường, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

...

12 giờ sáng, đêm khuya.

Tần Sương đột nhiên mở mắt.

Đứng dậy nhìn về phía một cái ống trúc trên cửa sổ, bỗng nở nụ cười.

Đây là chờ không kịp rồi sao?

Từ trong hệ thống nhanh chóng mua một viên giải dược uống vào, nằm xuống.

Cô ngược lại muốn nhìn xem, ai to gan như vậy.

Vài phút sau cửa phòng mới được mở ra.

Tần Việt mang theo đám bạn xấu, cẩn thận đi tới, thấy người chưa tỉnh, mới yên tâm nói: “Hai người các ngươi nhanh khiêng người đi, qua bên kia chờ.”

“Người anh em, chúng ta làm như này làm chi? Buôn người có thể phạm pháp đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play