“Em nói xem? Chỉ là hiện tại xác thật cô ấy còn nhỏ, cho nên em đừng để cô ấy biết, còn có anh không ở nơi này, em phải nhìn chằm chằm, cũng không thể để chị dâu tương lai của em bị người khác nhớ thương, nếu em đồng ý, lão mẹ bên kia anh không cho họ xem mắt, thế nào?”

“Thành giao, đây chính là anh nói, hơn nữa chờ em lại về nhà, anh đến nói tốt giúp em, không thể để lão ba đánh em, còn có mỗi tháng anh đều phải cho chút phí sinh hoạt.”

“Được.” Hoắc Đình Châu dứt lời, nhắm mắt lại đã ngủ.

Thật sự là mất máu quá nhiều, anh còn cần tu dưỡng.

Dù thế nào Hoắc Đình Xuyên cũng chưa nghĩ đến, anh trai nhà mình lại thích Tần Sương.

Nghĩ trở về lại viết thư cho trong nhà, muốn nói cho lão mẹ trước một tiếng hay không?

Rốt cuộc lão mẹ cậu ấy hi vọng con dâu muốn điên rồi.

Nếu biết anh trai có người thích, đoán chừng cũng không rảnh nhớ thương cậu ấy.

Chỉ là nếu việc này để anh trai đã biết, chính mình đoán chừng khó giữ được mông.

Cuối cùng suy nghĩ, trước vẫn là thôi, bát tự này còn không có một phiết đâu, vẫn là đừng đẻ cho lão mẹ cao hứng vô ích.

Không phải cậu ấy ghét bỏ, chỉ là anh trai của cậu ấy thẳng nam sắt thép như vậy, muốn theo đuổi chị Sương, con đường theo đuổi vợ này xa xa không mong đợi.

Mà Tần Sương bên này về đến nhà, trong đầu đều là cơ bụng tám khối kia lắc lư qua lại.

Có thể đời trước đến chết cũng chưa từng ngủ với đàn ông, mới đưa đến hiện tại nhìn thấy soái ca, đã vô cùng nhớ thương.

Cô lắc lắc đầu hồ nhão, lẩm bẩm nói: “Tần Sương a Tần Sương, mày mới mười sáu tuổi, ngàn vạn không thể tảo hôn tráng niên, mày phải khắc chế, còn không phải là cơ bụng sao, mày cũng không thể thèm như vậy.”

Kết quả càng muốn quên, cơ bụng tám khối kia cố tình càng rõ ràng.

“Mẹ nó! Khi nào thì mình háo sắc như vậy?”

“Không được, mình muốn đi trên núi mát mẻ một chút.”

“Cứ tiếp tục như vậy, sẽ phải chảy máu mũi!”

Quả nhiên sắc đẹp lầm người!!!

Cứ như vậy, Tần Sương lại cầm khảm đao lên núi lần nữa.

Sau đó dẫn tới nhóm động vật nhỏ trong núi đều gặp nạn.

Nếu không phải sắp ăn cơm trưa, nói cái gì Tần Sương cũng đều phải đi vào núi sâu soàn soạt một chút những động vật to lớn đó.

Cô xách theo hai con gà rừng, về đến nhà bắt đầu nấu nước vặt lông.

Lúc Vu Viên Viên trở về, đã thấy bộ dáng Tần Sương rất là phẫn hận.

Cô ấy yếu ớt hỏi: “Sương Sương ai trêu chọc cậu vậy? Da gà đều bị cậu lột sạch rồi.”

Tay Tần Sương cứng lại, cười nói: “Không ai chọc tôi, có thể là thân thích muốn tới, tâm tình không tốt lắm.”

“A, thì ra như vậy, chỉ là hai con gà này cậu muốn ăn như thế nào?”

“Một con hầm canh, cơm bệnh nhân, một con khác cậu tùy tiện làm.”

“Được, vậy tớ đi nấu cơm trước.”

Vu Viên Viên không nghĩ nhiều như vậy, dù sao gà rừng là Tần Sương bắt, cô nói ăn như thế nào thì ăn như thế.

Mà lúc Mục Nghiệp Kiêu trở về, vẻ mặt lại là tươi cười.

Cô ấy tan làm nhanh trở về nhà, vào sân, hét lớn nói: “Sương Sương, Viên Viên, anh trai tôi gửi thư cho tôi, còn có thật nhiều tiền, tôi có tiền.”

Tần Sương bất đắc dĩ đỡ trán: “Cậu là sợ người khác không biết cậu có tiền phải không?”

“Hắc hắc, tôi chính là rất vui, anh trai tôi lại biết gửi cho tôi nhiều tiền giấy qua bưu điện như vậy, chờ nghỉ phép, tôi mời các cậu đi Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn bữa tiệc lớn!”

“Được, cậu vui là được.”

Chỉ giây lát Mục Nghiệp Kiêu lại hơi khổ sở nói: “Anh trai tôi kết hôn, tôi có chị dâu, cũng không biết chị dâu có thể thích cô em chồng là tôi này hay không.”

Tần Sương kinh nghiệm ở phương diện này, cũng không dễ tùy ý nói ra.

Đành phải gọi Vu Viên Viên: “Viên Viên, cậu ra đây.”

Vu Viên Viên nghe được Tần Sương gọi, trực tiếp xách theo xẻng cơm đi ra.

“Sương Sương cậu gọi tôi?”

“Ừ, anh trai Kiêu Kiêu kết hôn, cậu ấy không biết chị dâu có thích cậu ấy hay không, tôi nhớ rõ cậu cũng có chị dâu, cậu nói cho cậu ấy một chút.”

“Chỉ việc này?”

“Ừ.” Mục Nghiệp Kiêu gật đầu nói.

“Chị dâu này có thể như chị em, không thể chính là kẻ thù, quan hệ như mẹ chồng nàng dâu, chỉ là các cậu cách xa như vậy, có gì lo lắng.”

“Nếu cô ta đối xử với cậu không tốt, cậu cũng không cần phiền lòng, chỉ cần anh trai tốt với cậu là được, rốt cuộc về sau chúng ta cũng phải gả chồng, quan hệ không tệ lắm là được.”

“Chị dâu mình còn tạm được, duy nhất không tốt chính là, luôn lấy đồ vật nhà mình chia cho nhà mẹ đẻ, mỗi lần mẹ tôi thấy đều phải dong dài đã lâu.”

“Nhưng những việc này đều không có quan hệ với tôi, cho nên cậu cũng không cần nghĩ nhiều như vậy.”

Mục Nghiệp Kiêu nghe xong Vu Viên Viên nói, nghĩ thầm giống như thật sự như vậy.

Về sau cô ấy cũng không sống với bọn họ, có gì phải phiền lòng.

Quả nhiên là chính mình để tâm vào chuyện vụn vặt.

“Cảm ơn Viên Viên, tôi biết nên ở chung như thế nào, cậu mau đi nấu cơm đi, tôi không khổ sở.”

“Được, tôi đi nấu cơm tiếp.”

Tần Sương thấy Kiêu Kiêu nghĩ thông nhanh như vậy, quả nhiên tâm người này hơi lớn, không có cái gì phiền não.

Theo cơm trưa làm tốt, Hoắc Đình Xuyên cũng lại đây.

Ngửi mùi thịt nồng đậm, quả nhiên ở cạnh chị Sương có thịt ăn.

“Chị Sương, ngày nào đó ăn bữa thịt nướng, em ra tiền, chị ra thịt thế nào?”

Tần Sương hơi cạn lời nói: “Cậu không sợ bị người báo là nhà tư bản sao? Còn nướng BBQ, chỗ này thôi tôi đã sợ bị người ngửi được hương vị, nướng BBQ càng không cần phải nói, tuyệt đối sẽ bay ra mười dặm.”

“A... Vậy chúng ta lên trên núi nướng, em đều thèm ăn đã lâu, chỉ muốn ăn thịt nướng, chị Sương thương sót cho em, em mời các chị uống nước có ga.”

“Chờ các cậu nghỉ phép rồi nói sau.”

Ánh mắt Hoắc Đình Xuyên sáng lên: “Chị Sương đây là đồng ý, trở về em lại đi mua nước có ga.”

Tần Sương lắc đầu, quả nhiên đều là trẻ con không lớn lên, cả ngày chỉ nghĩ ăn.

Mục Nghiệp Kiêu hỗ trợ dọn xong bàn ăn, 4 người ngồi ở cùng nhau ăn cơm trưa.

Tần Sương nhìn chỉ có chính mình có canh gà, lập tức bất đắc dĩ nói: “Cả một con gà tôi cũng ăn không hết, các cậu đều uống đi, sinh hoạt ở nông thôn mệt nhọc, các cậu cũng phải chăm sóc tốt cho mình, nhanh đi múc mỗi người một chén.”

Hoắc Đình Xuyên vừa nghe đã biết canh gà chia cho anh trai cậu ấy, theo sau đứng dậy chỉ múc cho chính mình một chén nhỏ.

Muốn nhiều, anh trai ăn gì.

Cậu ấy chính là em trai tốt, đều suy nghĩ nhiều cho anh trai.

Cũng may chờ ăn xong, Tần Sương để cho cậu ấy bưng một tô canh gà bự và thịt cho cậu ấy mang về cho anh trai.

Nghĩ thầm chị Sương nhớ thương anh trai cậu ấy như vậy, đoán chừng hai người hẳn là hấp dẫn.

Thịt tắc người bình thường, sao có thể hào phóng như vậy.

Nếu Tần Sương biết ý tưởng giờ phút này của cậu ấy, đoán chừng đánh chết cô đều sẽ không nấu cơm xho người đàn ông kia.

Cô chỉ là thấy anh đáng thương, em trai không biết nấu cơm, trên người còn có thương tích, không thể trơ mắt nhìn anh đi tìm chết đi?

Nhưng mặc kệ cô nghĩ như thế nào, ở lúc Hoắc Đình Châu ăn cơm trưa, trong lòng đều là vô cùng vui vẻ.

“Đây là ai làm? Ăn còn khá ngon.” Hoắc Đình Châu hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play