“Anh trai, cái này là thanh niên trí thức Vu làm, chị Sương không biết nấu cơm, cho nên nếu anh là theo đuổi chị Sương, có phải muốn học nấu cơm hay không, bằng không về sau hai ngươi thật sự ở bên nhau, không thể mỗi ngày đi tiệm ăn đi?”
“A, sao em biết anh không biết nấu cơm?”
“Không phải chứ? Anh trai lại biết nấu cơm?” Vẻ mặt Hoắc Đình Xuyên không tin hỏi.
Thật sự là anh trai cậu ấy ngày thường lạnh như băng, một chút đều không giống người biết nấu cơm.
Mà Hoắc Đình Châu uống canh gà, mới nói: “Chúng ta tham gia quân ngũ, hàng năm ra ngoài làm nhiệm vụ, cơ bản nấu cơm thường thức là phải biết, nếu không lạc vào núi sâu rừng già, sẽ đói chết chính mình.”
“Như vậy sao, em nói anh bận rộn như vậy, sao có thể học tập nấu cơm.”
Nhưng giờ phút này trong lòng Hoắc Đình Châu lại nghĩ, chờ trở về học tập trù nghệ, cần phải nuôi vợ cho mập mạp, cũng không tin không nắm được dạ dày của vợ.
Hoắc Đình Châu dưỡng thương một ngày thì rời khỏi nơi này.
Trước khi đi còn đưa cho Tần Sương một phong thư, bên trong là tiền trợ cấp và một ít phiếu chứng của anh.
Nếu chính mình xác định tâm ý, như vậy phải đảm nhiệm trách nhiệm nuôi vợ.
Mà Tần Sương cũng không khách sáo, rốt cuộc chính mình cứu anh, coi như là người ta trả phí trị liệu.
Tuy không tốn mấy đồng tiền ở vết thương, nhưng chân muỗi cũng là thịt.
Mà Hoắc Đình Châu thấy cô không từ chối, cũng là một đường cười trở về nơi đóng quân.
Trên người anh còn có nhiệm vụ, cho nên miệng vết thương vừa vặn một ít, không thể không trở về hoàn thành nhiệm vụ.
Mà ngày ấy sở dĩ anh bị thương, vẫn là trong lúc vô tình gặp gián điệp ở trong núi, một đường đuổi giết, mới có thể không cẩn thận bị thương.
Tuy những người đó chạy hai người, nhưng anh cũng không phải không có thu hoạch.
Bởi vì trong sơn động kia, chẳng những là phòng thí nghiệm đơn giản, còn có rất nhiều bảo tàng.
Đương nhiên những bảo tàng đó cũng là anh dẫn người phát hiện, nếu không phải biết có cơ quan, anh cũng sẽ không phát hiện.
Cho nên miệng vết thương đỡ, lập tức trở về bàn giao cho bên trên.
Còn có chính là tuy tìm được bảo tàng nơi này rồi, nhưng anh cũng ngoài ý muốn phát hiện một mỏ than.
Hiện tại chỉ chờ người bên trên tới tiến hành dò xét, sau đó khai thác.
Mà Tần Sương ở sau khi Hoắc Đình Châu rời đi, cả ngày không có việc gì bắt đầu xem báo chí, chuẩn bị viết mấy bài văn chương kiếm tiền nhuận bút.
Kết quả nhìn nhìn, lại đột nhiên nhớ tới.
Chính mình đến đây lâu như vậy, hình như còn chưa đi bưu cục và trạm phế phẩm.
Rốt cuộc trong tiểu thuyết, những nơi đó đều là nơi phát tài.
Sau đó buổi chiều ngày đó, cưỡi xe đạp đi trấn trên.
Nhìn có bưu cục ít ỏi không có mấy tem, lập tức hơi thất vọng.
Nghĩ đến muốn nguyên bộ tem, còn phải đi huyện thành mới được.
Sau đó từ bỏ tem, lại tiếp theo đi trạm phế phẩm.
Ông bác trông cửa thấy là thiếu nữ, trực tiếp hỏi: “Muốn tìm cái gì?”
Tần Sương đưa cho ông bác một gói thuốc lá, cười nói: “Tìm chút sách giáo khoa và đồ vật trong nhà có thể sử dụng.”
Ông bác nhìn thuốc lá trong tay, nghĩ thầm là người biết xử sự.
“Bên phải nhà ở không thể đi, nơi khác cô tùy ý, vào đi thôi.”
“Được bác, cảm ơn ngài.”
Tần Sương mới vừa đi vào, đã thấy bên trong rất loạn, như một bãi rác đại hình.
Hiện tại thời tiết tháng tám, mùi vị miễn bàn rất khó ngửi.
Cô đeo khẩu trang và bao tay lên, sau khi liếc mắt đánh giá một cái, bắt đầu tìm bảo bối.
Tuy hiện tại thứ tốt đã không nhiều lắm, nhưng vạn nhất vận khí tốt mà nói, cũng vẫn sẽ có thu hoạch.
Sau đó dựa theo kinh nghiệm trong tiểu thuyết viết lúc trước.
Cô không phải tìm kiếm hộp, chính là gõ chân bàn chân ghế gì đó.
Kết quả đừng nói, thật sự có phát hiện.
Cô như sóc con độn hóa, chỉ cần phát hiện thứ tốt, thì ném vào trong không gian.
Cho đến khi thời gian không sai biệt lắm, mới xách theo một bó thư và báo chí đi ra ngoài, đương nhiên còn ôm một bình hoa.
Ông bác tùy tiện nhìn, mở miệng nói: “Ba đồng năm hào.”
Tần Sương nhanh nhẹn thanh toán tiền, mang theo đồ vật rời khỏi nơi này.
Nghĩ ngày mai xin nghỉ đi huyện thành, thứ tốt địa phương lớn khẳng định sẽ càng nhiều hơn.
Cô thích nhất những đồ vật cổ này, nếu không phải thời gian không đúng, có thể cô sẽ lấy được càng nhiều.
Chờ đến sau khi quốc gia cải cách, cô nhất định phải thành lập cho mình một viện bảo tàng, đều cung đồ vật của những lão tổ tông đó lên.
Tóc ngắn bay tán loạn, Tần Sương đạp hoàng hôn, cưỡi xe đạp ở đi ở đường nhỏ nông thôn.
Cho dù ai nhìn, đều là một bức hoạ mỹ lệ cuộn tròn.
Chẳng qua không lâu, Tần Sương nghe thấy được tiếng kêu cứu.
Cô vừa mới bắt đầu cho rằng chính mình nghe lầm, kết quả lại xác định lần nữa, xác thật có người đang kêu cứu mạng.
Cô thu hồi xe đạp, đi về phía tiếng kêu cứu.
Chờ sau khi đi vào, mới phát hiện là một người đàn ông bị trói ở trên cây.
Lăng Mặc Hàn nhìn thấy người tới, nháy mắt sửng sốt một chút.
Anh ta vẫn là lần đầu tiên thấy người đẹp như vậy.
“Đồng chí chào cô, có thể giúp tôi cởi bỏ dây thừng không? Tôi không phải người xấu.”
Tần Sương đánh giá đối phương một chút, mới hỏi nói: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Lăng Mặc Hàn khổ sở nói: “Ta là thư kí thị trưởng, xuống đưa văn kiện, kết quả xui xẻo gặp đánh cướp, văn kiện mất không nói, tiền và giấy chứng nhận cũng không có.”
“A, vậy anh thật đúng là đáng thương.”
Tần Sương đi qua giúp anh ta cởi bỏ dây thừng, hỏi tiếp nói: “Nhớ kỹ bộ dáng của đối phương không?”
“Chỉ nhớ kỹ một người, chủ yếu là trên mặt người nọ có khối u, rất dễ nhận ra, hai người khác không nhớ rõ.”
Tần Sương cạn lời, nghĩ thầm sao người này vô dụng như vậy!
Tuy lớn lên còn khá đẹp, nhưng giá trị vũ lực quá yếu, cô ghét bỏ làm sao bây giờ.
Nhưng nếu chuyện này đều quản, cô cũng chỉ làm được là đưa người đi Cục Công An.
Mà người Cục Công An nhìn thấy người tới, rất là nhiệt tình hỏi: “Sao thanh niên trí thức Tần lại đây? Có việc sao?”
Tần Sương che miệng: “Khụ, nửa đường cứu một người, anh ta nói là thư kí thị trưởng, người đã đưa tới, còn lại các anh nhìn làm đi.”
“A, lại đã xảy ra chuyện lớn như vậy, việc này rất nghiêm trọng, cần nghiêm trị.”
Lăng Mặc Hàn đứng ở một bên, giống tiểu đáng thương.
Vẫn là Tần Sương nói: “Chính là người này, các anh để ý một chút, tôi còn có chuyện, không thể ở lại với anh ta, cáo từ.”
Cô dứt lời xoay người nhanh chân chạy ra Cục Công An.
Cô thật sự không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.
Hơn nữa công an nơi này, mỗi lần thấy cô đôi mắt đều như gặp được thịt, quái dọa người.
Mà Lăng Mặc Hàn thấy ân nhân cứu mạng chạy như vậy, nháy mắt hỗn độn trong gió.
Anh ta sờ mặt chính mình, nghĩ thầm chẳng lẽ mình xấu?
Anh ta tốt xấu ở thành phố, cũng là bánh trái thơm được không?
Kết quả, người ta căn bản không xem anh ta ra gì không nói, tin tức cơ bản cũng chưa hỏi.
Mà đồng chí công an, ở lúc thấy Tần Sương đi rồi, mới nhìn Lăng Mặc Hàn nói: “Vận khí của anh thật tốt, lại có thể gặp được thanh niên trí thức Tần, cô ấy chính là tiểu anh hùng có tiếng ở chỗ chúng tôi, giá trị vũ lực kia rất lợi hại.”