“Cám ơn Sương Sương, tớ không sao, cũng may cậu tới đúng lúc, hơn nữa những người đó cậu cũng đã dạy dỗ giùm tớ, cho nên tớ không sao.”

“Đúng, những người đó tôi đã ném ở gần bầy sói, về sau những người đó cũng sẽ không xuất hiện nữa, cho nên không cần sợ, còn có cô gái kia tôi cũng sẽ giúp cậu tìm ra, sau đó cô ta đối xử với cậu như thế nào, tôi tìm người đối phó cô ta như thế đó, nhất định sẽ giúp cậu báo thù.”

Vu Viên Viên đỏ mắt, cảm động ôm Tần Sương, giọng nói run rẩy nói: “Sương Sương, đừng giết người, bọn họ bẩn.”

Tần Sương vỗ vỗ đầu cô ấy, cưng chiều nói: “Ngoan, tôi không giết người, không cần suy nghĩ nhiều, đợi lát nữa tắm rửa xong, bảo Kiêu Kiêu bôi thuốc cho cậu, hai ba ngày là khỏi.”

“Được.”

Vu Viên Viên biết, ba người kia khẳng định đã chết, trong lòng cô ấy hiện tại không phải sợ những người đó xuất hiện, mà là sợ những người đó đã chết, Sương Sương sẽ gặp phiền toái.

Cô ấy không muốn bởi vì mình, để Tần Sương gặp chuyện, như vậy cô ấy sẽ khổ sở cả đời.

Mà Tần Sương có khả năng cũng biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì, nói thẳng: “Ba người kia không phải thôn này, cho nên mặc kệ sau đó ai tới hỏi cậu, cậu chỉ cần nói, xế chiều hôm nay, đi thị trấn đón tớ, biết không?”

“Ừ, tớ đi tìm cậu, cái gì cũng không biết.”

“Đúng, cứ như vậy, có tôi ở đây, không phải sợ.”

Ngày hôm sau, Tần Sương xin cho Vu Viên Viên nghỉ, làm xong công việc của mình thì đi giúp Vu Viên Viên cắt cỏ heo.

Mà Tống Diễm Mai chờ đợi tin tức, biết Vu Viên Viên xin nghỉ, nụ cười trên khóe miệng không hạ xuống.

Nghĩ rằng chuyện hôm qua xem ra là thành công rồi, cũng không uổng phí 15 đồng của cô ta.

Mặc dù có chút đau thịt, nhưng có thể làm cho người khác không dễ chịu, cô ta sẽ vui vẻ không thôi.

Sau đó cố ý vô tình bắt đầu phát tán tin tức trong thôn, Vu Viên Viên bị người làm bẩn.

Hoắc Đình Xuyên nghe được tin đồn như vậy, nhất thời có chút nhíu mày.

Tống Diễm Mai này có phải có chút thiếu đạo đức hay không, thanh niên tri thức Tần người ta đã nói, người ta cảm mạo phát sốt mới xin nghỉ.

Kết quả đến trong miệng cô ta, hết lần này tới lần khác nói người ta bị chà đạp.

Chẳng lẽ cô không biết tin tức như vậy, sẽ hủy hoại người ta sao?

Sau đó làm xong công việc trong tay, ghi ba công điểm, lập tức đi tìm Tần Sương.

Lần trước người ta cứu cậu ấy, cậu ấy còn chưa có ai cảm tạ người ta, vì vậy chuyện bên này, dù sao cũng phải báo cho cô biết.

Mà Tần Sương lúc đó đang dẫn theo bọn nhỏ dưới chân núi, lấy trứng chim.

Đặc biệt là Sinh Khương, cô còn cho cậu bé một nắm kẹo hoa quả.

Lúc Hoắc Đình Xuyên tìm được người, chỉ thấy Tần Sương đang nướng trứng chim.

Cậu ấy có chút cạn lời đi qua nói: “Thanh niên tri thức Tần, thanh niên tri thức Vu thật sự bị sốt sao?”

Tần Sương nhìn thấy người tới, nghe được lời của cậu, nhíu mày nói: “Cậu có ý gì?”

“Khụ...Đừng hiểu lầm, do vừa rồi trong ruộng, thanh niên tri thức Tống nói thanh niên tri thức Vu là bị người ta làm cái gì đó, hiện tại tin đồn truyền đi như tận mắt thấy thật vậy, tôi tới đây nói cho cô biết, để cho thanh niên tri thức Vu có sự chuẩn bị trước.”

Tần Sương nghe xong, khí lạnh trên người tựa như không khống chế được bốc ra ngoài.

Vốn cô còn muốn tìm ra người phía sau là ai, kết quả thế này có tính là không đánh tự khai hay không?

Dù sao chuyện tối hôm qua không ai biết.

Nếu cô ta dám chắc chắn như vậy, như vậy người sai khiến đám đó là cô ta không thể sai được.

Sau đó lạnh nhạt nói: “Viên Viên phát sốt cảm mạo, ngày mai sẽ khỏi, đến lúc đó lời đồn tự dập tắt, nhưng Tống Diễm Mai kia, tôi nhớ kỹ rồi.”

“Được, trong lòng cô hiểu rõ là tốt rồi, cô gái này ở điểm thanh niên tri thức còn muốn quyến rũ tôi, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, cho nên các cô vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

“Đã nói súng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng, cô gái này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt.”

“Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những điều này.”

“Đừng khách sáo.”

Các bạn nhỏ nhìn trứng chim trong đống lửa, rồi nhìn Hoắc Đình Xuyên, nghĩ thầm anh trai này sẽ không tranh giành thức ăn với bọn nó chứ?

Dù sao gom hết lại cũng nhiều nhưng bọn nó không muốn chia cho người khác.

Những thứ này đều là chị Tần lượm cho bọn họ.

Mà Hoắc Đình Xuyên thấy ánh mắt bọn nhỏ nhìn mình là lạ.

Nhất thời có chút xấu hổ nói: “Vậy mọi người tiếp tục đi, tôi đi xem nhà của tôi xây thế nào.”

“Ừ.” Tần Sương tùy ý qua loa một chút.

Bây giờ cô chỉ muốn biết trứng chim có ngon không.

Hoắc Đình Xuyên thấy cô không giữ mình lại, bỗng cũng có chút đau lòng.

Bây giờ anh nghi ngờ nghiêm trọng, gương mặt mình thật sự không có sức hấp dẫn à.

Nếu không tại sao thanh niên tri thức Tần không nhìn cậu ấy một cái.

Kỳ thật Tần Sương không phải không nhìn cậu ấy, mà là kiếp trước gặp nhiều trai đẹp, đã miễn dịch.

Hơn nữa diện mạo của cậu còn không đẹp bằng người lúc trước cứu được.

Tần Sương dập tắt lửa.

Bọn nhỏ lập tức hưng phấn bắt đầu chia trứng chim.

Tần Sương tự mình giữ lại hai trứng, những thứ khác đều chia cho bọn nhỏ.

“Chị, sau này chị còn đi móc trứng chim cho tụi em không? Tụi em có thể giúp chị cắt cỏ heo, được không?”

Tần Sương sờ sờ cô bé nhỏ kế bên, cười nói: “Đương nhiên có thể rồi, chờ chị rảnh rỗi, liền bắt cá cho các em ăn, được không?”

“Dạ, chị Tần thật tốt.”

Bọn nhỏ đều rất thích thanh niên tri thức Tần, là bởi vì bọn họ đều biết thịt lợn rừng lúc trước là do chị bắt được.

“Nhưng chờ chị Viên Viên các em trở về đi cắt cỏ heo, các em nhất định phải chăm sóc tốt cho chị ấy có được hay không?”

“Được.”

“Chị cứ yên tâm đi, chúng em nhất định sẽ chăm sóc tốt chị ấy.”

Tần Sương hôm nay tâm trạng tốt, cũng rất là thoải mái cho bọn nhỏ mỗi người hai viên kẹo.

Cô thích những đứa trẻ này, mặc dù năm nay nghèo hơn một chút, nhưng những đứa trẻ này, được gia đình giáo dục rất tốt.

Tất nhiên, trừ những đứa trẻ khác ra.

Đến giữa trưa mang theo một con gà rừng về đến nhà, thấy Viên Viên đang nấu cơm.

Cô đi tới trước mặt Viên Viên, quan tâm hỏi: “Sao cậu không nghỉ ngơi, cơm này chờ Kiêu Kiêu về làm là được.”

Vu Viên Viên tinh thần không tệ nói: “Tớ không sao, ngoại trừ mặt còn hơi sưng, những vết trầy da khác đều không đau lắm.”

“Được rồi, nếu không thoải mái thì nhớ nói, còn có thủ phạm kiếm người tới bắt cậu, tôi đã biết là ai rồi.”

Tay Vu Viên Viên run lên, kích động hỏi: “Là ai?”

“Tống Diễm Mai, ở trong đám thanh niên tri thức đi cùng chúng ta kia, nhưng tại sao cậc chọc cô ta?”

Vu Viên Viên nghe được cái tên này, vẻ mặt mê mang.

Cô ấy ngoại trừ buổi họp mặt ban đầu, cũng không có giao tiếp với người này nữa.

Người này có phải có bệnh hay không?

“Sương Sương, cậu nói nói xem cô ta không phải có bệnh chứ? Tớ cũng không quen biết cô ta, tại sao cô ta có thể đối xử với tớ như vậy?”

Cô không hiểu tại sao thanh niên tri thức Tống lại đối xử với cô ấy như vậy.

Nhưng đối với Tần Sương mà nói, những thứ này đều không quan trọng.

Chỉ cần biết là cô ta ra tay là được.

Sau đó nói: “Cậu muốn trả thù cô ta như thế nào? Tôi giúp cậu.”

“Sương Sương, tớ không biết, cô ta cũng là con gái.”

Tần Sương biết Vu Viên Viên rất thiện lương, nhưng người ta đã đâm dao về phía cô ấy.

Nếu cô ấy còn không học được cách phản kích, sau này sẽ chỉ là loại bị người ta khinh bỉ.

“Viên Viên, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình, lẽ nào con còn phải đợi cô ta đâm lần thứ hai cậu mới biết đau sao?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, cậu phải học được mạnh mẽ, bảo vệ chính mình, lần này tôi tới đúng lúc, nếu tôi không chạy tới kịp thì sao? Cậu có phải sẽ tự sát hay không?”

“Tôi không thể luôn ở bên cạnh cậu, cậu phải học cách phản kích kẻ địch.”

Đôi mắt Vu Viên Viên ửng đỏ, cô ấy biết Tần Sương là vì tốt cho cô.

Nếu cô ấy không biết tốt xấu, Sương Sương nhất định sẽ tức giận.

Sau đó cố lấy dũng khí, mở miệng nói: “Vậy để cho cô ta tự chuốc lấy hậu quả xấu đi, Sương Sương cậu giúp tớ.”

“Được.”

Tần Sương thật sợ cô nhóc này mềm lòng, nhưng cô không cho phép cô ấy mềm lòng.

Người như vậy, nếu là ở kiếp trước, đã sớm bị trực tiếp giết chết.

Một con rắn độc ở lại bên người, không giết chết, sớm muộn gì cũng sẽ cắn bạn một cái.

Sau đó nói tiếp: “Bên ngoài đã bắt đầu có lời đồn đãi nói cậu bị chà đạp, chờ ngày mai lúc cậu ra ngoài, trong lòng phải có chuẩn bị trước, dù sao chúng ta bình tĩnh, những lời đồn đãi kia không tính là cái thá gì.”

“Nhưng nếu cậu vì lời đồn mà đau lòng khổ sở, như vậy những người đó cho dù không tin, cũng sẽ cho rằng cậu không sạch sẽ.”

“Cho nên, cậu phải dũng cảm, biết không?”

Vu Viên Viên không nghĩ tới, mọi chuyện lại như vậy, cô nhìn Tần Sương, kiên cường nói: “Yên tâm, tớ sẽ làm cho những người đó mất mặt.”

“Ừ, Viên Viên chúng ta giỏi nhất.”

Mục Nghiệp Kiêu thở phì phò tan làm trở về, hơn nữa trên mặt còn mang theo vết thương.

Vừa vào phòng, đã bị Tần Sương nhìn thấy.

“Cậu làm sao vậy? Đánh nhau với ai? Sao không gọi tôi qua?”

Mục Nghiệp Kiêu cởi giày vải ra, vẻ mặt tức giận nói: “Những bà thím kia nói chuyện quá khó nghe, cũng không biết ai nói Viên Viên bị chà đạp, những người đó nói nhảm như gió, tôi tức giận, liền đánh nhau với họ.”

“Việc này có cần cậu phải làm không? Chờ ngày mai Viên Viên đi làm, những lời đồn kia tự dập tắt.”

“Tôi tức giận, nói thật sự là quá khó nghe, tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe qua lời khó nghe như vậy.”

Đáy mắt Tần Sương hiện tia âm trầm, vốn định tối nay ra tay giải quyết Tống Diễm Mai.

Nếu đã muốn tìm đường chết như vậy, như vậy chọn ngày không bằng đụng ngày, tối nay xử lý luôn đi.

Cô ta không phải rất thích bị người ta nói bàn tán sao? Như vậy ngày mai đổi tin đồn thành của cô ta là được rồi.

“Được rồi, đừng nóng giận, làm việc cả buổi sáng cũng mệt mỏi, cậu mau đi rửa mặt, bôi thuốc lên mặt, nếu để lại sẹo, sau này sẽ không dễ lập gia đình.”

“Hừ, không lấy chồng thì không lấy chồng.” Nói xong thở phì phò đi rửa mặt.

Thật sự là làm việc cho tới trưa, trên người toàn là mồ hôi.

Cô ấy vốn có chút giống con trai, bậy giờ lại càng giống.

Tần Sương nhìn bóng lưng của cô ấy, hơi cạn lời.

Nhưng vừa nghĩ tới những tin đồn kia, đổi lại là cô, có thể còn tức giận hơn cô ấy.

Cũng may hôm nay không có ở hiện trường, cái gì cũng không nghe thấy.

Nếu không thế nào cũng phải thấy máu.

Cô cũng không phải là người tốt

Sau đó nhìn bà cô nhỏ của mình, đã sửa sang xong, nghĩ nghĩ coi ngày mai nên đi hỏi vợ đại đội trưởng, có tin tức của gà con không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play