Dù sao đây cũng là nhà của mình, cô định đoạt.

Mà Tần Sương không nhìn đối phương, nói với Ngô Địch: “Tiểu Địch, chúng ta đi, không mua, thị trấn lớn như vậy, tôi cũng không tin chỉ có nhà họ bán phòng ở, thật sự mua không được, chị xây cho mấy đứa nhà mới.”

Ngô Địch thấy chị Tần không tức giận, thuận theo lời chị nói: “Em nghe chị, nếu không bán chúng ta về nhà đi, vừa hay chị mang gạo tinh từ phía nam về, bọn em còn chưa nếm qua, hơi đáng tiếc, một số người không có cơ hội ăn.”

Tần Sương nhếch môi, nhướng mày.

Không nghĩ tới cậu nhóc này lại là viễn diên nhí.

Quả nhiên lời nói của Ngô Địch bị đối phương nghe được, người phụ nữ nhất thời có chút hối hận.

Sau đó yếu ớt nói: “Nếu không chúng ta nói chuyện tiếp?”

Tần Sương không có nhiều kiên nhẫn, nói thẳng: “Giá hôm qua, muốn bán thì sang tên, không bán thì thôi.”

Người phụ nữ biết cô không có nói đùa, suy nghĩ một chút, lúc này mới có chút đau lòng nói: “Vậy 400 đồng và 100 cân lương thực đi.”

Cuối cùng, Tần Sương mua căn nhà này.

“Khi nào thì hai người chuyển nhà?”

Người phụ nữ vui vẻ đếm tiền xong, sau khi nghiệm thu lương thực: “Ngày mai tôi sẽ để trống phòng cho cô.”

“Được, ngày mai tôi bảo em tôi tới đây, tạm biệt.”

Tần Sương giải quyết xong chuyện phòng ở thì cùng Ngô Địch trở về nhà cũ.

Lúc này những người ra ngoài tìm đồ ăn, đều đã trở lại.

Mấy đứa bọn nó đều là cô nhi cha mẹ vì đói kém mà chết.

Chỉ có một mình Hổ Tử từ trong tay bọn buôn người trốn ra.

Mấy người trong nhà nhìn Tần Sương đến, có tò mò, có cảm kích, có vui vẻ... Tâm trạng gì cũng có.

Nhìn những dáng vẻ đáng thương của bọn chúng, khiến Tần Sương bỗng nhớ tới kiếp trước, bản thân cũng gặp chuyện như vậy, cũng là đứa trẻ được ba nhận về nuôi từ cô nhi viện.

Sau đó ba chậm rãi bồi dưỡng tài nghệ cho mình.

Chỉ tiếc, sau khi ba chết, những người đó cũng chôn theo ba.

Nghĩ đến những người đó, cô có chút thương cảm nói: “Sau này mấy đứa có chị, sẽ không bao giờ đói bụng nữa.”

Ngô Địch quay mặt đi, không muốn mình rơi nước mắt.

Bọn họ rốt cục có hi vọng.

Không bao giờ phải sống không ước mơ nữa.

Thật tốt!

Tần Sương cùng bọn nhỏ tâm sự một hồi, đạp xe đạp trở về trong thôn.

Trước khi đi đã nói địa chỉ của mình cho Ngô Địch, nếu có việc gì thì qua bên kia tìm cô.

Chờ sau khi hết thảy đều an ổn, lại sắp xếp bọn nó đến trường học tập tri thức.

Tuy rằng cô đáng thương, đồng tình với bọn họ.

Nhưng muốn sống sót ở thế giới này, chỉ có làm bản thân trở nên mạnh mẽ mới là chân lý.

Thứ cô có thể cho, chỉ có cơ hội.

...

Buổi chiều Vu Viên Viên cắt xong cỏ heo, lúc đưa cỏ heo, luôn cảm giác có người đang nhìn cô ấy.

Nhưng vừa quay đầu lại thì không có gì.

Hiện tại cô ấy cũng nghi ngờ có phải mắt mình xảy ra vấn đề hay không

Nhưng nghĩ đến mấy ngày nay, người trong thôn đều rất dễ chung đụng, cũng không suy nghĩ nhiều.

Làm xong việc, cô nhanh chóng đi về nhà, chuẩn bị làm cơm tối.

Khi cô đang muốn nhóm lửa, cửa lớn đã bị người gõ vang.

Vu Viên Viên cho rằng Tần Sương đã trở lại, kết quả vừa nhìn là một người xa lạ.

Nghi hoặc hỏi: “Ngươi tìm ai?”

Người tới sốt ruột nói: “Cô là bạn của Tần Sương, Tần Sương đạp xe bị gãy chân, cô mau đi xem với tôi.”

Vu Viên Viên vừa nghe Tần Sương bị thương, khóa cửa lại, đi theo người ta ra ngoài.

Tống Diễm Mai trốn ở sau tàng cây, thấy Viên Viên bị lừa như vậy thì cảm thán, thật sự là ngu xuẩn.

Nếu không phải nghe ngóng được Tần Sương hôm nay vừa hay không ở đây, cô ta cũng sẽ không ra tay lúc này.

Cô ta vẫn sợ người khác biết, cố ý dùng tiền tìm tên du côn thôn bên cạnh làm chuyện này.

Vừa nghĩ tới, kết cục sau này của Vu Viên Viên, cô ta hưng phấn không thôi.

Cô ta không dễ chịu, ai cũng đừng nghĩ sống tốt hơn cô ta.

Mà lúc này Vu Viên Viên chạy theo thật xa, khi đi tới nơi không có người, mới nhận ra được chỗ sai sai.

Nơi này căn bản là không thể đạp xe đạp.

Cô ấy nhanh chóng dừng bước, “Anh là ai? Tần Sương ở đâu?”

Người đàn ông dẫn đường phía trước, thấy cô rốt cuộc cũng nhận ra.

Lúc này cũng không giả bộ, cười dâm nói: “Ôi, rốt cục phát hiện ra điều bất thường.”

Vu Viên Viên tuy rằng ngây thơ, nhưng cũng biết chuyện không đúng, xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Người đàn ông thấy nàng muốn chạy, sao có thể buông tha, lớn tiếng quát: “Nhanh bắt cô ấy lại.”

Người đàn ông dứt lời, xung quanh lập tức lại có hai người chạy ra.

Vu Viên Viên căn bản không để ý đến những thứ khác, giày chạy bay cũng không dám quay đầu lại.

Nhưng vừa chạy ra đường lớn, đã bị người phía sau bắt được.

“A, các người thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo công an bắt các người.”

“Bốp…”

“Con điếm thúi, còn dám kêu, coi tụi tao có giết chết mày không.”

Người đàn ông phía sau đi ra, thấy thế, có chút không hài lòng nói: “Ai bảo các người động thủ đánh, mặt đẹp như vậy đánh hỏng rồi, đợi lát nữa còn sảng khoái như thế nào, nhanh chóng bắt về đi.”

Vu Viên Viên bị đối phương che miệng, ô ô bị bọn họ kéo vào trong rừng.

Mà ở bọn họ mới vừa đi không lâu, Tần Sương đi ngang qua nơi này.

Tâm tình tốt Tần Sương, đột nhiên bị đồ vật trên mặt đất xóc một cái, kết quả vừa nhìn là một cái giày.

Vừa mới bắt đầu không coi ra gì, thẳng đến đi hơn 100 mét mới phát hiện không thích hợp.

Sau đó trở lại, nhặt giày trên mặt đất lên, luôn cảm thấy có chút quen mắt.

Khi nhớ lại, cô mới nhớ ra đây là đôi giày của Vu Viên Viên.

Đơn giản là vì lúc trước cô ấy cố ý khoe khoang, đây là bà nội cô cố ý làm cho cô ấy, nói là xuống nông thôn tiện làm việc.

Sau đó, cô cũng không để ý tới những thứ khác.

Thu xe đạp vào không gian, chạy vào trong rừng.

Cô sợ chậm một bước, Viên Viên sẽ gặp nguy hiểm.

Chẳng qua cô chỉ rời đi một buổi chiều, rốt cuộc là ai dám xuống tay với Viên Viên.

Chết tiệt thật!

Mà giờ phút này Vu Viên Viên, bị ba người đưa tới một sơn động trên núi.

Khóc hu hu.

Cô ấy nghĩ mãi không ra, những người này tại sao muốn bắt cô ấy.

Cô ấy vừa tới nơi này, cũng không có đắc tội ai hết, tại sao có thể như vậy

“Đại ca, con đàn bà này thật non nớt, không hổ là con gái trong thành phố tới, đại ca mau lên đi, tôi và anh em còn đang chờ.”

“À, tụi mày nói chúng ta chơi xong, qua tay đem cô ấy bán thế nào, dù sao buổi chiều lúc ta qua bên kia, cũng không ai nhìn thấy.”

“Đại ca, cô ấy là thanh niên tri thức chơi xong thì thôi, nếu không có người, bên công an chắc chắn sẽ điều tra. Nhưng bị chúng ta ngủ, chỉ cần cô ấy còn muốn mặt mũi, chúng ta sẽ không sao.”

Vu Viên Viên nghe bọn họ nói, nhất thời nước mắt ào ào chảy.

“Hu hu…” Các ngươi buông tôi ra, mất dạy!

Chỉ tiếc Vu Viên Viên bị chặn miệng, cái gì cũng không nói nên lời.

“Được rồi, bắt đầu làm việc, trời tối còn phải về nhà.” Người đàn ông dẫn đầu dứt lời, bắt đầu cởi quần áo.

Hai người đi theo, cũng là hai mắt tỏa sáng.

Mà Tần Sương đi lên núi, sao cũng không tìm được người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play