Thập Niên 70: Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 44


1 tuần

trướctiếp

Bởi vì hàng tồn kho trong không gian đều đã bị cô dọn dẹp sạch sẽ, nếu không làm việc sẽ không có thịt ăn.

Con mồi không ngừng sa lưới, cô vừa muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, chợt nghe thấy phương xa truyền đến tiếng súng.

Hơn nữa nghe tiếng súng, cũng không phải là tiếng súng săn.

Cô đứng dậy hướng nơi tiếng súng mà đi, theo khoảng cách càng ngày càng gần, mùi máu tươi cũng là càng ngày càng nồng đậm.

Cô có chút tò mò, ban ngày ban mặt cứ càn rỡ săn thú như vậy, sợ không phải chưa tỉnh ngủ đó chứ?

Mãi đến đi tới bãi chiến trường, cô mới phát hiện là mình nghĩ sai rồi, đây đâu phải là săn thú, đây là tham gia đội quân chọc ổ rắn mà?

Cô vốn định xoay người rời đi, không dính dáng đến chuyện này.

Đột nhiên nhìn thấy một người quen.

Cô không hề nghĩ ngợi, mua một túi lớn bột đuổi rắn trong cửa hàng bách hoá.

Chờ cô chuẩn bị vào vị trí, đeo khẩu trang chạy tới.

Vừa chạy vừa quát: “Tránh ra!”

Hoắc Đình Châu thấy cô gái đột nhiên xuất hiện, thấy cô vừa chạy vừa rắc bột thuốc, lúc này mới lập tức hạ lệnh: “Toàn bộ lui về phía sau!_

Binh lính cấp dưới nhận được mệnh lệnh, lập tức rút lui.

Chờ Tần Sương rắc xong bột đuổi rắn, mới sải bước đi tới đối mặt với Hoắc Đình Châu nói: “Anh trai, các anh có phải chán sống rồi hay không? Đến rắn cũng dám chọc? Ở đây có vô vàn rắn độc đó!”

Hoắc Đình Châu nhìn thấy người đi tới mới phát hiện là cô.

“Sao cô lại ở trong núi sâu, quậy quá! Không biết nơi này rất nguy hiểm sao?”

Tần Sương liếc mắt: “Cần anh quan tâm, tôi cũng không phải là đám ngốc các ngươi, đồ đạc còn chưa chuẩn bị đầy đủ đã dám xâm nhập núi lớn.”

Hoắc Đình Châu bất đắc dĩ, anh hiện tại không có thân phận có thể dạy dỗ người ta.

Nhưng vẫn là giải thích nói: “Sương Sương, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, cái này ổ rắn chúng tôi cũng là không cẩn thận mới đâm trúng, nhưng sao cô có thể có nhiều bột đuổi rắn như vậy?”

Tần Sương nghe nói như thế, không chút suy nghĩ mở miệng nói: “Chế tạo sơ, còn có các người đã không có việc gì, tôi đây đi trước, cáo từ!”

“Tôi đưa cô trở về, nơi này không an toàn.”

“Dừng, tôi tự mình có thể bảo vệ tốt bản thân, hay là anh tiếp tục làm nhiệm vụ đi, tạm biệt!”

Mà Tần Sương đi rồi, trợ thủ của anh mới hỏi: “Lão đại, anh biết cô gái vừa rồi?”

“Ừ, ân nhân cứu mạng của tôi.”

“Chậc chậc... Thì ra là thế.”

Hoắc Đình Châu thấy ánh mắt trêu tức của phụ tá, trực tiếp không thèm nhìn nói: “Mau dọn dẹp một chút, tiếp tục dò xét!”

Bộ đội: “Đã biết!”

Mà sau khi Tần Sương rời đi, cũng không tiếp tục lắc lư trong núi sâu.

Dù sao cô cũng không muốn đối phó với những người đó nữa.

Vừa rồi nếu không nhìn thấy người quen, cô cũng sẽ không ra tay.

Người đàn ông đẹp trai như vậy, nếu bị trúng độc chết thì cô cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.

Chờ lúc xuống núi lần nữa, vừa hay gặp Hoắc Đình Xuyên và hai nam thanh niên tri thức đang đi săn.

Mắt thấy gà rừng sắp bay mắt, Tần Sương tiện tay ném viên đá, gà rừng kia mới ngã xuống đất.

Hoắc Đình Xuyên thấy chị Sương, bỗng vui mừng nói: “Cảm ơn chị Sương giúp đỡ!”

“Không có việc gì, chuyện tiện tay, nhưng củi hôm nay cậu nhặt xong chưa?”

“Chị Sương yên tâm, tôi đã sớm khiêng củi về rồi, lúc này là đang giúp bọn họ săn thú, chị cũng biết đám thanh niên tri thức rất hiếm khi được ăn thịt.”

“Lúc trước ở trong thành phố tốt xấu gì cũng có cái phiếu thịt, tới nơi này đó là căn bản cái gì cũng không có, trong nhà điều kiện tốt còn chỗ này không có điều kiện, chỉ có thể chờ mỗi tháng mọi người gom vé mua thịt ăn.”

“Tôi nhìn không nổi nữa.”

Hai nam thanh niên tri thức đi theo nghe Hoắc Đình Xuyên nói vậy cũng mở miệng nói: “Thanh niên tri thức Tần, chúng tôi có thể dùng tiền mua con mồi với cô sao? Thật sự là trong bụng mọi người không có dầu mỡ, làm việc cũng không có sức lực.”

Tần Sương nhướng mày: “Mọi người không sợ người khác nói mình đầu cơ trục lợi sao?”

“Sẽ không, chúng tôi nào có đầu cơ trục lợi, đây là trao đổi với cô theo nhu cầu, cô nói đúng không?”

Tần Sương không ngờ đối phương cũng coi như là người thông minh, ngẫu nhiên giúp đỡ bọn họ cũng được mà, dù sao bán cho ai cũng là bán.

“Đã như vậy, sau này có nhu cầu thì nói cho tôi biết, tôi dựa theo giá thị trường bán cho người.”

“Cảm ơn, cảm ơn!”

Sau đó Tần Sương không dừng lại, mang theo món ăn dân dã đêm nay dẫn theo Hoắc Đình Xuyên trở về nhà.

Nhưng gần đây ăn nhiều món ăn dân dã, cô luôn muốn thay đổi khẩu vị nhưng chỉ tiếc trong núi chỉ có những thứ này.

Theo thời gian dần dần trôi đi.

Cuộc sống Tần Sương rất phong phú.

Mãi đến tối ngày hôm đó, lúc Tần Sương ngủ, có một người đàn ông đột nhiên xông vào trong phòng.”

“Ai?”

Hoắc Đình Châu ôm miệng vết thương ở bụng, có chút suy yếu nói: “Đừng hét lên, là tôi!”

Tần Sương nghe thấy giọng của đối phương mới nhớ ra người này là ai.

Chẳng qua ngửi thấy mùi máu tươi, cô có chút nhíu mày nói: “Có phải lại bị thương không? Mau tới đây cho tôi xem thử.”

Hoắc Đình Châu mới vừa đi tới bên giường thì hôn mê bất tỉnh.

Tần Sương nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ anh.

“Nè, dậy đi, đừng làm tôi sợ!”

Thấy anh thật lâu không trả lời lại, Tần Sương đành phải ôm người đến giường sưởi.

Sau đó bật đèn bàn bằng năng lượng mặt trời.

Khi nhìn thấy anh toàn thân máu tươi thì biết anh bị thương nghiêm trọng.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy làm cho cô bỗng chốc nhớ tới cảnh tượng hai người lần đầu gặp gỡ.

Khi đó, cả người anh cũng đầy máu tươi.

Hít sâu một hơi, cô cũng không nghĩ được nhiều như thế, trực tiếp mua một đống dụng cụ chữa bệnh từ cửa hàng bách hoá.

Bắt đầu cởi quần áo của anh.

Cũng may lần này chỉ có một vết thương do đạn bắn trên lưng.

Cô thuần thục lấy viên đạn ra cho anh, băng bó xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến hơn nửa đêm cũng không tiện để cho anh ngủ ở chỗ này.

Sau đó dùng một cái chăn bông, bọc kỹ người lại rồi ôm đối phương đi đến nhà của Hoắc Đình Xuyên.

Nghĩ rằng anh trai nhà người ta, vẫn nên để em trai tự mình chăm sóc đi.

Sau đó, Hoắc Đình Xuyên đang ngủ mơ mơ màng màng đã bị Tần Sương đánh thức.

“Ai vậy? Hơn nửa đêm, không phải là muốn ăn cướp đó chứ?”

Tần Sương tức giận nói: “Mau mở cửa, tôi là Tần Sương!”

Hoắc Đình Xuyên vừa nghe thấy là Tần Sương, trong nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất sạch sẽ.

Chờ mở cửa phòng cậy ấy mới thấy chị Sương ôm một người.

“Chị Sương, đây là?

“Đừng nói nhảm, đây là anh trai cậu, bị thương, mau tránh ra.”

“Cái gì?” Hoắc Đình Xuyên kinh ngạc nói.

“Câm miệng, cậu muốn cho người khác biết sao?”

Hoắc Đình Xuyên thấy thế, lập tức che miệng mình, sợ bị người nghe thấy.

Chờ Tần Sương cất kỹ người, lúc này mới nói: “Anh trai cậu bị thương tìm được đến chỗ tôi, miệng vết thương tôi đã xử lý xong, nhưng qua nửa đêm có thể sẽ phát sốt, cậu phải chăm sóc cẩn thận, còn có đây là thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau, nếu thật sự sốt quá cao, cậu lại đi tìm tôi.”

“Quan trọng nhất là đừng để cho bất luận kẻ nào biết anh trai của cậu ở chỗ này, dù sao anh trai của cậu là chạy trốn tới đây, hiểu không?”

Hoắc Đình Xuyên nghe Tần Sương nói xong, cũng cam đoan nói: “Yên tâm, trong lòng tôi biết rõ, đây là anh trai ruột của tôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp