Thập Niên 70: Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 37


1 tuần

trướctiếp

Hoắc Đình Châu nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra? Sao lại trúng đạn?”

“Anh trai, chuyện này không thể nói rõ ràng ngay được, anh có thể gửi tiền cho em ngay bây giờ được không?”

“Em ở đâu?”

“Ở bệnh viện huyện Phong.”

“Chờ đi, anh sẽ qua ngay bây giờ.” Dứt lời liền cúp điện thoại.

Hoắc Đình Xuyên nghe anh trai nói vậy, có chút khó hiểu.

Nghĩ thầm anh trai sẽ không trùng hợp như vậy chứ, chấp hành nhiệm vụ ở gần đây?

Nhưng anh trai nếu có thể đến đây thì không còn gì tốt hơn.

Cậu ấy không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, có anh trai ở đây, cậu ấy có thể an tâm không ít.

Sau khi rời khỏi bưu điện, cậu ấy lập tức đạp xe đạp của Tần Sương nhanh chóng trở về thôn.

Chuyện này, người trong thôn không có người khác biết, chỉ có Vu Viên Viên biết hai người họ lên núi.

Sau đó dẫn người tới cũng là đi đường vòng.

Chờ nói cho Vu Viên Viên biết tin, xin nghỉ với đại đội trưởng, mới lại đạp xe quay lại.

Lúc đem theo cơm tối trở lại bệnh viện, Tần Sương đã ngủ.

Cô bây giờ là người bình thường, chảy quá nhiều máu, thân thể cô cũng có chút không chịu nổi.

Hoắc Đình Xuyên nhìn Tần Sương đang ngủ say, không đành lòng đánh thức cô.

Nếu không là bởi vì mình không đủ cảnh giác, cô cũng sẽ không bị thương.

Mãi đến khi Hoắc Đình Châu dẫn người chạy tới bệnh viện, Hoắc Đình Xuyên mới rời khỏi phòng bệnh của Tần Sương.

Một khắc nhìn thấy đại ca, Hoắc Đình Xuyên giống như một đứa trẻ, “Oa” một tiếng, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Đại ca, em thiếu chút nữa sẽ không gặp lại anh rồi.”

Hoắc Đình Châu thấy em trai khóc rống lên, vẻ mặt ghét bỏ.

“Khóc nữa thì cút về bộ đội cho anh, mau nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Đình Xuyên thấy anh trai tức giận, ngay lập tức thu nước mắt lại, nói với anh trai mọi chuyện đã xảy ra một cách rõ ràng rành mạch.

Nhất là Tần Sương bởi vì cứu cậu ấy mà bị thương như thế nào, đều nói rõ ràng.

“Em nói người cứu em, tên là Tần Sương?”

“Đúng vậy, cùng một nhóm thanh niên tri thức với em, có vấn đề gì sao?”

Hoắc Đình Châu nghĩ thầm, vấn đề lớn đó, cô gái này tuy rằng cứu anh, nhưng mà chuyện mình bị lột sạch, tuyệt đối là lịch sử đen đối của anh.

Còn nghĩ không biết gặp lại cô sẽ ra sao, kết quả trùng hợp như vậy, người ta lại một lần nữa cứu em trai không nên thân nhà mình.

Xem ra duyên phận này, thật đúng là rất trùng hợp.

Đương nhiên lần này em trai lỗ mãng, anh cũng có chút nén giận.

Không có khoan kim cương, đừng ôm nghề đồ sứ.*

*Mọi người hãy cân nhắc điều kiện và sức lực của mình trước khi làm việc gì đó, nếu điều kiện không cho phép hoặc sức lực không đủ thì đừng làm những việc vượt quá khả năng của mình.

Lần này nếu không phải người ta cứu nó, lúc này gặp mặt là thi thể của em trai.

Quả nhiên mẹ nói không sai, vẫn nên lập gia đình sớm một chút, tìm một cô gái có thể quản thúc được nó mới là chuyện đúng đắn.

“Người đâu? Thế nào? Bị thương có nghiêm trọng không?”

Hoắc Đình Xuyên thấy sắc mặt anh trai không tốt, yếu ớt nói: “Chị Sương mất máu quá nhiều, lúc này đang ngủ còn chưa tỉnh, nhưng cũng may đạn không gây tổn thương đến gân mạch, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là tốt rồi.”

“Dẫn anh vào xem một chút.”

Hoắc Đình Châu lười nói nhảm với em trai, hiện tại anh chỉ muốn xác nhận Tần Sương rốt cuộc có phải là người anh muốn tìm hay không.

Chỉ cần là chính xác là cô, cô phải chịu trách nhiệm với anh!

Sự trong sạch của anh, nói gì cũng phải đòi lại.

Hoắc Đình Xuyên dẫn anh trai đi vào phòng bệnh, Hoắc Đình Châu nhìn thấy trên giường có một cô gái sắc mặt tái nhợt, bộ dáng lại vô cùng xinh đẹp.

Sau đó nhớ lại cái bóng mơ hồ kia, trong nháy mắt trở nên rõ ràng.

Nghĩ thầm, quả nhiên là cô!

Nhìn cô bị thương, Hoắc Đình Châu nói không nên lời là có cảm nhận gì.

Trái tim giống như bị người ta nắm lấy, có chút đau.

Thân thế của Tần Sương, lúc hắn rời khỏi thị trấn kia, cũng đã hỏi thăm rõ ràng.

Anh đau lòng cho gia cảnh của cô, cũng đau lòng sự kiên cường của cô.

Bất chợt hỏi em trai: “Bên công an xử lý xong chưa?”

“Ách... còn chưa, chị Sương làm phẫu thuật xong, ngủ đến tận bây giờ, em trở về trong thôn một chuyến, cho nên bên kia trước mắt còn chưa có người tới, tiền phẫu thuật đều là em bỏ ra.”

“Ừ, biết rồi, em đi khách sạn gần đây nghỉ ngơi trước, ở đây anh trông cho, sáng mai em tới đây.”

Hoắc Đình Xuyên nghe anh trai nói, trong nháy mắt mê mang.

Ý của anh trai là gì?

Chị Sương lại không biết anh trai, sao cậu ấy có thể yên tâm rời đi.

Hoắc Đình Châu thấy vẻ mặt trai không tình nguyện, đành phải nói: “Anh biết cô ấy, lúc trước đã cứu anh, coi như là ân nhân cứu mạng của anh, cho nên còn có điều gì nghi ngờ sao?”

“Hả? Anh bị thương lúc nào? Sao em không biết?”

“Làm nghề này của bọn anh, bị thương không phải chuyện thường à?

Hoắc Đình Xuyên thấy anh trai không giống nói dối, cuối cùng liếc mắt nhìn người trên giường, lúc này mới rời khỏi phòng bệnh trở về nghỉ ngơi trước.

Dù sao chuyện hôm nay, cậu ấy cũng cần hoà hoãn lại.

Hoắc Đình Châu thấy em trai rời khỏi phòng, lúc này mới ngồi ở trên ghế bên giường, cẩn thận đánh giá Tần Sương.

Nghĩ thầm, mười mấy người đào phạm, một mình cô dám mang theo mấy cái vướng víu tay chân mạnh mẽ công phá.

Thật không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhưng nghĩ đến thân phận ba cô, ánh mắt của anh u ám xuống.

Người khác có thể không biết, nhưng anh biết ba cô không có chết, mà là mãi mê đi chấp hành một nhiệm vụ đặc thù.

Nhưng chuyện này, anh không thể nói cho cô biết, đây là cơ mật của cấp trên.

Trừ phi nhiệm vụ hoàn thành, anh mới có thể mở miệng, nói cho cô biết sự thật.

Nhưng con gái của người kia, thật sự rất giống ông ấy, con gái không thua kém con trai.

Đang lúc anh miên man suy nghĩ, Tần Sương đã tỉnh lại.

Ngửi được mùi hương xa lạ, trong nháy mắt thân thể căng thẳng.

Hoắc Đình Châu thấy cô mở mắt, trong nháy mắt ôn nhu nói: “Tỉnh rồi? Muốn uống nước không?”

Tần Sương quay đầu, nhìn người đàn ông bên giường, trong nháy mắt ánh mắt héo úa.

Nghĩ thầm, sao lại là hắn?

Người đàn ông này cho dù hóa thành tro, cô cũng nhớ rõ.

Dù sao cô đến thế giới này đến bây giờ người đàn ông này xem như là đẹp trai nhất rồi.

Ký ức của cô vẫn còn mới mẻ.

Mà ánh mắt Hoắc Đình Châu nhìn đối phương, biết cô nhận ra mình.

Anh nhướng mày, trêu chọc nói: “Ân nhân cứu mạng, có phải nhớ ra tôi là ai không?”

“Khụ... Tôi muốn uống nước!”

Cô hiện tại thật sự là không biết nên nói cái gì, dù sao cô nhớ rõ lúc trước nhưng là mình lột quần áo người ta.

Cuộc gặp gỡ đột ngột này, thật sự có chút xấu hổ.

Bây giờ cô chỉ muốn đào một cái hố, tự chôn mình.

Thế giới rộng lớn như vậy, làm sao có thể gặp lại, thật sự là duyên phận chết tiệt.

Chờ cô uống xong một ly nước, mới mở miệng nói: “Hoắc Đình Xuyên đâu? Còn anh sao lại ở chỗ này?”

Hoắc Đình Châu đặt ly nước xuống, nhìn cô gái nhỏ trên giường, cười nói: “Xin giới thiệu, Hoắc Đình Châu, anh trai Hoắc Đình Xuyên, lần này cám ơn cô đã cứu em trai không nên thân nhà tôi.”

“À, tôi nói sao nhìn thấy Hoắc Đình Xuyên luôn có cảm giác giống như đã từng quen biết, thì ra là em trai anh.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp