“Ha hả, vận khí này tôi thật là không muốn.”
Hiện tại cả đầu óc anh ta đều là suy nghĩ những văn kiện bị mất đó.
Còn không biết trở về, thị trưởng phát giận như thế nào đâu.
Sớm biết vậy, anh ta sẽ không đi đường nhỏ, mất hết đồ vật không nói, ngay cả xe đạp cũng mát.
Hiện tại anh ta chỉ muốn khóc.
Công an đồng tình vỗ vỗ bờ vai của anh ta.
“Đừng khổ sở, chúng tôi giúp anh bắt những người xấu đó, trước đi vào ghi lời khai với tôi đi.”
Lăng Mặc Hàn: “......”
Anh ta quá khó khăn!
Mà Tần Sương đưa người qua xong, rất nhanh đã quên mất chuyện này.
Sau đó vừa đến cửa nhà, đã thấy Hoắc Đình Xuyên ở ngoài sân nhìn xung quanh.
Cho đến khi thấy cô trở về, cậu ấy mới sốt ruột nói: “Sao chị mới trở về, hôm nay đều tối rồi, nếu chị lại không trở lại, em đều phải đi ra cửa tìm chị.”
Tần Sương nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu ấy, bất đắc dĩ nói: “Chính tôi có thể bảo vệ chính mình, cậu không cần nhớ thương tôi, quản tốt chính cậu là được.”
“Vậy không được, em là đàn ông, cần chăm sóc tốt cho ba nữ đồng chí các chị.”
“Được, cậu tùy ý, trước tránh ra để tôi đi vào.”
“Vâng.” Hoắc Đình Xuyên nháy mắt tránh ra.
Thấy cô xác thật không việc gì, lúc này mới đi theo đi vào.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tần Sương rời giường, đã đến sau núi bắt đầu rèn luyện.
Trải qua một đoạn thời gian rèn luyện, thân thủ cyar cô cũng là khôi phục một nửa giá trị vũ lực của kiếp trước.
Nếu không phải thân thể nguyên chủ quá yếu, xương cốt cứng đờ, cô cũng không cần vất vả như vậy.
Đánh xong một bộ quyền, cô mới duỗi thân thoải mái gân cốt một chút.
Đông Bắc cuối tháng8, sáng sớm ban đêm đã bắt đầu mát mẻ, chờ sau khi tháng chín trôi qua, chỉ biết càng ngày càng lạnh.
Nhìn củi lửa nhà mình, nghĩ thầm nên mang theo một đám tiểu thái kê đi trữ hàng.
Ăn xong cơm sáng, hôm nay toàn bộ đại đội bắt đầu thu khoai tây.
Ngay cả Vu Viên Viên hôm nay đều bị gọi đi nhặt khoai tây.
Tần Sương mang theo Vu Viên Viên, cô bào phía trước, Vu Viên Viên thở hổn hển nhặt ở phía sau.
Kết quả, Tần Sương đều bào xong nhiệm vụ của chính mình, Vu Viên Viên cũng chưa nhặt xong một nửa.
Cô nhận mệnh quay trở lại, khom lưng giúp đỡ Vu Viên Viên nhặt khoai tây.
“Sương Sương, tôi tự mình chậm rãi nhặt là được, cậu đi nghỉ ngơi chốc lát đi.”
“Không có việc gì, tôi không mệt, làm xong sớm một chút về nhà sớm. Lại nói nếu cậu mệt hỏng rồi, ai nấu cơm cho chúng tôi.”
Vu Viên Viên nghe được lời này, cũng không biết là nên cười hay là nên khóc.
Cũng may mình còn có kỹ năng, nếu không ở nông thôn này thật sự không phải cô có thể thích ứng.
Lúc này mới làm trong chốc lát, eo cũng đã bắt đầu đau.
Vậy nếu là làm một ngày, thận sự không chịu được rời nhà trốn đi.
Khó trách mỗi lần Kiêu Kiêu trở về, đều vô cùng mệt.
Chờ Tần Sương giúp đỡ Vu Viên Viên làm xong, giúp đỡ Mục Nghiệp Kiêu làm một ít.
Bọn họ đều ở chung với nhau, giúp người này, nếu không giúp người kia, khó tránh khỏi trong lòng sẽ không thoải mái.
Mà Vu Viên Viên thấy Tần Sương đi hỗ trợ làm việc, chính mình lại đi trở về nhà trước.
Cô ấy là một con gà yếu ớt, không đi làm trở ngại chứ không giúp gì.
Hiện tại giá trị duy nhất của cô ấy, chính là làm tốt cơm trưa, chờ bọn họ về đến nhà có cơm ăn.
Kết thúc một ngày bận rộn, Tần Sương nằm ở trên giường đất vẫn không nhúc nhích.
Hôm nay thực sự hơi mệt rồi.
Quả nhiên cô chỉ thích hợp làm việc nửa ngày.
Lúc sau ngày thứ ba, đại đội trưởng cho toàn thể thanh niên trí thức nghỉ một ngày.
Bởi vì lập tức phải vụ thu thu hoạch ngày mùa.
Thừa dịp không thời gian bận rộn, dể cho bọn họ những người này đều xử lý tốt chuyện của mình trước, rốt cuộc ngày mùa không có kỳ nghỉ.
Kết quả, sáng sớm ngày nghỉ, Hoắc Đình Xuyên cầm theo nước có ga, chạy tới nhà Tần Sương.
Vào sân, lớn tiếng hét lên: “Chị Sương, hôm nay leo núi nhé, cùng nhau nấu gì ngon ngon.”
Tần Sương đỡ trán, sáng sớm thấy cậu ấy tinh thần như vậy, thật sự muốn đánh cậu ấy một trận.
“Cậu câm miệng đi, cho dù muốn đi, cũng phải mang thứ tốt, mùa này trên núi đã có thổ sản vùng núi có thể thu hoạch, các cậu sẽ không nghĩ hôm nay chỉ là đi chơi chứ?”
Hoắc Đình Xuyên nghi hoặc nói: “Nghỉ, còn không phải là muốn thả lỏng chơi sao?”
Tần Sương liếc trắng thiểu năng trí tuệ này một cái: “Người nhà quê không rảnh chơi, nếu các cậu là tưởng lên núi thì phải nghe tôi, nếu không tôi không đi.”
“A, chị Sương đừng nóng giận, em nghe lời còn không được sao.”
Nếu không phải giá trị vũ lực của mình quá thấp, cậu ấy hà tất dán chị Sương không bỏ.
Đương nhiên còn có một phần chính là, cậu ấy đến thay anh trai nhà mình trông thật kỹ, cũng không thể để người bắt đi.
Nếu chính mình một người không thấy ở đây, bị người đào góc tường cua anh trai, đều không cần nghĩ, về sau tuyệt đối không có ngày lành.
Cuối cùng, bốn người ăn xong cơm sáng, Tần Sương mới khóa kỹ cửa, mang theo ba tiểu thái kê lên núi.
Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu là lần đầu tiên lên núi, lúc trước các cô chỉ nhặt củi ở chân núi.
Nhìn núi rừng xanh um tươi tốt, Tần Sương làm cho các cô mỗi người một cây kia.
Vừa đi vừa gõ, rốt cuộc mùa này rắn còn chưa ngủ đông, vẫn là cẩn thận chút thì tốt hơn.
Nếu là Tần Sương tự mình nói, vậy không cần lo lắng những việc này.
Cô đã quen sống trong rừng cây.
Chờ đi đến một chỗ cây hạt dẻ thụ, Tần Sương mới nói: “Cái này là cây hạt dẻ, mùa đông làm ăn vặt ăn không tồi, còn dễ no, chỉ là lúc này không nhiều cây lắm.”
Vu Viên Viên nhìn lông hạt dẻ rơi xuống, không xác định hỏi: “Cái này thật sự có thể ăn? Hạt dẻ vài lần tôi ăn hình như không phải thế này.”
Tần Sương buồn cười nói: “Chúng ta mua hạt dẻ ở trong thành, đều là xác ngoài, cho nên các cậu mới có thể không quen biết, nhanh nhặt xong đổi địa phương.”
Sau đó mấy người nhanh chóng nhặt hạt dẻ rơi xuống, Tần Sương dẫn theo họ bắt đầu đi săn.
Đại đa số con mồi đều là Tần Sương đánh trúng.
Hoắc Đình Xuyên thấy cục đá của Tần Sương bách phát bách trúng, trong lòng vô cùng lửa nóng.
Cậu ấy bước đi đến trước mặt Tần Sương nói: “Chị Sương, kỹ thuật này của chị có thể dạy em hay không? Như vậy về sau đi săn không cần chạy loạn khắp nơi.”
Tần Sương nhướng mày: “Muốn học?”
“Vâng vâng, muốn học.” Hoắc Đình Xuyên khẳng định nói.
“Kỹ thuật này của ta không có mấy năm công lực là không luyện thành, nếu cậu muốn học mỗi ngày phải dậy sớm tập võ với tôi, cậu có thể tiếp thu sao?”
Hoắc Đình Xuyên vừa nghe lúc đầu, nháy mắt hơi do dự.
Nhưng là nghĩ đến, chờ học xong kỹ thuật, lúc trở lại đại viện, tuyệt đối có thể giả vờ một đợt.
Nghĩ đến cảnh tượng được người sùng bái, nháy mắt cảm thấy dậy sớm cũng không phải khó khăn như vậy.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, mở miệng nói: “Học, không phải dậy sớm sao, cùng lắm thì buổi tối em đi ngủ sớm một chút.”
“Được, cậu nghĩ kỹ là được, như vậy bắt đầu sáng mai tôi chờ cậu chân núi sau phòng ở, đến trễ tôi cũng sẽ không chờ cậu.”
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không đến trễ.”