Mà Tần Sương cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cô chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi.
Nhưng lần này có thể làm cho Tống Diễm Mai trực tiếp đăng xuất, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Nếu không tối hôm qua coi như coi thực hiện được mục đích, người nọ cũng có thể sẽ tiếp tục ở trong thôn tác quái.
Vẫn là hiện tại tốt hơn, rất yên bình.
Chờ buổi chiều, đồng chí công an mang theo cờ thưởng đến thôn Cảnh Dương lần nữa, Tần Sương đã chết lặng.
Cô thật sự không quan tâm đến thứ này, nhưng sau khi nhìn thấy phong bì kia lập tức nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
Cô tuy rằng không thích những hư danh kia, nhưng là tiền thì cô thích nha.
Đến khi cầm vinh dự và tiền thưởng về đến nhà, Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu đã sùng bái không thôi.
Cùng là người, người ta có thể tài giỏi như vậy, còn bọn họ chỉ đang sống mà thôi.
Ngày hôm sau, khi Tần Sương bắt đầu làm việc, các thôn dân đều lôi kéo làm quen, muốn dính một chút phúc khí của anh hùng.
Mà Tần Sương thật sự chịu không nổi sự nhiệt tình như vậy, nhanh chóng làm xong việc trong tay, rời khỏi ruộng.
Cô không thích ánh mắt vạn người chú ý, ánh mắt những người đó luôn cảm giác muốn ăn thịt cô.
Về đến nhà, cơm trưa cũng chưa ăn, trực tiếp đạp xe lên thị trấn.
Hôm nay nàng đã hẹn với Phong Tứ, còn có hộ khẩu hôm nay cũng phải làm cho bọn nhỏ.
Khi lần thứ hai tới trấn trên, ngụy trang trước mới tìm được Phong Tứ.
Phong Tứ thấy thần tài đến, cũng là để cho người chuẩn bị chiêu đãi.
Tần Sương ngồi ở trên ghế, không nhanh không chậm hỏi: “Chuyện hôm qua, anh đã chọn được người thích hợp chưa?”
“Có một bộ đội xuất ngũ, tay trái tuy rằng tàn tật, nhưng là dạy một ít trẻ con thuật phòng thân chắc không có vấn đề, cô cảm thấy thế nào?”
Tần Sương vừa uống nước trà, vừa tự hỏi.
Cô đến từ thế giới ngầm, không nghĩ tới sau khi sống lại, lại được giao tiếp với quân nhân khiến cho cô muốn đi bộ đội ghê.
Suy nghĩ nửa ngày, cô mới mở miệng nói: “Người ở đây sao? Tôi có thể gặp một lần không?”
Phong Tứ vội vàng nói: “Có, tôi sẽ cho người đi gọi ông ấy ngay bây giờ.”
Đợi 15 phút đồng hồ sau, Tần Sương thấy một người đàn ông mặt chữ Quốc đi đến.
Thấy ông một thân chính trực, Tần Sương gật gật đầu.
Cô cũng không phải ghét bỏ người tàn tật, chủ yếu là xem nhân phẩm thế nào.
Chỉ cần nhân phẩm tốt, có năng lực, cô bằng lòng tuyển người như vậy.
Người dand ông nhìn thấy Phong Tứ, gật đầu chào, đứng ở một bên không nói gì.
Thẳng đến khi Tần Sương mở miệng nói: “Gọi như thế nào? Bao nhiêu tuổi?”
Phong Tứ nhìn người đàn ông đứng đối diện nói: “Sương gia đang hỏi ông đó.”
“À? Tôi tên là Vương Kiến Quân, năm nay 32 tuổi.”
“Có gia đình không?”
“Có, nhưng đều ở nông thôn.”
Ngón tay Tần Sương gõ gõ bàn, nói tiếp: “Tứ gia hôm qua tìm được ông hẳn là đã nói chuyện với ông rồi đúng không?”
“Vâng, chỉ cần tiểu thư không chê tôi tàn tật, tôi có thể dạy dỗ bọn nhỏ.”
“Ừ, có thể, nói trước lời không hay, những đứa trẻ này tuy rằng đều là cô nhi, nhưng do tôi thu nhận bọn họ, đó chính là người của tôi, bọn họ không nghe lời chống đối, ông có thể dạy dỗ, nhưng không thể đánh bọn họ, có suy nghĩ gì có thể nói với tôi, tôi sẽ tự mình ra tay, hiểu không?”
“Vâng, đều nghe theo cô chủ.”
“Ừ, sau này những đứa nhỏ kia sẽ vất vả cho ông, ngoại trừ thời gian đi học, thời gian khác ông tự sắp xếp, dạy tốt, sẽ có thưởng thêm.
“Được.”
Sau đó Tần Sương và Phong Tứ hàn huyên một hồi, dẫn theo huấn luyện viên Vương mới ra lò đến chỗ Ngô Địch.
Khi Hổ Tử nhìn thấy người tới, vui vẻ ôm Tần Sương không buông tay.
“Ngô Địch, bảo mọi người tập hợp lại, tôi có lời muốn nói.”
Ngô Địch: “Được, chị Sương, lập tức đến ngay.”
Địa vị của Ngô Địch ở đây coi như có chút quyền lên tiếng, chẳng mấy chốc tất cả cô nhi ở đây đều đến đông đủ.
Tần Sương nhìn một đám trẻ gầy nhom ốm yếu, đồng cảm mở miệng nói: “Hôm nay mấy đứa tập hợp lại đây là vì có mấy chuyện muốn nói.”
“Thứ nhất, không có hộ khẩu thì đưa ngày sinh tháng đẻ và tên của mấy đứa cho chị, chị sẽ làm hộ khẩu hợp pháp cho các em.”
“Thứ hai, sau khi làm hộ khẩu, tất cả mọi người đều phải đi học, học không giỏi thì không có cơm ăn.”
“Thứ ba, Ngô Địch là đội trưởng của các em, ai không phục thì có thể nói với chị.”
“Thứ tư, người bên cạnh chị tên là Vương Kiến Quân, về sau sẽ là huấn luyện viên dạy võ của các em, dù ai cũng không thể trốn học, để cho chị biết các em không nghe lời, vậy tới từ nơi nào thì trở lại nơi đó đi.”
“Chị cung cấp cho các em ăn mặc chỗ ngủ, có điều kiện tốt như vậy, các em tại không biết quý trọng, vậy cũng đừng trách chị vô tình, chị chỉ giúp đỡ người có ích, cái loại ăn uống chờ chết kia, nơi này không hoan nghênh, các em có thể nghe hiểu không?”
Tần Sương dứt lời, mọi người nhìn nhau rồi đồng thanh nói: “Đã biết.”
“Ừ, rất tốt, các em phải nhớ kỹ, chịu khổ trong khổ mới thành người đứng trên người khác, chỉ cần các em cố gắng, tương lai các em đều sẽ có sự nghiệp và gia đình của mình, cũng sẽ không có người khi dễ các em.”
“Đã đến nước này, con đường sau này có thể đi bao xa, phải dựa vào chính các em, tan họp!”
Ngô Địch thấy chị Sương thay bọn họ suy nghĩ nhiều như vậy, nếu như còn không có tương lai vậy thật sự là do mình vô dụng.
Cậu muốn làm người đứng trên người khác, cậu ấy có thể chịu khổ.
Chờ Tần Sương lấy được mấy tờ giấy không có hộ khẩu, để Vương Kiến Quân ở chỗ này nói chuyện, cô tạm biệt đi trước.
Dù sao bên cục công an, cô còn phải tìm người quen dàn xếp một chút.
Vừa vặn có thành tích mấy ngày nay, cô ở bên công an coi như là quen mặt.
Đơn giản ăn một miếng cơm trưa, cô mới tiếp tục làm chân chạy cho bọn nhỏ.
Cũng may người bên kia nhìn thấy cô, sau khi hiểu rõ tình huống, cũng rất dễ nói chuyện, giúp cô làm hộ khẩu.
Đương nhiên Tần Sương cũng không có keo kiệt, mua rất nhiều thuốc lá và rượu đặt ở phòng làm việc của bọn họ, lúc này mới rời đi.
Cô không thiếu tiền, không thiếu đồ, chỉ thiếu mạng lưới quan hệ.
Chờ cô làm xong hết hộ khẩu, ngày mai lại đi làm thủ tục đi học cho bọn nhỏ.
Đợi mọi thứ đi vào nề nếp, cô cũng không cần thường xuyên tới đây nữa.
Khi cô đạp xe đạp lần nữa về đến nhà, chỉ thấy nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt đầy đất trong sân.
Cô gọi Vu Viên Viên: “Đây là tình huống gì thế?”
Vu Viên Viên buồn cười nói: “Còn có thể là tình huống gì nữa, đều tại tối hôm qua cậu cứu đám thanh niên tri thức, bọn họ cố ý đưa tới quà cảm ơn, không phải cậu không có ở đây sao, bọn họ đặt đồ đạc ở trong sân.”
“A, như vậy à, nếu đưa tới vậy ăn đi, dù sao trả về, bọn họ cũng không thể nhận.”
“Được, chỉ cần cậu nói nhận, tớ đây lát nữa sẽ làm, vừa hay nơi này còn có một cục thịt khô.”
“Được.”
Ngày hôm sau, Tần Sương làm xong công việc trên ruộng thì đeo gùi lên núi lần nữa.
Lần này, cô đã đi rất xa.