Cho dù hai người cái gì cũng không làm, nhưng thật sự gặp nhau ở trên cái giường, phàm là người biết chuyện đều sẽ chê Tống Diễm Mai xui xẻo.
Mà Tống Diễm Mai trở lại điểm thanh niên tri thức, cũng nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng mình ngủ ở điểm thanh niên tri thức, tại sao lại không tiếng động chạy tới Lưu gia, cô ta làm sao cũng nghĩ mãi mà không ra.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay, cực kỳ căm hận.
Xem ra bước tiếp theo phải ra tay trước, Hoắc Đình Xuyên cậu đã ghét bỏ tôi như vậy, tôi đây khiến cho cậu muốn vứt cũng vứt không được tôi.
Hoắc Đình Xuyên làm việc trong ruộng đột nhiên hắt xì một cái, nghĩ thầm ai đang tính kế cậu.
Xem ra nhà đã xây xong, phải lập tức dọn ra ngoài.
Cô gái kia quá dọa người, nếu không là bởi vì đối phương là con gái, thật muốn đánh cô ta một trận.
...
Bên kia, Hoắc Đình Châu mang theo tiểu đội của mình, đi tới thành phố H, nhìn văn kiện trong tay, nhíu mày.
Anh vốn nhận nhiệm vụ này là vì thuận tiện tìm người.
Kết quả nhìn nội dung tài liệu, mới phát hiện là một cái hố.
Kho báu!
Đã là niên đại nào rồi, cấp trên lại bảo anh tìm tài sản mà những thương buôn nhà giàu kháng chiến năm đó lưu lại.
Thật đúng là có chút đau đầu.
Nhưng đầu mối bên trên nhắc tới, quả thật rất trùng hợp lại ở gần đại đội Cảnh Dương.
Xem ra, ngày mai phải đích thân đi thăm em trai của mình
Cũng không biết rời nhà lâu như vậy, có hối hận hay không.
“Báo cáo! Nơi đóng quân đã sắp xếp đúng chỗ, xin hỏi khi nào thì xuất phát?”
Hoắc Đình Châu thu lại văn kiện: “Sáng mai xuất phát, đi xuống đi.”
“Vâng.”
...
Tần Sương làm xong công việc buổi sáng, vừa muốn rời đi, đã bị Hoắc Đình Xuyên gọi: “Thanh niên tri thức Tần, cô chờ tôi một chút.”
“Có việc gì?”
Hoắc Đình Xuyên ngượng ngùng nói: “Cái kia, hôm nay có thể cùng cô lên núi không? Gần đây tôi đã lâu không có ăn thịt, thèm rồi.”
“Nhưng cô yên tâm, tôi là người lớn lên trong đại viện, biết một ít võ công, đủ tự bảo vệ bản thân rồi.”
Tần Sương nhướng mày, nhìn Hoắc Đình Xuyên nhiều hơn, nhìn kỹ như vậy, cảm giác hình như đã gặp qua ở đâu.
Nhưng nhớ không ra.
Có điều thấy lúc trước cậu ấy giúp Vu Viên Viên nói chuyện: “Đi thôi, mang theo vũ khí.”
Hoắc Đình Xuyên vừa nghe cô đồng ý, trong nháy mắt phấn khích không thôi.
Cậu ấy thật sự thèm muốn muốn chết.
Nếu không phải lúc mình tới có chút đồ dự trữ, những ngày tháng này thật sự thèm muốn chết rồi.
Cậu ấy thế nào cũng không nghĩ tới, cuộc sống sau khi xuống nông thôn lại khổ như vậy.
Nếu nói không hối hận thì không thể nào.
Nhưng con đường cậu ấy chọn, khóc cũng muốn đi tiếp.
Tần Sương trả lại nông cụ xong, dẫn theo Hoắc Đình Xuyên, thấy Vu Viên Viên không có chuyện gì, lúc này mới lên núi.
Vừa nói đến con mồi, ngày mai cô cũng nên đi một chuyến trên trấn.
Món ăn dân dã trong không gian không xử lý một ít, đều đã chồng chất thành núi.
Cũng may không gian có chức năng ngưng động, nếu không đã sớm mục nát rồi.
Tần Sương nhanh chóng chạy phía trước, Hoắc Đình Xuyên theo sát phía sau.
Nhìn thân ảnh mạnh mẽ phía trước, đầu cậu ấy đầy dấu chấm hỏi.
Nghĩ thầm, một cô gái tại sao thân thủ lại tốt như vậy.
Nhưng nghi ngờ nhiều hơn nữa, cậu ấy cũng không tiện nói ra, sợ nói sai một câu, người ta không mang cậu ấy đi chơi.
Nếu không phải những nam thanh niên tri thức trong điểm thanh niên tri thức kia quá phế, cậu ấy cũng không cần đến làm phiền người ta như vậy.
Cậu ấy gần đây đã quan sát Tần Sương thật lâu, biết cô mỗi buổi chiều lúc rảnh đều sẽ vào núi.
Hơn nữa nhìn ba nữ thanh niên tri thức bọn họ không gầy gò thì biết được ăn đồ ngon.
Đang lúc cậu ấy miên man suy nghĩ, Tần Sương đột nhiên dừng bước.
“Xuỵt, có người.”
Hoắc Đình Xuyên vừa nghe có người, lập tức che miệng mình lại, sợ quấy nhiễu đối phương.
Tần Sương túm góc áo Hoắc Đình Xuyên, cẩn thận tránh sang một bên.
Không biết đối phương là ai, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoắc Đình Xuyên càng nghe lời đi theo Tần Sương.
Sợ kéo chân sau lão đại.
Mãi đến khi hai người đi về hướng bên này, Tần Sương mới thấy rõ người tới.
“Đại ca, đám đàn bà kia khi nào thì chuyển đi? Trên núi thật sự là không an toàn, hai đêm nay đều có thể nghe thấy tiếng sói tru, tôi hai đêm nay ngủ không ngon.”
Người đàn ông được gọi là đại ca, nghe tiểu đệ nói, có chút phiền não nói: “Mày cho rằng tao thích ở trong sơn động? Cũng không biết ai để lộ tin tức, đám công an kia truy bắt chúng ta khắp nơi.”
“Còn không phải do bắt người không nên bắt.” Đàn em lầm bầm nói.
“Mày cho rằng ông muốn bắt ả đàn bà kia, nếu không là có người ở phía sau cho tiền nhiều như vậy, sao tao có thể mạo hiểm!”
“Xin lỗi đại ca, ta không nói là được, nhưng bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
“A... Nơi này có một thôn, nếu không có việc gì làm, còn không bằng nhìn xem có thể bắt mấy người nữa hay không, nhưng biết con nít trong thôn đều là thả rong, có thể bắt hai đứa.”
Tần Sương nghe được hai người nói chuyện, nếu nhịn nữa, chính là đồ tồi.
“Cậu trốn ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi kêu cậu hãy đi ra ngoài.”
“Ừ.” Hoắc Đình Xuyên gật đầu.
Tần Sương lấy dao ra, nhìn bóng lưng hai người, một bụng tức giận đi qua đó.
Sau đó Hoắc Đình Xuyên thấy Tần Sương, tay vung đao rơi, “răng rắc” đánh hai người.
“A~!”
Hai người vừa rồi còn đang nói chuyện phiếm, trong nháy mắt một chết một bị thương.
Nếu không vì để người sống thu tin tức, Tần Sương thật muốn tất cả đều “răng rắc”.
Người đàn ông bị Tần Sương tháo khớp hai cánh tay, hoảng sợ nhìn Tần Sương: “Cô...Cô là ai?”
Vẻ mặt Tần Sương lạnh lẽo, cô ghét nhất bọn buôn người.
Cho dù kiếp trước là xã hội đen, nhà bọn họ cũng không làm chuyện thất đức như vậy.
Hôm nay nếu không phải bị cô bắt gặp, con nít trong thôn nhất định gặp nạn.
“Tiểu Hoắc đi ra, trói anh ta lại.”
Tần Sương không nói đại danh, trực tiếp gọi Tiểu Hoắc.
Hoắc Đình Xuyên nghe Tần Sương gọi, cũng sửng sốt một chút.
Từ khi nào cậu ấy biến thành Tiểu Hoắc.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói về những điều này.
“Chị, sau khi trói xong thì làm gì bây giờ?”
“Tôi ở đây chờ cậu, bây giờ cậu xuống núi đạp xe đạp của tôi, gọi công an đến, nói bọn buôn người đang lẩn trốn ở đây, tốc độ nhanh một chút.”
“Được, tôi đi ngay bây giờ.”
Cậu ấy có chút kinh ngạc còn chưa tỉnh táo, thật sự là không ngờ Tần Sương dám giết người, hơn nữa ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.
Mà Tần Sương nhìn tơ máu bắn lên người, có chút phiền não.
“Đừng nói lung tung, mau đi đi.”
Hoắc Đình Xuyên biết cô có ý gì, trực tiếp gật đầu, xoay người xuống núi.
Vừa chạy vừa nghĩ thầm, sau này không thể trêu chọc cô.
Tuy rằng đã trải đời, cũng thường xuyên đánh nhau.
Nhưng thật sự chưa từng giết người. Vừa rồi mới có thể bình tĩnh chân không run rẩy, đã xem như nội tâm của cậu ấy mạnh mẽ.
Mà Tần Sương lại thấy người đàn ông bị thương, hung tợn nhìn cô.
Cô lạnh lùng mở miệng nói: “Chậc...Nếu không muốn đau khổ thì thành thật khai báo, nếu không tôi không ngại một đao róc thịt anh đâu.”
“Hừ, không nghĩ tới ông đây lại thua trong tay một cô nhóc, có năng lực cô giết chết ông đây, tôi sẽ không nói gì hết.”
“Có cốt khí như vậy, lát nữa đừng cầu xin tha thứ!” Tần Sương nhếch môi nói.