Thập Niên 70: Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 4: Nam Nữ Đều Có Thể Để Tóc Ngắn Ngang Tai


1 tuần

trướctiếp

Dù sao hôm nay, nhà bọn họ xem như đã nổi tiếng rồi.

Tần Kiến Vũ không để ý đến người trong nhà, xoay người đi ra ngoài tìm con trai giải quyết mọi chuyện.

Dù sao ăn thiệt thòi lớn như vậy, nếu một cái rắm cũng không thả được, thì đó không phải là ông ta.

Chỉ có mẹ Tần Tuyết, thành thật thu dọn phòng ốc.

Lúc con trai lớn của Tần Kiến Vũ biết được, vẻ mặt cũng u ám.

Con vịt tới tay bay mất, nghĩ kiểu gì cũng thấy khó chịu.

Cuối cùng, anh ta khẽ nói một kế hoạch vào tai ba mình.

Tần Kiến Vũ mới mỉm cười trở về nhà.

Nghĩ mà xem, tiểu tiện nhân, chỉ để cho mày kiêu ngạo thêm hai ngày nữa thôi.

Sau khi Tần Sương nghỉ ngơi một ngày, thân thể rốt cục cũng thoải mái hơn nhiều.

Nhớ đến chuyện còn chưa chuẩn bị đồ dùng xuống nông thôn, lập tức rời giường rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài mua một ít về.

Tuy rằng trong cửa hàng bách hóa cái gì cũng có.

Nhưng có một số thứ, vẫn cần quang minh chính đại thì tốt hơn.

Quan trọng nhất là hôm nay cô ấy sẽ cắt tóc.

Cô không thích tóc dài.

Tuy rằng cô có khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng, nhưng cả ngày chải hai bím tóc, quả thực làm cho cả người cô không được tự nhiên.

Cô vẫn thích mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ.

Không nói trai hay gái, lúc gội dầu còn có thể tiết kiệm được không ít dầu gội.

Nhất là sau khi xuống nông thôn, không có điều kiện như trong thành phố, cái nào thuận tiện thì làm như thế đó.

Tiếp theo, ăn xong bữa sáng mua ở cửa hàng bách hóa.

Khóa cửa chính lại, cầm một cái túi, đi ra ngoài.

Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô rất nhanh đã tìm được hợp tác xã cung tiêu ở đây.

Nhìn bên trong tràn ngập đồ dùng và đồ ăn đặc sắc của niên đại này, đúng là có một chút không quen thuộc.

Nhất là váy đỏ phối với váy xanh, thấy thế nào cũng thấy cay mắt.

Nhân viên bán hàng thấy cô nhìn nửa ngày, cũng không nói muốn mua cái gì, giọng điệu bỗng chốc khó chịu nói: “Cô gái nhỏ, em có mua hay không, không mua thì đi ra ngoài, đừng đứng ở chỗ này cản trở những người khác mua đồ.”

Tần Sương nghe xong, vẻ mặt phức tạp nhìn đối phương, sau đó quay đầu lại.

Nói với một nhân viên bán hàng khác phía sau: “Chị, giúp em lấy một chiếc chăn bông, 10 đôi bao tay cao su, hai đôi giày cao su, một cân đường đỏ, một cân đại bạch thỏ*, một cân đường hoa quả, hai hộp cơm, một cân bánh trứng, giúp em lấy thêm hai bộ quần áo tối màu, em muốn xuống nông thôn xây dựng tổ quốc.”

*Tên một loại kẹo sữa.

Vương Lan Lan nghe thấy cô gái nhỏ gọi mình là chị, hơn nữa cần nhiều đồ vật như vậy, mặt mày tức khắc hớn hở nói: “Còn cần cái gì khác nữa không?”

Tần Sương nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Giúp em lấy thêm hai túi sữa lúa mạch, cảm ơn.”

Nhân viên bán hàng vừa mới châm chọc cô, thấy cô mua nhiều đồ như vậy, ngay lập tức giận dữ đến tái mặt.

Nếu không phải bởi vì cậu của Vương Lan Lan là chủ nhiệm, cô ta thật sự rất muốn đoạt lại đơn hàng này.

Cuối cùng hừ một tiếng rồi cùng người khác nói chuyện phiếm.

Vương Lan Lan thấy vậy, cười nói với Tần Sương: “Cô bé, em đừng để ý đến cô ta, dạo này cô ta thất tình, tính tình không tốt lắm.”

Tần Sương nghe xong, nghĩ thầm mình vốn dĩ cũng không để trong lòng.

Dù sao loại người này, cô đã gặp nhiều rồi, nếu đều muốn so đo một phen, đã sớm tự mình khiến bản thân tức chết trước.

Sau đó cười nói: “Chị à, không có việc gì, em hiểu.”

Vương Lan Lan nhìn cô gái xinh đẹp, càng ngắm càng thích, chờ sau khi gói kĩ đồ vật xong xuôi, mới nhỏ giọng nói với cô: “Chỗ của chị có một số hàng bị lỗi không cần phiếu, em có cần không?”

Tần Sương nghe thế, lại còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy sao.

Nhanh chóng gật đầu: “Cần.”

“Vậy em đi cùng chị.”

Tần Sương đi theo Vương Lan Lan đến sân sau, nhìn một đống đồ dùng, nghĩ thầm hàng bị lỗi nhiều như vậy à?

“Em xem cần cái gì, chị đều để giá rẻ cho em một chút, rất nhiều đồng chí xuống nông thôn mua những thứ này.”

Tần Sương đi qua, chọn một ít đồ có thể dùng.

Nhân tiện còn mua một cái nồi và hai miếng vải.

Dù sao, sau khi xuống nông thôn, có thể sẽ cần.

Sau đó chỉ vào đống đồ đã chọn ra nói: “Vậy thôi, phiền chị giúp em tính tiền.”

Vương Lan Lan thấy cô mua nhiều như vậy.

Vui vẻ đi đóng gói cho cô.

Cô ấy thích nhất là người như vậy, mua đồ thoải mái, không mặc cả.

Khi Tần Sương rời khỏi hợp tác xã cung tiêu, trong tay cũng có thêm một bao tải.

Cũng may hiện tại cơ thể cô có sức, nếu không với cơ thể nhỏ bé của nguyên chủ. Thật sự nếu xuống nông thôn thì hơi quá sức, không biết có thể sống đến khi trở về thành phố không nữa.

Cô khiêng bao tải, coi thường ánh mắt của những người khác, đường đường chính chính đi về nhà.

Hàng xóm thấy cô mua nhiều đồ như vậy, nghĩ thầm trong tay có tiền thật là tốt.

Nếu là con gái của bà, nhất định phải mắng chết tên phá của này.

Đương nhiên đó là Tần Sương cố ý để cho bọn họ thấy.

Về đến nhà, cất đồ đạc vào không gian, nghỉ ngơi một lát thì đi tìm tiệm hớt tóc để cắt tóc.

Chỗ bọn họ cắt tóc chỉ có hai tiệm.

Ông chú trung niên thấy cô muốn cắt tóc, trực tiếp hỏi: “Muốn cắt ngắn bao nhiêu?”

Tần Sương nhìn mình trong gương, lạnh nhạt nói: “Tóc ngắn ngang tai, tóc mái qua lông mày là được.”

Thợ cắt tóc thấy cô muốn cắt tóc ngắn như vậy không chắc ăn hỏi: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Nếu cắt, sẽ rất lâu dài, nhóc con là một cô gái đó.”

“Chắc chắn, cái cũ không đi cái mới không đến.”

Thợ cắt tóc thấy cô không do dự, cầm kéo bắt đầu cắt.

Từng sợi tóc dài rơi xuống, Tần Sương không chút đau lòng.

Con gái thời này, đa số đều là tóc dài tết thành bím.

Cô cũng không thích kiểu dáng như vậy.

Cảm giác như một cô gái quê.

Cô không muốn!

Sau đó trong gương không ngừng thay đổi, rất nhanh một mái tóc ngắn phóng khoáng đã ra lò.

Thợ cắt tóc rất hài lòng với kiệt tác của mình, vừa cười vừa nói: “Khuôn mặt tươi cười này của cô, tóc ngắn rất hợp với cô đó, đoán chừng mấy cô gái nhỏ gặp nhau, một đám đều sẽ bị cô mê hoặc.”

Tần Sương nhìn kiểu tóc mới của mình, cũng cười nói: “Cám ơn chú đã khích lệ, bao nhiêu tiền?”

“Năm hào. Có muốn lấy chỗ tóc này không?”

Tần Sương lấy ra 5 hào, nhìn mái tóc dài trên mặt đất nói: “Không cần, cám ơn.”

Sau đó xoay người rời khỏi nơi này.

Thợ cắt tóc nhìn bóng lưng đối phương rời đi, nghĩ thầm cô gái nhỏ bây giờ thật là ngầu, nói cắt tóc là cắt.

Nhưng Tần Sương cũng không thèm quan tâm.

Lúc này cô đang đi dạo quanh thị trấn.

Nơi này là nơi nguyên chủ lớn lên, khắp nơi đều là kỷ niệm.

Nghĩ đến việc lần này cô đi, về sau sẽ không trở lại nữa.

Đi tới đi lui, đi đến điểm thanh niên tri thức.

Nhớ rằng mình còn chưa xử lý xong trong nhà và công việc, cô suy nghĩ một chút rồi đi vào.

Sau đó cô bắt gặp một cô gái đang khóc sướt mướt.

“Mẹ, con không muốn đi xa như vậy, mẹ không thể kiếm cho con một công việc sao? Hoặc là đổi người gần một chút cũng tốt, có phải mẹ không yêu con nữa không?”

Người phụ nữ nhìn cô con gái dịu dàng mềm mại, trong lòng cũng không nỡ.

Nhưng công việc bây giờ đều là một củ cải một cái hố, nào có người sẽ dễ dàng buông bỏ với công việc trong tay mình.

Người đàn ông của bà ấy chịu áp lực từ trên đè xuống, nếu không báo danh xuống nông thôn và tìm một công việc, sẽ không tiện giải thích với cấp trên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp