Trong rừng cây tiếng kêu rên không ngừng vang lên, cuối cùng bọn buôn người vẫn nói ra tất cả.
Thật sự là thủ đoạn của Tần Sương khiến cho anh ta không chịu nổi.
Anh ta nào có không ngờ, cô gái này tại sao có thể ác như vậy.
Mà Tần Sương nhận được tin tức mong muốn, không hề quan tâm người đàn ông đang hấp hối.
Làm nhiều việc ác, sống chỉ lãng phí không khí.
Cô vốn không phải là người thiện lương, cho nên đối xử với kẻ ác, cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Chờ Hoắc Đình Xuyên dẫn theo công an chạy tới, hai người đó đều đang hấp hối.
Người đàn ông dẫn đội Kiều Bằng nhìn thấy tình huống thảm khốc ở hiện trường, sắc mặt cũng có chút khó coi.
“Chị Sương, tại sao người kia cũng chết?” Hoắc Đình Xuyên nhỏ giọng hỏi.
Rõ ràng lúc đi, còn có hơi thở.
“Không chịu nổi thẩm vấn nên chết, nhưng tại sao chỉ có bốn người tới?”
Kiều Bằng đi tới trước mặt Tần Sương, có chút quái dị hỏi: “Người nơi này đều do cô giết chết?”
Tần Sương cũng không che giấu, nói thẳng: “Là tôi, hơn nữa tin tức tôi đã thẩm vấn xong, trên núi còn có 12 người cùng 19 người bị hại, cho nên các người chỉ có bốn người đến là ý gì?”
Kiều Bằng nghe Tần Sương nói, nhất thời cũng có chút xấu hổ.
Nhưng thấy cô giết người, vẫn nói lời thấm thía: “Cô là con gái, xuống tay sao có thể nặng như vậy, tuy rằng những người này đều đáng chết, nhưng cũng không cần cô tự mình ra tay.”
“À.. không ra tay, chờ bọn họ xuống núi đi bắt cóc con nít trong thôn chúng ta?”
“Cô có thể cho chúng tôi biết.”
Tần Sương ghét bỏ nói: “Chờ các người đến, mọi chuyện đã muộn, tôi cũng không muốn để con nít trong thôn bị kinh sợ.”
“Còn nữa, bây giờ không phải lúc nói cái này, hai người này thời gian dài không trở về, người bên trên nhất định cảnh giác, thời gian không nhiều lắm, mấy người hiện tại theo tôi lên núi bắt người.”
Kiều Bằng nghe khẩu khí Tần Sương, không chắc nói: “Cô muốn tham gia hành động lần này?”
“Anh nói xem? Công lao lớn như vậy, mấy người không phải là muốn tự mình nuốt chứ?”
Mấy người Kiều Bằng nhìn Tần Sương, nghe nói như thế, đều là vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nhất là Hoắc Đình Xuyên thấy đại lão muốn đi làm việc cũng rất kích động.
Nhưng Kiều Bằng vẫn nói: “Những người đó rất nguy hiểm, cô chắc chắn muốn đi? Xảy ra chuyện chúng tôi không chịu.”
“Ít nói nhảm, không cần các người quan tâm, còn dài dòng nữa tôi sẽ tự đi.” Tần Sương không kiên nhẫn nói.
Nếu không phải hang ổ bọn họ ngay trên đỉnh núi, thật sự cho rằng cô bằng lòng xen vào việc của người khác à.
Kiều Bằng thấy cô chắc chắn như vậy, đành phải đồng ý cho cô tham gia hành động.
Tần Sương nhìn Hoắc Đình Xuyên bên cạnh, không biết nghĩ tới cái gì.
Nói: “Thanh niên tri thức Hoắc, cậu đi theo phía sau chúng tôi, đến nơi thì tự mình trốn kỹ, đợi kêu cậu đi ra rồi mới được đi ra, tuy rằng những người đó không phải rất lợi hại, nhưng không ai biết trên tay bọn họ có súng ống hay không, cho nên tự chăm sóc tốt bản thân.”
“Đương nhiên nếu sợ, cậu cũng có thể xuống núi chờ.”
Hoắc Đình Xuyên nghe Tần Sương nói, trong nháy mắt xù lông nói:
“Chị Sương, tôi lớn lên ở đại viện, đừng xem thường tôi, tôi muốn cùng nhau tham gia hành động.”
Kiều Bằng thấy một người hai người bọn họ đều không sợ chết, trong nháy mắt cảm thấy đau đầu.
Cuối cùng Tần Sương vẫn dẫn theo bọn họ cùng lên núi.
Dựa theo tin tức, lúc tìm được vị trí, Tần Sương lập tức dừng bước.
“Có người canh gác, mấy người chờ tôi một chút.
Tần Sương dứt lời, sờ về phía ám tiêu.
Mà Kiều Bằng muốn nói chuyện cũng sốt ruột không chịu được, nghĩ thầm nữ đồng chí này sao lại to gan như vậy.
Nhưng hiện tại tên đã lên dây, không thể không bắn.
Cho dù có tức giận, cũng chỉ có thể đứng tại chỗ chờ tin tức.
Mà Tần Sương phóng hai ám tiêu, mới lần nữa quay trở lại vị trí vừa rồi.
“Hai người chết rồi, còn mười người đang ở bên trong, mấy người nhìn ám hiệu của tôi.”
Kiều Bằng: Không phải chứ, rốt cuộc ai mới là công an?
Nhưng Tần Sương rất mạnh mẽ, căn bản không cho bọn họ cơ hội phản bác.
...
Khi Tần Sương xông vào sơn động, nhanh chóng kéo cổ hai tên, người phía sau mới xông vào.
Mà đối phương thấy là cảnh sát, một đám cũng là phản kháng vô cùng kịch liệt.
Động tác Tần Sương rất nhanh, không đến mấy cái đã xử thêm hai tên.
Mãi đến khi 10 người toàn bộ ngã xuống, Tần Sương mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi mọi người cho rằng không có chuyện gì, Tần Sương đột nhiên nhận ra nguy hiểm.
“Cẩn thận!” Dứt lời nhào về hướng Hoắc Đình Xuyên.
Theo một tiếng rên rỉ, cánh tay Tần Sương vẫn bị trúng đạn.
Mà công an kịp thời phản ứng, cũng lập tức đánh chết tên đó.
Hoắc Đình Xuyên nhìn Tần Sương đang đè ở trên người mình, sốt ruột hỏi: “Chị Sương, bị thương ở đâu? Mau để cho tôi xem.”
Ngay cả Kiều Bằng cũng nhanh chóng đi tới trước mặt Tần Sương hỏi: “Cô trúng đạn, cần lập tức đi bệnh viện.”
Tần Sương rít một tiếng, nhìn cánh tay trúng đạn, quả thực có chút cạn lời.
Sớm biết vậy đã không mang dẫn này theo, hại cô bị thương vô ích.
“Nơi này giao cho mấy người thu dọn tàn cục, tôi đi bệnh viện trước, nhưng đợi lát nữa bệnh viện bên kia nhất định sẽ kiểm tra miệng vết thương của tôi, các ngươi đừng quên lên tiếng chào hỏi.”
“Biết rồi, tôi giúp cô ứng phó trước, tối nay tôi sẽ qua.”
“Được.” Tần Sương cũng không nói nhảm, bây giờ cô thật sự đau.
Cô cũng không muốn ngay lúc cường tráng mạnh khỏe đã mất sớm, bị chảy máu mà chết.
Chờ Hoắc Đình Xuyên chở Tần Sương đi tới bệnh viện, sắc mặt Tần Sương đã trắng bệch không chịu nổi.
“Bác sĩ đâu? Bác sĩ mau tới cứu người đi!” Hoắc Đình Xuyên lớn tiếng kêu lên.
Chị Sương là vì cứu cậu ấy mới trúng đạn, cô mà gặp chuyện bất trắc, cậu còn có mặt mũi nào mà sống tiếp.
Mà bác sĩ đi tới, thấy cô bị thương do đạn bắn, lập tức hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Hoắc Đình Xuyên lo lắng nói: “Sao nói nhảm nhiều như vậy, cứu người trước, đợi lát nữa công an lại đây giải thích với các người, nhanh lên, không thấy chị của tôi đau muốn chết à!”
Bác sĩ nghe thấy lát nữa công an tới, không nói nhảm nữa, giúp Tần Sương lấy đạn, chờ khâu lại xong, mới truyền nước biển cho Tần Sương.
Hoắc Đình Xuyên nộp xong phí phẫu thuật, thấy Tần Sương không có chuyện gì xảy ra, trong lòng mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Sương, còn đau không? Có đói không? Em đi mua cơm cho chị.”
Tần Sương nhìn dáng vẻ của Hoắc Đình Xuyên, có chút đau đầu nói: “Tôi không sao, cậu đi mua cho tôi chút cơm tối thanh đạm, chờ lúc cậu trở về nói với bọn Viên Viên một chút, nói là tôi có việc ngày mai mới về, nhớ xin nghỉ với đại đội trưởng luôn.”
“Ừ, biết rồi, tôi đi ngay bây giờ.”
Hoắc Đình Xuyên ra khỏi bệnh viện, vẫn có chút run rẩy.
Nghĩ đến tiền trong túi không nhiều lắm, vẫn đi tới bưu điện gọi điện thoại cho anh trai mình, kết quả bên kia nói người không có ở đây, có điều lại cho một phương thức liên lạc khác.
Chờ Hoắc Đình Châu nhận được điện thoại của em trai, anh cũng hoảng hốt.
Nếu là chuyện bình thường, đứa em trai này sẽ không gọi điện thoại cho anh.
“Alo, là anh trai sao?”
“Ừ, đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh trai, em bên này xảy ra chút chuyện, bạn của ta vừa mới vì cứu em mà trúng đạn, tiền của em không đủ, anh có thể gửi cho em một ít không?”