Tần Sương vừa nói xong, mấy người hàng xóm đang hóng hớt bỗng dưng ăn được một quả dưa to, trong lòng trực tiếp hô một câu khá lắm.
Không ngờ anh cả Tần gia Tần Kiến Vũ bình thường thoạt nhìn là một người thành thật, sau lưng lại ác độc như vậy, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha.
Thật đúng là không ra gì!
Mà bà cụ vừa nghe Tần Sương nói, trong lòng muốn làm chuyện xấu, lập tức quát: “Các ngươi còn đứng đó làm gì, con bé này bị bệnh nóng hỏng đầu óc rồi, bắt đầu ăn nói bậy bạ, mau đưa người vào nhà đi.”
Đám người hóng chuyện nhìn mấy anh em Trương Húc, nhất thời có chút đồng cảm với Tần Sương, dù sao đây cũng là bốn người đàn ông cao to vạm vỡ.
Con bé Sương chắc là no đòn rồi.
Trương Húc cũng thấy cô nhóc này không nghe lời, nháy mắt đen mặt nói: “Tần Sương, cô tự mình vào nhà hay là muốn bọn tôi giúp cô?”
“Ngưng đi, đây là nhà tôi, liên quan gì tới mấy người? Ở trong nhà của tôi, ăn đồ ăn nhà tôi chưa nói, bây giờ còn muốn nhốt tôi lại, thế nào? Mấy người là bọn buôn người à?”
Trương Húc bị Tần Sương nói khiến sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong nháy mắt hạ giọng xuống: “Đã cho cô mặt mũi nhưng cô không cần, vậy thì cũng đừng trách cậu đây không thương hoa tiếc ngọc. Các anh em, trói nó lại cho tôi.”
Người hóng chuyện thấy mọi chuyện càng quậy càng lớn, lập tức có người chạy đi báo cảnh sát.
Dù sao nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhóc Tần gia sẽ bị khi dễ tới chết.
Thấy mấy người bọn họ muốn ra tay, vẻ mặt Tần Sương lộ vẻ ghét bỏ, cho dù không có Đại Lực Hoàn*, đối phó này mấy con tôm tép nho nhỏ này, vẫn rất nhẹ nhàng như thường.
*Tên một loại thuốc Đông y, có tác dụng gia tăng sức mạnh, giúp thân thể mạnh khỏe.
Nếu bọn họ đã muốn tới tìm đánh, coi như thu lại chút lãi đi, dù sao mấy người này gần đây ức hiếp nguyên chủ rất nhiều.
Kế tiếp không đợi người đến gần, Tần Sương vươn chân, không chút lưu tình mạnh mẽ đá một cước.
Sau đó người đàn ông dẫn đầu tựa như quả bóng bị đá văng đi, bay thẳng ra ngoài, vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ ở trên không, ngay sau đó “Bùm” một tiếng, trực tiếp lún vào trong tường. (Tường đất)
Tiếp đến mấy người phía sau, từng người từng người đều bị Tần Sương đá bay ra ngoài.
Từng tên đàn ông lực lưỡng cũng theo đó mà bị khảm vào trong tường.
Mấy người Trương Húc:... !
Tần Tuyết:...
Bà cụ:... .
Quần chúng ăn dưa:... … …?
Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh đáng sợ.
Ai có thể ngờ một cô gái yếu đuối lại có thể một cước đá bay người ta?
Không phải trước kia cô nhóc này vẫn luôn giả bộ đó chứ?
Thật sự là lo lắng vô ích cho cô nhóc này rồi.
Lúc này, ba mẹ Tần Tuyết đi làm nghe tin thì bay về.
Mới vừa đi đến cửa nhà, thấy ngoài sân nhà mình, hàng xóm vây kín xem kịch.
“Tránh một chút, tránh một chút, đừng chặn cửa nhà chúng tôi.”
Hàng xóm thấy vợ chồng Tần Kiến Vũ đã trở lại, lập tức tránh cửa lớn nhà bọn họ ra.
Nghĩ rằng dưa này càng xem càng hấp dẫn rồi.
Bà cụ ngồi trong sân thấy con trai trở về, lập tức khóc nói: “Con à, mẹ con sắp bị người ta đánh chết, mẹ sẽ không sống nổi nữa.”
Tần Kiến Vũ thấy bà mẹ già của mình ngồi ở trong sân, lập tức đi qua, lo lắng nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có sao không?”
“Ây dô, đừng đỡ mẹ, đụng đến thắt lưng rồi.”
Tiếng bà cụ thét chói tai, làm cho Tần Kiến Vũ vô cùng sốt ruột.
Lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Sương nói: “Sao mày có thể ra tay đánh bà nội mình, đúng là không được dạy dỗ.”
Tần Sương nhìn sắc mặt xấu xí của Tần Kiến Vũ, đi tới “bốp” một cái thật vang.
Tần Kiến Vũ bị đánh đến mơ hồ.
Ông ta không thể tưởng tượng nổi nhìn cháu gái trước mặt, đưa tay chỉ vào đối phương nói: “Mày phản rồi.”
“Đừng chỉ vào mặt tôi, nhìn bộ mặt ghê tởm của cả nhà mấy người, tôi chỉ hận không thể giết chết mấy người. Mấy người các ngươi, khi dễ tôi không có ba mẹ, nếu như nói không được dạy dỗ, là đang nói các ngươi mới đúng.”
“Mày…”
“Bốp!”
Hàng xóm xung quanh, nhìn Tần Sương lại tát một cái rất vang nữa, đã chai lì rồi.
Cô nhóc này bây giờ hung dữ như vậy, ai dám cưới về nhà.
Có điều Tần Sương mới không thèm để ý cái nhìn của bọn họ.
Dù sao xử lý xong những cực phẩm này, cô sẽ xuống nông thôn.
Khi đó, còn ai biết cô nữa.
Lúc này người đi báo cảnh sát, dẫn theo công an đi vào.
“Nghe nói ở đây có người báo cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Sương thấy công an tới, vừa muốn nói chuyện, đã bị bà cụ trên mặt đất cắt ngang nói: “Đồng chí công an, tôi muốn tố cáo cô ta, cô ta đánh người già, không tôn trọng người lớn, các người nhanh bắt cô ta đi.”
“Là như vậy sao?” Đội trưởng nhìn một vòng chung quanh nói.
Những người chung quanh không có ai dám lên tiếng.
Tần Sương thấy vậy, đi về phía trước một bước nói: “Xin chào, tôi tên là Tần Sương, chủ nhân của căn nhà này, mẹ tôi vừa mới hy sinh, đám người này với danh nghĩa là bác trai và bà nội của tôi đến đây bắt đầu chiếm đoạt nhà của tôi. Không chỉ như thế, còn chiếm lấy công việc mẹ tôi để lại cho tôi và báo danh cho tôi đi nông thôn. Ngay cả tiền trợ cấp của mẹ tôi, cũng bị bọn họ cướp đi. Cho nên, bây giờ tôi tố cáo bọn họ chiếm đoạt nhà cửa và tiền tài của gia đình liệt sĩ. Kính xin anh công an thay tôi làm chủ.”
Đội trưởng công an nghe xong lời Tần Sương nói, nhìn bà cụ trên mặt đất nói: “Bà không phải bà nội ruột của cô ấy?”
Bà cụ nghe vậy, nổi trận lôi đình quát: “Cô ta đánh rắm, ba nó là do tôi nuôi lớn, đó là con tôi, cho nên dựa vào cái gì mà tôi không thể ở căn nhà này.”
Công an nghe bà cụ thô tục nói, nhíu mày nói: “Nói chuyện đàng hoàng, bà có chứng cứ gì nói ba cô ấy là con ruột của bà? Cô gái này vừa nhìn đã thấy không giống những người trong nhà bà chút nào, tôi thấy các người giống như quân cướp giật.”
“Đánh rắm, cô ta giống mẹ, cho nên mới không giống bọn tôi.”
Tần Sương thấy bà cụ mạnh miệng, đành phải mở miệng nói: “Anh công an, anh chờ một chút, tôi đi lấy ảnh chụp ba mẹ tôi kết hôn, vừa nhìn là biết tôi giống ai.”
“Được.”
Bà cụ thấy Tần Sương còn có ảnh chụp, trong lòng bỗng chốc có chút hoảng hốt.
Tuy rằng đứa bé này không phải do bà ta sinh ra, nhưng cũng là do bà ta nuôi lớn.
Căn nhà này dựa vào cái gì, bà ta không thể ở.
Chỉ có Tần Kiến Vũ che mặt sưng đỏ, vẻ mặt ngoan độc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chờ Tần Sương đi ra lần nữa, cầm ảnh chụp đưa cho công an nói: “Đây là ảnh của ba mẹ tôi, năm đó ba tôi mất tích khi làm nhiệm vụ trong quân đội, hàng xóm xung quanh mẹ tôi đều biết, cho nên vừa nhìn là biết à.”
Đội trưởng đội công an nhận lấy ảnh chụp, nhìn người trong bức ảnh đen trắng, sau đó để cho người chung quanh nhìn thoáng qua xác nhận, mới nói với bà cụ trên mặt đất: “Các người tự mình rời đi hay cần chúng tôi giúp? Đã từng tuổi này, vậy mà bắt nạt một đứa nhỏ, các người thật đúng là không biết xấu hổ. Nếu không muốn vào cục cảnh sát, lập tức đem công việc và tiền trợ cấp trả lại cho người ta, sau đó các người ở đâu về chỗ đấy, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”