Bà cụ vừa nghe vậy thì nóng nảy, vừa khóc vừa nói: “Đây là nhà của con trai tôi, dựa vào cái gì tôi không thể ở chứ, các người hiếp đáp người khác.”
Tần Sương nhìn bà cụ khóc lóc om sòm, bực bội nói: “Ba tôi không phải con ruột của bà, cái nhà này cũng không có liên quan tới bà, cho nên coi như là bà đã từng nuôi dưỡng ba tôi, trả đồ lại, tôi cũng sẽ không quá so đo, bằng không, với tuổi của bà vào trại giam chắc là không ra được đâu.”
Bà cụ nhìn khuôn mặt Tần Sương lạnh như băng, cũng biết nếu không đưa ra quyết định, sẽ phải vào cục cảnh sát.
Đành phải kéo con trai bên cạnh xuống, nhỏ giọng nói: “Đưa cho cô ta trước, sau đó giải quyết cô ta sau.”
Tần Kiến Vũ nghe được lời mẹ mình nói, đưa mắt nhìn tình huống chung quanh, đành phải đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ đó, bây giờ tôi đi lấy.”
Tần Sương thấy bọn họ coi như thức thời, nghĩ thầm tha bọn họ một mạng.
Dù sao cách lúc xuống nông thôn còn thời gian ba ngày, cô từ từ xử lý.
Mạng này cuối cùng vẫn là của nguyên chủ, cô cũng không thể cứ mặc kệ như vậy.
Mà hàng xóm xung quanh, nhìn thấy kết quả như vậy đều thầm mắng cả nhà Tần Kiến Vũ không bằng cầm thú.
Ngay cả một cô gái nhỏ cũng muốn ức hiếp, thật sự là không biết xấu hổ.
Dù sao cái nhà đó, xem như một trận thành danh rồi.
Ngay cả chuyện nhà chồng tương lai của Tần Tuyết sau này cũng thành cả một vấn đề đấy.
Dù sao thông gia như quỷ hút máu như thế, ai cũng không muốn dính vào.
Nhưng người chung quanh cũng sẽ không ngờ tới sau này Tần Sương cũng báo danh cho Tần Tuyết xuống nông thôn.
Dù sao chị em tốt, có phúc không cùng hưởng, có hoạ phải cùng chịu nha.
Nếu không thì, thật ngại quá, báo đáp lại lòng tốt của người nhà này ấy mà.
Tần Kiến Vũ cầm tài sản của nguyên chủ, không cam lòng đi ra.
Thấy công an nhìn ông ta đành nhẫn nhịn sự bực bội trong lòng lại, đưa đồ cho Tần Sương.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, sau khi kiểm tra một phen, Tần Sương mới mở miệng nói: “Tiền phiếu vừa đủ, giấy chứng nhận nhà cũng không sai, chỉ còn lại công việc chưa có bàn giao, có điều cũng không quan trọng, dù sao tôi còn chưa ký tên.”
Sau đó nhìn về phía công an nói tiếp: “Còn lại, phải phiền anh công an, ném những người xâm phạm gia cư bất hợp pháp này ra ngoài, dù sao tôi không có quan hệ gì với những người này. Đương nhiên, mấy ngày nay họ ăn đồ nhà tôi, tôi sẽ không so đo tính toán.” Dù sao trước khi đi, cô sẽ thu hồi cả vốn lẫn lãi.
Đội trưởng đội công an thấy cô gái dứt khoát như vậy, vung tay về phía sau, cấp dưới thấy thế muốn đi bắt người.
Tần Kiến Vũ thấy đối phương muốn tới thật, lập tức mở miệng nói: “Chúng tôi dọn đồ xong rồi đi, sẽ không làm phiền đồng chí công an nữa.” Nếu thật sự bị ép ra ngoài, bộ dáng cũng quá khó coi rồi.
Sau đó nhìn sang người vợ bên cạnh, ý bảo còn không mau đi lấy đồ?
...
Cuối cùng dưới cái nhìn của mọi người, Tần Sương rốt cục đuổi đi những cực phẩm này đi.
Ngay cả mấy người đàn ông bị đánh, cũng nhờ sự giúp đỡ của công an, xách cổ áo kéo ra ngoài.
Sau khi bà cụ được Tần Tuyết dìu ra khỏi sân, đã có ý định giết người trong lòng.
Nếu sớm biết sẽ như vậy, sẽ không để cho tiểu tiện nhân này xuống nông thôn, trực tiếp bán rồi đổi lễ hỏi, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Chỉ tiếc, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn.
Mà hàng xóm xung quanh thấy mọi chuyện đã giải quyết xong thì rời khỏi hiện trường ăn dưa.
Chỉ có Tần Sương, nhìn bóng lưng mấy người rời đi, nghĩ đến bước kế tiếp.
Đội trưởng đội công an cũng thấy mọi chuyện được giải quyết ổn thõa, nói với Tần Sương: “Đồng chí Tần, nếu ở đây không còn việc gì, vậy chúng tôi về trước, nếu có khó khăn, nhớ đi tìm tôi, tôi họ Triệu, tên là Triệu Vũ.”
“Được rồi anh Triệu, phiền các anh đi một chuyến rồi.”
“Không sao, vì nhân dân phục vụ.”
Chờ Tần Sương cuối cùng cũng tiễn đồng chí công an xong xuôi, về đến nhà, lập tức đóng sầm cửa sân lại.
Đáng thương là bốn bức tường xung quanh, đã bị đập thành mấy cái hố.
Nhưng rất nhanh thôi cô sẽ rời khỏi nơi này, không thèm để ý đến những thứ này nữa.
Sau đó trở lại phòng, đem tất cả đồ vật đáng giá trong phòng, thu tất cả vào không gian.
Đặc biệt là radio và máy may.
Những thứ này, hiện nay là đồ tốt có tiền mà không có phiếu cũng không thể mua được.
Dù có bán, cũng sẽ không bán rẻ cho người khác.
Còn có số tiền đã đòi lại và tiền gửi ngân hàng lúc trước, cẩn thận đếm một chút được 2000 đồng, cộng thêm 100 đồng vốn ban đầu.
Cho dù xuống nông thôn, cô cũng coi như là phú bà trong phú bà.
Sau đó nhìn xuống lịch trên tường.
Đang hiển thị: Ngày 5 tháng 8 năm 1974.
Xem ra, cô phải đợi đến 80 năm mới có thể triển khai kế hoạch lớn.
“Ục ục ục.”
Nghe bụng kêu gào, Tần Sương mới nhớ tới đã lâu rồi mình chưa ăn cơm.
Cô xoay người ra khỏi nhà chính, đi tới phòng bếp.
Nhìn số lượng lương thực không nhiều lắm thì biết chúng đều bị đám chó kia ăn.
Đương nhiên quan trọng nhất là, cô là một sát thủ nhà bếp, để cho cô nấu cơm hay là giết cô luôn đi.
Vừa định đi nhà hàng quốc doanh ăn một bữa, mới nhớ tới mình có một cửa hàng bách hóa còn chưa lướt xem.
Sau đó cô đi vào phòng ngủ, khóa cửa phòng lại.
Nằm ở trên giường, nhắm mắt xem sơ qua.
Khi nhìn vật phẩm bên trong, khi thấy toàn bộ đều là một hào, Tần Sương cười đến muốn đau dạ dày.
Nếu không là tận mắt chứng kiến, cô còn cho là mình chưa tỉnh ngủ.
Sau đó dựa theo gợi ý bên trên, nạp một tờ nhân dân tệ cho cửa hàng bách hóa liền bắt đầu mua mua mua đủ thứ.
Dù sao cô cũng có không gian, mua nhiều vẫn không sao.
Lúc cô ăn vừa bún ốc thối hoắc, vừa uống nước có gas, mới cảm khái nói: Lần này xuyên qua thật tuyệt vời!
Sau đó, một tiếng nấc cụt vang lên, Tần Sương vuốt cái bụng ăn no, mới nằm bất động trên giường.
Nghĩ đến mình bây giờ mới 18 tuổi, so với kiếp trước nhỏ hơn tròn 10 tuổi, thật sự là được lãi rồi.
Hơn nữa chẳng những trẻ tuổi xinh đẹp mà quan trọng nhất là cô trắng hơn so với kiếp trước rất nhiều.
Dù sao kiếp trước vì sinh tồn, cô thường xuyên đội mưa đội gió, rèn luyện bản thân trong mưa.
Trước khi chết, cô vẫn nhớ rõ vết bai thật dày trên tay mình.
Nếu không là bởi vì ba cô không chịu làm người, cô cũng sẽ không ép mình phải học nhiều kỹ năng giữ mạng như vậy.
Kết quả, cô đã bảo toàn tính mạng.
Nhưng người ba độc thân yêu thương cô kia, đã không còn nữa.
Cuối cùng, cô vì báo thù cho ba, trong cơn tức giận cũng nổ tung bản thân.
Vốn định sau khi chết đi địa phủ tìm ba đoàn tụ.
Kết quả, Diêm Vương không nhận cô, vậy mà không nhận cô!!!
Thì… Mẹ nó cô muốn giết chết Diêm Vương, tự mình làm luôn cho rồi!
Cũng không biết cô tới nơi này, ba có thể cũng tới đây hay không.
Dù sao cô chưa tận hiếu cho ba, quả thực có chút tiếc nuối.
Cùng lúc đó, trong rừng sâu núi thẳm ở nước ngoài, Tần Phong hung hăng hắt xì một cái.
...
Lại nói, lúc này Tần Kiến Vũ bị Tần Sương đuổi ra khỏi nhà, dẫn theo một nhà già trẻ bé lớn về tới trước khu tập thể.
Nếu không phải lúc trước để mắt tới, đoán chừng lúc này thật sự phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Nhất là bà cụ, ở quen nhà lớn rồi, lại nhìn căn phòng nhỏ hẹp này, nhìn thế nào cũng không thoải mái.
Tần Tuyết thì càng khỏi phải nói tới.