Tần Sương chính là muốn tối nay xử lý Tống Diễm Mai, kết quả vừa tới, chỉ thấy điểm thanh niên tri thức bị người ta thiêu.
Nếu đến muộn một chút, ngày mai đại đội Cảnh Dương sẽ nổi tiếng.
Còn có Tống Diễm Mai đứng ở trong sân cười ngây ngô, lần này cũng không cần cô ra tay, người này cũng đã cùng đường rồi.
Thôn dân gần điểm thanh niên tri thức, nửa đêm bị đánh thức, thấy điểm thanh niên tri thức cháy, đều cầm thùng nước của mình đi hỗ trợ dập lửa.
Nhà cửa trong thôn bọn họ đều liền hàng, nếu như một đám cháy không khống chế toàn tốt thì toàn bộ thôn đều phải gặp tai ương.
Mọi người vội vàng dập lửa, cũng không có thời gian phản ứng với tên phóng hỏa.
Mãi đến khi đại đội trưởng dẫn người dập tắt thế lửa, mọi người rốt cuộc mới ngồi dưới đất há mồm thở dốc.
“Các ngươi ai tới nói một chút? Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm làm sao có thể cháy?” Đại đội trưởng tức giận hỏi.
Các thanh niên tri thức cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, bọn họ cũng muốn biết tại sao có thể cháy.
Vẫn là Tần Sương đi ra nói: “Đại đội trưởng, phạm nhân phóng hỏa đứng đó, lúc chạy tới, những thanh niên tri thức này đều bị vây ở trong phòng không ra được, nếu không phải là tôi tới kịp thời, sáng mai nơi này sẽ có mười mấy cỗ thi thể.”
Mọi người nghe Tần Sương nói xong, lúc này mới nhớ tới, lúc cháy bọn họ làm thế nào cũng không mở cửa phòng.
Có người muốn thiêu sống bọn họ.
Mà tên phóng hỏa kia, một thân sạch sẽ đứng ở nơi đó, còn đang ngây ngô cười.
Vừa nhìn là biết tinh thần có chút thất thường.
Hoắc Đình Xuyên nhìn thấy Tống Diễm Mai, làm sao cũng nhịn không được, đá một cước.
“Chết tiệt! Tiện nhân nhà cô lại muốn thiêu cháy chúng tôi, sao cô lại ác độc như vậy.”
Những thanh niên tri thức khác thấy vậy, cũng tức giận đi tới, quyền đấm cước đá Tống Diễm Mai.
Đêm nay nếu không phải Tần Sương chạy tới đúng lúc, bọn họ đều đã chết.
Mà Tống Diễm Mai bị đánh, tựa như không biết đau đớn, còn ở nơi đó cười ngây ngô.
Đại đội trưởng sợ xảy ra án mạng, hét lớn: “Các người mau dừng tay, đừng đánh chết người, cô ta không sống thoải mái đâu, chờ công an đến, sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
Mọi người nghe được đại đội trưởng kêu ngừng tay, lúc này mới dừng tay, đi qua một bên.
Nhìn căn nhà bị cháy một phần ba, ai nấy đều đau lòng.
Cũng may lương thực trong bếp không bị hư hao, nếu không tất cả mọi người sẽ đói bụng.
Tần Sương nhìn bộ dạng thảm hại của mọi người, cũng có chút thổn thức.
Ai có thể ngờ, nhìn cô ta điên cuồng chỉ trích mọi người, thật đúng là làm cho người ta sợ hãi.
Mười mấy người, nói chết cháy là chết cháy, cũng không chút suy ngẫm, nói về tàn nhẫn thì chính là ả Tống Diễm Mai tàn nhẫn chứ ai, cô bội phục sát đất.
Chờ công an dẫn người chạy tới, nhìn hiện trường hỏa hoạn, thấy không có ai chết, coi như là may mắn.
Tuy rằng thời buổi người chết rất bình thường, nhưng thân phận thanh niên tri thức này, thật sự là cá rồng lẫn lộn.
Sợ thiêu chết đại thiếu gia nhà nào, bọn họ gánh không nổi đâu.
Đội trưởng dẫn đội nhìn thấy người quen cũ của Tần Sương, trực tiếp hỏi: “Nói tình huống nơi này cho tôi biết đi.”
Tần Sương không nói gì nhìn anh ta, hiện trường nhiều người như vậy, tại sao anh ta hết lần này tới lần khác tìm cô?
Nhưng quét mắt nhìn tình huống những người khác, đành phải thở dài nói: “Tôi chỉ biết là Tống Diễm Mai thanh niên tri thức Tống phóng hỏa muốn thiêu chết bọn họ, lúc tôi chạy tới, cửa phòng ngủ của bọn họ đều bị đồ đạc chặn lại, mà người khởi xướng đứng ở trong sân cười ngây ngô, về phần thù oán gì đó tôi cũng không rõ ràng.”
“Vậy sao cô không sao?”
Tần Sương mắt trắng dã nói: “Tôi không ở đây, tôi là nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, thấy bên này bốc khói mới chạy tới.”
“A, thì ra là thế, xem ra tôi lại phải phát cho cô một cái cờ thưởng rồi.”
“Anh trai, các người có thể nghiêm túc một chút hay không, phạm nhân ngay tại đó, có điều các người chắc cũng không hỏi được gì, bởi vì tôi lấy nhiều năm kinh nghiệm xem thử thấy người này đã tinh thần thất thường, điên rồi!”
Đội trưởng đội công an nhìn về phía người trên mặt đất, thấy cô ta cười ha hả cười, nghĩ thầm quả nhiên có vấn đề.
Nhưng mặc kệ cô ta là điên thật hay là giả điên đều phải coi chẩn đoán của bệnh viện.
Hơn nữa nhân vật nguy hiểm như vậy, không có khả năng ở lại nơi này.
Sau đó đồng chí công an dẫn theo Tống Diễm Mai suốt đêm rời khỏi thôn.
Mà đại đội trưởng thấy điểm thanh niên tri thức thành cái dạng này, đành phải dọn dẹp ra một cái căn nhà rách nát không ai ở, cho bọn họ tạm thời nghỉ ngơi.
Ngay cả tổn thất của mọi người cũng không nhỏ.
Nhất là mấy người ở gần nơi bắt nguồn ngọn lửa nhất, trên cơ bản ngoại trừ vật phẩm quan trọng được kịp thời lấy ra, còn lại đều bị đốt.
Tối nay, các thanh niên tri thức đều mất ngủ.
Cái loại cảm giác hít thở không thông này, hiện tại ngẫm lại đều có chút nghĩ mà sợ.
Cũng may, thanh niên tri thức Tần đã cứu bọn họ.
Mà lúc Tần Sương về đến nhà, thấy Viên Viên và Kiêu Kiêu còn đang ngủ, trực tiếp trở về phòng.
Thay quần áo bẩn trên người, phủi bụi bừa bãi trên mặt rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Mặt trời ngày hôm sau, chậm rãi mọc lên.
Tần Sương đúng giờ rời giường tập thể dục buổi sáng.
Chờ đến khi bắt đầu làm việc, mới phát hiện hôm nay thiếu rất nhiều người.
Những thanh niên tri thức tối hôm qua đều xin nghỉ.
Hơn nữa chuyện tối hôm qua, cũng đều bị người trong thôn truyền đi một cách sinh động.
Chỉ sợ có người không biết.
Khiến cho các thôn dân khiếp sợ nhất vẫn là Tống Diễm Mai kia nữ đồng chí mềm mại kia vậy mà lại ngoan độc như vậy.
Mọi người ngẫm lại cũng có chút nghĩ thôi đã thấy sợ.
Cũng may người như vậy đã bị công an mang đi, mọi người mới có thể yên tâm đi làm.
Ngay cả Mục Nghiệp Kiêu và Vu Viên Viên hôm nay vừa nghe được tin tức, cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.
Đều tại hai cô ấy tối hôm qua ngủ quá say sưa, thế mà lại bỏ lỡ dưa lớn như thế.
Tần Sương thật đúng làm chuyện lớn trong im lặng, một chút tin tức cũng không tiết lộ trước cho bọn họ, hại các cô ấy biết tin muộn như vậy.
Kỳ thật việc này thật đúng là không trách Tần Sương, do tấm lòng cô rộng rãi, ngủ một giấc quên việc này luôn.
Khi Tần Sương rời khỏi mặt ruộng lần nữa, chỉ thấy Hoắc Đình Xuyên đã chuyển nhà.
Cô đi qua hỏi: “Cần giúp không? Còn có tất cả mọi người không sao chứ?”
Mấy người cùng Hoắc Đình Xuyên chuyển nhà, lần nữa nhìn thấy Tần Sương, đều vô kích động nói: “Thanh niên tri thức Tần, tối hôm qua cám ơn cô đã cứu mọi người.”
“Không có việc gì, chúng ta là một tập thể, chỉ cần mọi người không có việc gì là tốt rồi, về sau mọi người buổi tối đừng ngủ say như vậy, dù sao không phải mỗi lần xảy ra chuyện tôi đều có thể chạy tới.”
Mấy thanh niên tri thức trăm miệng một lời nói: “Biết rồi.”
Đám thanh niên tri thức bây giờ nhớ lại chuyện tối hôm qua, trong lòng đều có chút sợ hãi.
Thật sự chỉ kém một chút, bọn họ sẽ đi gặp Diêm Vương.
Nhưng tối hôm qua thanh niên tri thức Tần người ta cứu bọn họ, bọn họ sau này cũng phải bày tỏ một chút mới được, nếu không sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng bọn họ đều là đồ vô ơn.