Thanh niên tri thức Tống này là muốn chạm vào đồ sứ, kết quả Tiểu Hoắc không mắc mưu, để người khác được lợi.
Nhưng người nhà đợt trước thật sự là không được, ngủ chung một chỗ còn không cưới về nhà, thật sự là kém cỏi muốn chết.
Vợ tặng cho không mà không thèm.
Hoắc Đình Xuyên nhìn thấy Tần Sương, trong nháy mắt chạy đến trước mặt cô, ấm ức nói: “Chị Sương, cũng may trước khi tôi xuống nông thôn, anh em của tôi nói với ta một ít chuyện ở nông thôn, nếu không hôm nay tôi sẽ bị người lừa.”
“Làm không tệ, người này tâm tư không ngay thẳng, ngủ chung với người khác, còn dám tơ tưởng đến cậu, lên lên xấu xí mơ mộng lại rất đẹp.”
“Chứ gì nữa, tôi muốn nhanh chóng dọn ra ở một mình, ở chung một chỗ với người như vậy, thật sự là quá dọa người.”
Tần Sương có chút đồng tình với tên nhóc này, vừa xuống nông thôn đã bị người theo dõi.
Nhưng Tống Diễm Mai này thật sự là rất biết cách bay nhảy, xảy ra chuyện gièm pha như vậy, không trốn trong điểm thanh niên tri thức, còn có tâm trạng gài bẫy người khác.
Quả nhiên cây không có lớp vỏ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.
Mà Tống Diễm Mai trước khi rời đi, ánh mắt nhìn người kia giống như đang muốn giết người.
Xem ra, người này không thể ở lại nữa, nếu không người xui xẻo kế tiếp không biết là ai.
Tần Sương thấy mọi người đều giải tán, lúc này mới nói tiếp: “Đi thôi, trở về để Viên Viên an ủi cậu.”
“Cám ơn, chị Sương.”
Hoắc Đình Xuyên đi theo Tần Sương đến nhà các cô, toàn bộ quá trình không nói gì.
Hôm nay nếu không phải mình phản ứng nhanh, thật đúng là sẽ nhảy xuống cứu người.
Cũng may, trước khi cậu ấy nghĩ xong đã có người đi xuống trước hắn.
Nhưng sau này vẫn phải phòng bị cô gái này nhiều một chút thì tốt hơn, anh ấy cũng không muốn cưới một cô gái ác độc về nhà.
Đến lúc đó đừng nói cậu ấy muốn chết, cha mẹ cũng đánh chết cậu ấy.
Vu Viên Viên nghe được thanh âm bên ngoài, biết là Tần Sương đã trở lại, bởi vì Mục Nghiệp Kiêu vừa ra ngoài đi tới chân núi nhặt củi.
Lập tức đi ra nói: “Sương Sương, buổi tối ăn cái gì?”
Tần Sương dừng xe đạp, mắt nhìn Hoắc Đình Xuyên bên cạnh, cười nói: “Trong nhà không phải còn có gà sao? Đợi chút nữa luộc lên, an ủi ai đó bị sợ hãi.”
Vu Viên Viên nghi hoặc nói: “An ủi ai? Xảy ra chuyện gì sao?”
Hoắc Đình Xuyên ỉu xìu giơ tay nói: “Là tôi, cô nghe tôi kể chuyện đã trải qua…”
Chờ sau khi cậu kể xong, Vu Viên Viên thiếu chút nữa hoài nghi nhân sinh.
Trên thế giới này, làm sao có thể có người mặt dày, không biết xấu hổ như thế?
Thật đúng là dao nhỏ đâm vào mông, mở mang tầm mắt!*
*Câu này đơn giản được sử dụng để mô tả một trải nghiệm khiến bạn mở rộng tầm mắt thôi. Khỏi hiểu vế đầu
Cô ấy đồng tình nhìn Hoắc Đình Xuyên, không bị người ta lừa gạt, thật sự may mắn.
Sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương nói: “Đừng khổ sở, chị đây làm bữa tiệc lớn cho cậu.”
Tần Sương nhìn tương tác giữa hai người, thiếu chút nữa cười chết.
Thật đúng là hai kẻ dở hơi.
Chờ Mục Nghiệp Kiêu trở về, nghe Vu Viên Viên trình bày xong, cũng cười đến đau bụng.
Nghĩ thầm thanh niên tri thức Hoắc thật sự đáng thương.
Bên kia, Tống Diễm Mai trở lại điểm thanh niên tri thức, những người bình thường nhìn cô ta không thuận mắt, càng cách xa cô ta.
Gần đây chuyện Tống Diễm Mai làm ra khiến cô ta trở thành người nổi tiếng trong thôn.
Không ai không biết chuyện xấu của Tống Diễm Mai.
Ngay cả trẻ con thấy Tống Diễm Mai, cũng sẽ mắng một câu đàn bà hư hỏng.
Bị xem thường như vậy và nghĩ không thông càng làm cho Tống Diễm Mai điên cuồng.
Đáy mắt âm u, làm cho người nhìn thấy đều có chút sợ hãi.
Sợ buổi tối ngủ với cô ta, ngày hôm sau sẽ không còn thở nữa.
Mãi đến khi Hoắc Đình Xuyên lại xuất hiện ở điểm thanh niên tri thức, Tống Diễm Mai mới giống như người điên chạy tới.
“Hoắc Đình Xuyên, sao buổi chiều anh không cứu tôi, anh cứ trơ mắt nhìn tôi chết đuối sao?”
Hoắc Đình Xuyên thấy coi ta rít gào như kẻ điên, trực tiếp trả lời: “Tôi sẽ không trơ mắt nhìn cô chết, tôi sẽ nhắm mắt lại!”
Những thanh niên tri thức khác: “...”
Câu này bọn họ cũng không biết nên vui hay buồn.
Nhưng chuyện Tống Diễm Mai thích Hoắc Đình Xuyên, chỉ cần không mắt mù sẽ biết.
Dù sao người ta chẳng những đẹp trai, điều kiện cũng tốt, đổi lại là đứa con gái mơ mộng nào đều sẽ thích cậu ấy.
Đương nhiên đừng thấy Hoắc Đình Xuyên bình thường dễ nói chuyện, nhưng một khi tức giận, cũng không phải dễ chọc.
Hoắc Đình Xuyên nói xong lời vừa rồi, lại tiếp tục nói: “Thanh niên tri thức Tống, tôi không thích cô, cho nên cô không cần lãng phí sức lực, tôi cho dù ế cả đời cũng sẽ không cần mặt hàng như cô.”
“Không, anh dựa vào cái gì không cần tôi? Có phải anh thích tiểu tiện nhân Tần Sương kia?”
Hoắc Đình Xuyên nghe được hai chữ Tần Sương, sắc mặt vô cảm nhìn Tống Diễm Mai.
Cả đời này, cậu ấy chưa từng chán ghét một người đến như vậy.
“Tống Diễm Mai, cô là một cái giày rách bị người ngủ, còn không biết xấu hổ tơ tưởng đến tôi? Lúc trước nể tình đều là thanh niên tri thức, tất cả mọi người chăm sóc cô, không muốn để cô quá khó xử, kết quả cô không biết tốt xấu, nhất định muốn lao đầu tìm đường chết. Hôm nay cô bị tên lêu lỏng cứu lên bờ, cô bị người ta sờ soạng một lần nữa, cô là cô gái dơ bẩn như vậy, về sau vẫn nên cách xa chúng tôi ra một chút đi, chúng tôi sợ bẩn!”
“Còn có thanh niên tri thức Tần là chị em của tôi, không dơ bẩn như cô nghĩ, lại để tôi biết có người bàn tán lung tung, đừng trách tôi không khách khí, tôi nói đến nước này, về phần các người nghĩ như thế nào, cũng không liên quan đến tôi.”
“Hơn nữa ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài ở, cô tự giải quyết cho tốt!”
Tống Diễm Mai nghe Hoắc Đình Xuyên nói xong, cả người đều không ổn.
Cậu ấy lại ghét bỏ cô ta, nhưng rõ ràng cô ta vẫn sạch sẽ, lần đầu tiên của cô ta vẫn còn, sao cậu ấy lại giống những người đàn ông kia.
Quả thực là tư tưởng phong kiến.
Nhưng mặc kệ cô ta nghĩ như thế nào, Hoắc Đình Xuyên cũng sẽ không thích cô ta.
Cô gái như cô ta, nhất định không chiếm được tình yêu của Hoắc Đình Xuyên.
Khi mọi người ăn xong dưa, xem xong kịch thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ có Tống Diễm Mai còn ở trong sân, gió lạnh thổi qua.
Nhưng sau nửa đêm, điểm thanh niên tri thức liền nổi lửa.
Tống Diễm Mai đứng ở trong sân, vẻ mặt điên cuồng chỉ trích, các ngươi đều đáng chết, tôi không dễ chịu, các ngươi ai cũng đừng hòng dễ chịu!
Ngoài cửa phòng hai bên đều bị Tống Diễm Mai lấy đồ chặn lại.
Để cho những người khác nửa đêm tỉnh táo, điên cuồng đạp cửa.
Hoắc Đình Xuyên vừa nhìn thấy tình huống này, biết có người cố ý phóng hỏa, muốn thiêu chết bọn họ.
Cậu ấy tức giận quát: “Người bên ngoài mau mở cửa cho tôi, đây là phạm tội đó!”
Theo thế lửa dần dần lớn lên, mọi người trong phòng cũng đều bị sặc khói không chịu nổi.
Cuối cùng buổi tối cô ta muốn gây sự đã bị Tần Sương nhìn thấy, những người này mới không bị thiêu chết.
“Mau ra dập lửa, mau!”