“Được, vậy tôi về trước đây, về phần chăn bông chờ anh trai cậu đi rồi đưa lại cho tôi là được rồi.”
“Được, làm phiền chị Sương rồi.”
Tần Sương an trí người thỏa đáng, lúc này mới trở lại phòng, thu toàn bộ rác rưởi vừa mới chữa bệnh trong phòng vào không gian, mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Mà Hoắc Đình Xuyên bên này, lại không an tĩnh như vậy.
Sau nửa đêm Hoắc Đình Châu phát sốt, cậu ấy chăm sóc lo lắng cả đêm, cũng may hừng đông, rốt cuộc anh trai cậu ấy không phát sốt nữa.
Chờ cậu ấy muốn đi ngủ, đài phát thanh trong thôn cũng vang lên.
Cậu ấy nhìn anh trai trên giường đất, đứng dậy mặc tốt quần áo, đi tìm đại đội trưởng xin nghỉ.
Rốt cuộc trong nhà không có người, cậu ấy vẫn có chút không yên tâm.
Tuy ngày thường anh trai có chút nghiêm khắc với cậu ấy, nhưng cậu ấy biết kia đều là vì tốt cho cậu ấy.
Chờ xin nghỉ bên kia xong, để cho Viên Viên hỗ trợ nấu một chén cháo.
Mà Tần Sương ở lúc Hoắc Đình Xuyên đến nhà, nói ở bên tai cậu ấy: “Giữa trưa chờ tôi qua đổi thuốc.”
Hoắc Đình Xuyên gật đầu, cầm cháo trở về nhà.
Khi Tần Sương đi vào trong ruộng, chào hỏi mọi người, cầm lấy cái cuốc, cúi đầu làm việc.
Cô không phải rất thích bát quái với nhóm dì bác trong thôn.
Mỗi lần đều là làm xong việc, xoay người rời đi.
Chẳng qua hôm nay, có một bác gái nói, gần đây luôn có người hỏi thăm tình huống của cô.
Lúc này cô mới hỏi nhiều hai câu: “Biết là ai không?”
Bác gái nói: “Đều là bà mối gần đây, không phải thấy gần đây cô nổi bật chính thịnh, lúc này mới đánh chủ ý lên cô sao, bác gái tốt bụng nhắc nhở cô một chút, ngàn vạn đừng bị người lừa.”
“Cảm ơn bác gái, tôi đã biết.”
Tần Sương không nghĩ tới chính mình mới vừa mười tuổi, cũng đã có người bắt đầu đánh chủ ý lên cô.
Xem ra thời điểm quan trọng, cô vẫn phải giết gà dọa khỉ mới được.
Cô vừa tới bên này, cũng không tính toán kết hôn.
Hơn nữa cho dù muốn kết hôn, cũng phải chờ đến lúc trưởng thành lại nói.
Hiện tại cô chỉ muốn điệu thấp đến khôi phục thi đại học.
Còn có chính là, cô luôn cảm giác lão ba nhà mình cũng ở chỗ này, ở lúc chưa giải quyết tâm sự của mình, cô sẽ không nghĩ những chuyện nhi nữ tình trường đó.
Mà lúc này bên kia.
Hoắc Đình Châu mở mắt, thấy em trai nhà mình ở chỗ này.
Anh suy yếu hỏi: “Sao em lại ở chỗ này?”
Hoắc Đình Xuyên thấy anh trai tỉnh, lúc này mới yên tâm nói: “Là chị Sương đưa anh tới, anh có nơi nào không thoải mái hay không?”
Hoắc Đình Châu duỗi tay sờ soạng bụng, thấy miệng vết thương đã được băng bó tốt, lúc này mới nói: “Không có việc gì, khá hơn nhiều, còn có rót cho anh chén nước.”
“Được được được, lập tức có ngay.”
Hoắc Đình Châu uống xong một ly nước ấm, hỏi tiếp nói: “Anh nhớ rõ không phải em ở chỗ thanh niên trí thức sao? Đây là nơi nào?”
“Anh trai, đây là phòng ở của em, là hàng xóm với chị Sương, cho nên anh cứ yên tâm dưỡng thương, ở nơi này với em.”
Hoắc Đình Châu không nghĩ tới em trai nhà mình lại xây nhà cho chính mình.
“Có phải em đều tiêu hết tiền tiêu vặt của mình hay không?”
Hoắc Đình Xuyên lúng túng nói: “Là tiêu không sai biệt lắm, thật sự là hoàn cảnh thanh niên trí thức bên kia quá kém, còn có những nữ thanh niên trí thức đó cả ngày nhìn chằm chằm em, em đây cũng là bất đắc dĩ, lại nói phòng này gạch gỗ, cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Hoắc Đình Châu thấy em trai giải thích như vậy, cũng nghĩ tới cái gì đó.
Sau đó cười nói: “Đừng sợ, anh trai sẽ không tức giận, chẳng qua chính em ở, ăn cơm làm sao bây giờ? Em là không biết nấu cơm.”
“Hắc hắc, em đã kết nhóm ăn cơm với chị Sương bọn họ, cho nên không thấy gần đây em đều béo sao?”
“Anh là không biết, chị Sương có bao nhiêu lợi hại, lần trước cứu em, em chính là tận mắt nhìn thấy chị ấy một mình lộng chết lợn rừng, đi theo kết nhóm với chị Sương, mỗi ngày đều có thịt ăn.”
Cậu ấy không phát hiện, Hoắc Đình Châu nghe được cậu ấy nói, sắc mặt càng thêm khó coi.
Xem ra chính mình và em trai đều được người ta cứu rất nhiều lần.
Thật không biết là chính mình quá phế vật, hay là người ta quá mức cường đại.
Anh hơi mỏi mệt lại hỏi lần nữa: “Có đồ ăn không? Anh đói bụng.”
Hoắc Đình Xuyên vừa nghe anh trai đói bụng, lập tức lấy cháo ấm áp lại đây nói: “Buổi sáng cố ý nấu cho anh, còn nóng, em đỡ anh dậy.”
Hoắc Đình Châu cẩn thận ngồi dậy, nhìn trên người mình cũng chưa mặc cái gì, nghĩ thầm đây là lại bị Tần Sương lột.
Anh vừa muốn nhận cháo, đã thấy Hoắc Đình Xuyên nói: “Anh trai, anh cẩn thận chút, đừng để cháo rơi xuống chăn, đây chính là của chị Sương, chờ anh đi rồi, em còn phải trả cho người ta.”
Hoắc Đình Châu sửng sốt, không nghĩ tới chính mình lại dùng chăn của Sương Sương.
Ngay sau đó nói: “Được rồi, trở về anh sẽ mua mới cho cô ấy, chăn này đều bị anh bôi vết máu lên, vẫn là đừng trả cho người ta.”
“A... Chị Sương đồng ý là được.”
Sau đó chờ Hoắc Đình Châu cơm nước xong, lúc lại nằm xuống lần nữa, Tần Sương đã mang theo hòm thuốc tới bên này.
“Sương Sương cô đã đến rồi, tối hôm qua cảm ơn.”
Tần Sương cạn lời nói: “Đừng gọi thân thiết như vậy, tôi và anh không thân, gọi tôi là thanh niên trí thức Tần, hoặc gọi tên của tôi, còn có lần sau đừng nửa đêm dọa người.”
Quỷ biết, nếu không phải tố chất tâm lý của cô cường đại, hơn nửa đêm một người đàn ông đi vào trong phòng, đã sớm bị dọa chết.
Mà cô chẳng những không tức giận còn tận tâm mà cứu trị cho anh.
Cũng không biết đời trước, có phải thiếu nợ anh hay không, đời này nơi nào cũng đều có anh.
Còn có Hoắc Đình Xuyên cũng vậy, hai anh em này quả thật âm hồn không tan.
Hoắc Đình Châu cũng là thấy cô đen mặt, lúng túng nói: “Phiền toái Tần Sương.”
“Được rồi, lấy chăn ra, tôi phải đổi thuốc cho anh.”
“Được.”
Khi Tần Sương lại nhìn thân cơ bụng của anh một lần nữa, nháy mắt tay hơi nắm lại.
Rốt cuộc dáng người tốt như vậy, vừa thấy chính là thường xuyên rèn luyện mới có.
Tuy đời sau rất nhiều soái ca, nhưng chỉ có thể nhìn mặt, cởi quần áo đại đa số đều là gà luộc.
Cô vứt bỏ ý tưởng loạn khởi tám tao trong đầu, cúi đầu nghiêm túc đổi thuốc cho Hoắc Đình Châu.
Chờ lại băng bó xong lần nữa, mới ngẩng đầu nói: “Tố chất thân thể của anh rất tốt, miệng vết thương cũng khép lại rất nhanh, chờ ngày mai có thể xuống giường đất.”
“Dượcd, cảm ơn.”
Tần Sương thu hồi hòm thuốc, xoay người nói với Hoắc Đình Xuyên: “Chờ giữa trưa đi bên kia tôi lấy cơm trưa cho anh trai cậu, còn có nhớ rõ đừng đụng nước, ta đi về trước.”
“Vâng chị Sương.”
Sau khi Tần Sương rời đi, Hoắc Đình Xuyên mới nói với anh trai: “Sao anh biết chị Sương đang ở nơi nào? Còn có phòng nào anh cũng đều biết, anh sẽ không coi trọng người ta chứ?”
Hoắc Đình Châu nhướng mày: “Em quản anh?”
“Anh trai, chị Sương mới vừa mười sáu, cho dù qua sinh nhật cũng mới mười bảy, anh đây là tính trâu già gặm cỏ non sao?”
“Anh già chỗ nào? Anh cũng vừa mới hai hai tuổi được không.”
Hoắc Đình Xuyên thấy anh trai không giống nói giỡn, lại không xác định hỏi lần nữa: “Anh trai anh là thật sự?”