Cuối cùng, nhìn thấy một khối vải rách trên thân cây, mới nhớ tới trên núi có một sơn động.

Cũng là cô trong lúc vô tình phát hiện, nếu đoán không sai, người ở chỗ đó.

Sau đó nhấc chân nhanh chóng chạy đi, hy vọng còn kịp.

“Đại ca, lấy miếng vải trên miệng cô ấy xuống, dù sao ở đây cũng không có ai, cô ấy kêu thế nào cũng không sao, một chút âm thanh cũng không có, thật vô nghĩa.”

“Được, vậy thì kích thích một chút.”

Vu Viên Viên vừa lấy miếng vải trong miệng xuống, khóc nói: “Tôi cho các người tiền, tôi có tiền, các ngươi thả tôi ra.”

“Thôi, chờ chúng tôi ngủ với cô, tiền của cô cũng sẽ là của chúng tôi, yên tâm, chúng tôi sẽ ôn nhu một chút.”

Nhìn sắc mặt xấu xí của ba người, Vu Viên Viên có suy nghĩ muốn chết đi.

“Tôi cho dù chết, cũng sẽ không để cho các người chạm vào!”

“Bốp~!”

“Cho mặt mũi không cần, vậy đừng trách chúng tôi.”

Loẹt xoẹt - - Xoẹt - -

Nhìn quần áo trên người trong nháy mắt bị xé nát, Vu Viên Viên tuyệt vọng vừa muốn cắn lưỡi tự sát.

Chỉ thấy một bóng người, nhanh chóng đá bay ba người họ.

“Phanh…”

“Bốp…”

“Sương Sương, oa… Rốt cục cậu đã tới, tôi cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.”

Tần Sương nhặt quần áo nam trên mặt đất lên, nhanh chóng phủ thêm cho Vu Viên Viên.

“Chờ tôi.”

Sau đó mới quay đầu âm ngoan nhìn ba người làm chuyện ác.

Lạnh như băng, nghiến răng, giọng đầy chết chóc chứa nói: “Các người được lắm~”

Tần Sương đã không nhớ rõ, đã bao lâu rồi mình không tức giận như vậy.

Lúc này hai mắt cô u tối, phủ kín tơ máu.

Sát khí trên người tựa như không khống chế được bốc lên.

Cô không dám tưởng tượng, nếu chậm thêm một bước nữa, Viên Viên sẽ bị hủy hoại.

Người đàn ông dẫn đầu nhìn người con gái đã đạp mình, một bên xoa ngực, một bên âm ngoan nói: “Đồ đàn bà thối tha, dám quấy rầy chuyện tốt của ông, muốn chết đúng không?”

Tần Sương không nói gì, từ trong không gian lấy ra con dao, vẻ mặt muốn chém giết nhìn bọn họ.

“Các ngươi đáng chết!”

Dứt lời, Tần Sương nhanh chóng vọt tới.

Theo tiếng kêu rên không ngừng vang lên, Vu Viên Viên sợ hãi nhắm hai mắt lại.

Tần Sương chân giẫm dẫn đầu người đàn ông, một bên cầm dao vỗ mặt của anh ta, một bên lạnh nhạt nói: “Là kêu mày động đến cô ấy?”

“Bà cô tha mạng, chúng tôi sai rồi, là có người cho tiền thuê chúng tôi làm, nếu không chúng tôi ở thôn bên cạnh, cũng sẽ không tới thôn mấy người đâu.”

“Ai?”

“Là một nữ nhân, chắc là thanh niên tri thức bên mấy người, tên gì thật sự không biết, cô ta cho ba người chúng tôi mỗi người 5 đồng, chúng tôi đưa tiền cho cô, cô thả chúng tôi đi.”

Người đàn ông dẫn đầu lúc này thật sự sợ hãi.

Anh ta cảm giác, nếu mình không đi bệnh viện, sẽ chết.

Nhất là phần dưới, đau đến toát mồ hôi lạnh.

Trực giác mách bảo mình cả đời này bị phế rồi.

Anh ta hiện tại cái gì cũng không dám nghĩ, chỉ muốn đi bệnh viện nhặt về mạng chó, anh ta còn chưa muốn chết.

Anh em đi theo, giờ phút này đã ngất đi, anh ta cũng không biết là thật hôn mê hay là đã chết.

Cô gái này thật đáng sợ, cũng dám giết người.

Mà Tần Sương nhận được tin tức, cũng không nói nhảm nữa, cởi quần áo của một người khác xuống.

Đi tới trước mặt Viên Viên, cố gắng dịu dàng hết mức nói: “Viên Viên, không sao, tôi mặc quần áo cho cậu, những người từng bắt nạt cậu, tôi cho sói ăn.”

Vu Viên Viên nhìn Tần Sương, rốt cuộc khống chế không được cảm xúc: “Oa... Sương Sương, tớ cho rằng không được gặp lại cậu nữa hu hu…”

Tần Sương cố gắng dịu dàng vỗ lưng của cô ấy, thẳng đến cô ấy khóc mệt, cô mới nói tiếp: “Mặc quần áo vào, chờ tôi đưa cậu về nhà, cậu ở chỗ này chờ tôi trong chốc lát, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”

Vu Viên Viên nắm lấy cánh tay Tần Sương, có chút do dự nói: “Sương Sương, giết người là phạm pháp, đừng vì tôi mà bẩn tay.’

 “Ngoan, bọn họ đều không chết, tôi ném bọn họ vào rừng sau, về phần có thể sống sót trở về hay không, vậy cũng không liên quan đến tôi.”

“Còn nữa, cậu không cần suy nghĩ nhiều, cậu vẫn sạch sẽ, biết không?”

“Ừ, tớ biết, vậy tớ chờ cậu trở về, cậu phải nhanh lên biết không? Tớ sợ.”

“Được.”

Tần Sương sờ sờ cái đầu Vu Viên Viên lúc này mới xoay người, đánh ngất người chưa té xỉu.

Sau đó chờ kéo hết bọn họ ra ngoài, nhanh chóng vác theo bọn họ chạy vào núi sâu.

Cho đến khi nhìn thấy dấu chân sói gần đó, mới ném ba người xuống đất.

“Không giết các người là vì không muốn bẩn tay, về phần có thể sống sót từ trong miệng sói hay không, vậy phải xem vận may của các người.”

Dứt lời, phóng khoáng rời đi.

Mà sau khi cô đi không bao lâu, bầy sói ngửi thấy mùi máu tanh nhanh chóng chạy tới.

...

Trải qua cuộc lăn lộn như vậy, sắc trời đã tối xuống.

Mục Nghiệp Kiêu về đến nhà, phát hiện Vu Viên Viên không có ở nhà, tưởng rằng còn chưa về, sau đó liền nấu cơm trước.

Nhưng đợi thật lâu cũng không trở về, cô ấy mới phát hiện thấy không đúng.

Tần Sương trở về muộn, cô ấy ngược lại là không lo lắng, dù sao kẻ bắt cóc gặp cô, không biết là ai xui xẻo.

Thế nhưng cô gái mềm mại Vu Viên Viên, lúc này còn không trở về, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Cô ấy dập tắt lửa trong bếp, trên tay cầm một cây gậy, chạy ra ngoài đến chỗ Viên Viên cắt cỏ heo bắt đầu tìm người.

Và kết quả là không có gì được tìm thấy.

Sắc trời càng ngày càng tối, cô ấy cũng càng thấp thỏm.

Sau khi tìm một vòng không có ai, muốn đi tìm đại đội trưởng giúp tìm người.

Dù sao một người sống không thể cứ như vậy bốc hơi.

Kết quả vừa đi tới trên đường lớn, thấy Tần Sương và Vu Viên Viên trở về.

Cô ấy nhanh chóng đi tới hỏi: “Chuyện gì xảy ra, sao trễ như vậy mới trở về? Lo lắng muốn chết.”

Tần Sương nhíu mày: “Về nhà trước, đừng để người khác nhìn thấy, đi mau.”

Vốn Tần Sương muốn sớm một chút trở về, nhưng là Vu Viên Viên hiện tại cái dạng này, nếu là bị người nhìn thấy, cho dù không có việc gì, cũng sẽ bị người chỉ trích.

Cho nên nàng mới đợi đến khi sắc trời hoàn toàn tối, mới trở về.

Nghĩ cho dù gặp người, cũng sẽ không nhìn thấy quá rõ ràng.

Mục Nghiệp Kiêu nghe Tần Sương nói, mới phát hiện tình trạng của Viên Viên không thích hợp.

Sau đó lập tức ngậm miệng lại, ba người nhanh chóng về nhà.

Chờ về đến nhà, thắp đèn dầu, Mục Nghiệp Kiêu mới thấy rõ tình huống của Viên Viên.

Trong nháy mắt cô ấy phẫn nộ nói: “Đây là ai làm? Bà đây muốn giết chết bọn họ.”

Cô gái bình thường mềm mềm đáng yêu, hôm nay giống như người điên không nói, mặt còn bị sưng.

Điều này khiến cho cô ấy đau lòng muốn chết.

Mà Vu Viên Viên được Tần Sương an ủi, lúc này tâm tình đã không còn khổ sở như vậy.

Cô che mặt, bình tĩnh nói: “Kiêu Kiêu, tôi không sao, nếu không phải Sương Sương tới đúng lúc, tôi có thể thật sự xong đời.”

Mục Nghiệp Kiêu đau lòng nói: “Viên Viên đau chỗ nào, em cho chị Kiêu xem.”

“Tôi không sao, tôi muốn tắm.”

“Được, bây giờ tôi đi nấu nước cho cậu, lập tức xong ngay.”

Mục Nghiệp Kiêu thấy Viên Viên quả thật không có việc gì, lúc này mới yên tâm đi nấu nước.

Chỉ có điều trong lòng đau xót không chịu được.

Mà Tần Sương lại trở lại phòng, sau khi mua thuốc trị thương và bột thuốc trắng Vân Nam*, mới đi đến phòng Viên Viên lần nữa.

*Bạch dược Vân Nam là một loại thuốc bắc Trung Quốc chuyên dùng để điều trị vết bầm tím và chảy máu do chấn thương.

“Viên Viên, công việc ngày mai của cậu, tôi làm giúp cho, cậu như vậy không thể ra ngoài, xin nghỉ cũng không dễ giải thích, cho nên mấy ngày nay cậu không cần suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play